Lúc ra về , mặt nó ko còn là màu hồng trắng trẻo nưa thay vào đ có vài chỗ bầm tím , may mà lúc bị đánh nó vẫn cố gắng giữ cái mắt kính ko thì lộ rồi.
Bọn hắn ra về bàn tối đi bar "Angle"
chơi.
*Tối :
Tại biệt thự hắn bây giờ ko hề có một tiếng động chỉ đuy nhất tiếng của n~ động vật nhỏ và con cún "Miu" của Linh.
Miu là cái tên mà hồi nhỏ nó đặt cho con chó , hồi đó con chó chỉ có bé tí mà giờ nhờ sự chăm sóc của Linh nó đã lớn bằng 1 đứa bé học lớp 1.
Vì con chó đó là kỉ vật chung duy nhất của nó và Linh nên Linh luôn quý trọng nó , xem nó như bảo bối.
Bây giờ , bọn hắn đã yên vị trong một góc quán bar tối , vì bọn họ ko muốn n~người trong quán bar thấy mặt chỉ khi đến gần mới có thể nhận ra.
Tiếng nhạc sập sình , tiếng người la hét nhảy nhót trong quán bar tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn.Đây là quán bar thuộc quyền sở hữu của nó mhưng ko ai biết trừ Zin ngườu quản lú bar.
Quán bar này tuy là chỗ ăn chơi nhưng luôn làm những việc chân chính ko lợi dụng
để làm những việc xấu.
Quay lại vs nó , tại biệt thự nhà nó , nó vẫn đeo cái kính dày cộp đó nhưng áo quần học sinh đã thay bằng những bộ quần áo sành điệu phong cách hợp thời trang đang ngắm mình trong gương thì nghe tiếng gõ cửa , nó cho vào thì ra kà Na Na.
Khi Na Na bước vào nhìn khuôn mặt nó , chỗ thì bầm tím chỗ thù xước chảy máu đã khô.
Nhìn khuôn mặt nó mà Na Na chua xót :
--Em đâu cần phải chịu khổ như vậy__nó im lặng ko đáp , nó biết là Na Na muốn quan tâm chăm sóc nó nhưng nó ko muốn dựa dẫm vào người khác từ khi mẹ mất tới giờ nó vẫn luôn phải chịu đựng một mình mà vẫn sống tốt đấy thôi.
Thấy nó im lặng Na Na lại lên tiếng :
--Chị biết là em ko muốn nhận sự quan tâm của người khác nhưng chị xem em như là em ruột của chị nên chị mới quan tâm.
Em nên quan tâm bản tgân mình nhiều hơn dạo này chih thấy em bỏ ăn hoài à.
Mà những đứa đập em là ai để chị sử lí bọn chúng__Na Na nhắc tới việc nó bị đánh lúc này nó mới noi :
--Chuyện này để đó em tự giải quyết , mà chị dạo này cũng cần nghỉ ngơi nhiều dphi em thấy chị gầy rồi đó.
Chị nên về sống vs chồng chị một thời gian , em cho chị nghỉ phép đó , Khi nào có việc gì chị chỉ cần thông báo cho em là được.
__nó nói , chỉ khi nói chuyện vs người thân nó mới nói nhiều và ko còn chất giọng lạnh lẽo nữa.
Nó nói như vậy Na Na chỉ biết gật đầu đồng ý , nó nói tiếp :
--Em có việc phải ra ngoài có lẽ sẽ về muộn nên chị ko phải đợi em về , chị nghỉ ngơi sớm đi__nó nói , nó ra ngoài gara lấy một chiếc xe BMW mui trần màu trắng lao nhanh ra khỏi biệt thự.
Nó đi vs một tốc độ kinh hoàng , ai tham gia giao thông trên đường cũng phải né , cảnh sát giao thông còn sợ huống chi là họ.
Nó vốn là một tay đua xe cừ khôi , nên loáng một cái xe nó đã đỗ tại nơi cất xe của.
quán bar "Angle".
Nó bước vào làm cho ai cũng chú ý , nhất là bọn hắn.
Vì bọn hắn ko ngờ 1 người như nó mà cũng biết những nơi như thế này trừ Như & Phong ko ngạc nhiên cho lắm về sự hiện diện của nó tại nơi này , đã thêz ăn mặc rất phong cách và sành điệu.
Mọi người chú ý ko phải vì nó xấu mà là vì nó có một dáng người rất chuẩn làm cho phái nữ thèm khát mà ko được.
Nó ko để ý đến họ , nó đi thẳng tới quầy bar ngồi xuống , người phục vụ chưa kịp lên tiếng nó đã lên tiếng trước :
--Gọi Zin ra đây__người phục vụ tại quầy hơi ngạc nhiên vì từ trước tới giờ chưa thấy ai giám gọi thẳng tên của quản lí ngoại trừ anh chị họ của zin , người quản lí ko biết nó cũng là chị họ của Zin mà chỉ biết 3 người kia vù họ thường xuyên lui tới nơi đây còn nó là lần đầu riên được gặp .(giới thiệu luôn Zin tên là Dương Khánh Huy em họ của nó và tất nhiên cũng là em họ 3 người kia , người nào chắc moin người biết rồi ; gia thế tương đương vs gia đình Như đẹp trai , năm nay 19t nhưng vì cha Zin là em cha nó nên phải gọi nó bằng chị ; nó cũng thường xuyên liên kạc vs Zin khi ở bên Mĩ nhưng cũng bị cấm ko nói cho Khánh biết ) .Nhưng vẫn đi vào trong gọi quản lí ra , Zin nghe người phục vụ quầy nói có người gọi thẳng tên mình ra gặp mà ko phải những người Zin gọi là anh chị họ khi họ thường xuyên tới đây thì hiếu kì ra gặp.
Zin đi ra thấy nó , khuôn mặt liền nở nụ cười lại hỏi nó :
--Chị Băng Băng chị về lâu chưa__nghe được tiếng hỏi lúc này nó mới nhìn lên vì nãy giờ vẫn chăm chú vào ly wishky mà tay phục vụ lúc nãy trước khi vào gọi Zin đã pha cho.
--Về khoảng được 3-4 ngày gì đó__nó trả lời mà ko chắc chắn cho lăm vì nó cũng ko nhớ là nó đã về đây được bao ngày rồi.
--CÁI GÌ?!!__Zin hét nhưng chợt nhận ra mình đang ở chỗ đông người , mà ở đây mở nhạc to nên mọi người ko chú ý tới nên Zin ko bị quê , Zin lại tiếp lời--Vậy mà bây giờ chị mới tới đây thăm người ta , giận chị luôn
--Thôi nào , chị xin lỗi bữa nào chị mời cơm em xem như chuộc lỗi được chứ __nó nói bằng giọng hòa hoãn
--Lại đây cho chị xem em họ chị cao to đẹp trai như thế nào mà thấy trong quan bar này nhất là phái nữ ai cũng để ý em nào__nghe được lời chọc của nó mà mặt Zin đỏ lên , họ nói chuyện cười đùa vs nhau.
Nụ cườu nó được thu vào tầm mắt của bọn hắn , quen biết nó bao ngày đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy nó cười trừ hai đứa bạn thân nó còn Khánh và Linh thì ko biết đấy là nó nhưng khi nhìn nụ cười đó họ thấy cái cảm giác gì đó rất quen thuộc mà ko thể nhận ra.
Nó tuy cười nhưng hắn phát hiện trong nụ cười đó vẫn pha lẫn chút gì đó là mất mát và đau khổ.
Tự dưng khi thấy nụ cười ấy , hắn lại muốn che chở cho nó , muốn cho nó một nụ cười thật sự nhưng điều đó có thể sao?!! Đây là lần thứ hai hắn quan tâm 1 người con gái khác là nó ngoại trừ người con gái đã bỏ hắn ra đi lúc trước ko 1 lí do.
Chẳng lẽ hắn đã thích nó , nhưng hắn mới quen nó được vài ngày mà , sao có thể như thế được chứ hắn vội lắc đầu cho cái suy nghĩ ấy thoát ra khỏi đầu mình cầm ly cocktail lên uống và tiếp tục quan sát mọi cử chỉ của nó và Zin.
Họ nói điều gì đó có vẻ rất nghiêm túc mà bọn hắn ko thể nghe được.
Bên phía nó Zin lại lên tiếng hỏi :
--Àk chị đã gặp anh Khánh và con riêng của Bác chưa__nghe đến 2 chữ con riêng của ông ta mà nó mặt ko biểu cảm nói :
--Rồi chị đã thấy , có vẻ như gia đình đí sống rất hạnh phúc nhưng anh hai vânz có nét gì dphó gọi là thống khổ.
--Đúng , anh ấy vẫn luôn mệt mỏi vì ko tìm được chị và cha chị cũng luôn cho người tìm chị đấy__nghe nói ông ta cho người tìm nó mà nó cười mỉa nói :
--Ông ta cho người tìm chị sao__Zin gật đầu , nó nói tiếp nhưng vs chất giọng lạnh băng--nghe thật nực cười ông ta mà cũng qua tâm đến chị sao ...!hừ hay là ông ta cảm thấy có lỗi vs mẹ chị
--Chị đừng nói vậy cha chị luôn luôn yêu thương chị hơn cả anh Khánh và hai người kia , chị ...__ Zin định nói tiếp nhưng bị nó ngắt lời :
--Thôi chuyện đí ko ko nói nữa__ko gian trở nên im lặng đối vs tâm hô.f gai người họ , được một lúc Zin lại nói :
--Mà anh Khánh có mặt ở đây đấy , anh ấy thường xuyên lui tới đây vs bạn bè mình__Zin nói mắt nhìn về hướng bọn hắn ngồi , nó nhìn theo hướng Zin nhìn thì thấy bọn hắn nhìn về hướng mình.
Thảo nào nãy giờ nó có cảm giác ai đó đang nhìn mình , thì ra là bọn hắn.
Nó quay lại nhìn Zin hỏi :
--Bọn họ tới lâu chưa
--Tới sớm hơn chị nửa tiếng __ Zin nói
--Ừkm ...__nó chỉ gật đầu đáp 1 tiếng , nó cứ tưởng bọn hắn lại theo dõi nó.
--Thôi cũng muộn rồi chị về đây__nó nói
--Ừ chị về cẩn thân mà chị phải nhớ chầu bao bữa ăn của chị nha__Zin nhắc nhở nó , nó chỉ biết cười mỉm đáp :
--Ừ biết rồi thằng quỷ , thôi chị về, bye
--Bye__Zin đáp
Nó đứng dậy ra về ko thèm để ý bọn hắn trước khi đi ko quên bảo Zin ngăn cản bọn hắn cũng ra về cùng lúc vs nó , để nó còn lấy xe lái về nhà nữa.
Nó đã kể mọi việc cho Zin nghe từ việc đóng giả vs bộ dạng hiện tại ( nó vẫn đeo mắt kính dày , nếu tháo kính ra Khánh và Linh cũng nhận ra nó ) và một người nhà nghèo.
Zin lại bắt chuyện vs bọn hắn khi thấy họ định cất bước ra về ngay sau khi nó ra khỏi cửa quán bar.
--Mọi người định về à ở lại nói chuyện chơi vs em tí __ vì trong nhóm có anh chị họ Zin nên Zin mới xưng em chứ thực ra bọn kia phải gọi Zin bằng anh.
--Nếu vậy thì ngồi chơi một tí nữa rồi về__ Hân nói.
--Mà em quen biết vs con nhỏ lúc nãy à???__ Đan hỏi , "gì chứ giám gọi chị/bạn ấy là con nhỏ à , muốn chết chắc" đây là suy nghĩ trong lòng của Zin , Như , C.Phong.
Bề ngoài Zin vẫn cười giả lả nói :
--À chỉ là quen biết sơ sơ thôi__ Zin nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...