Hắn vừa tìm thấy nó đã lao tới ôm chầm lấy nó, tham lam hít hương thơm trên người nó, thì thầm vào tai nó những lời sâu trong trái tim mà không nghĩ tới lát nữa sẽ đối diện nó như thế nào.
Nó thoáng đầu cũng bất ngờ vì hắn đột nhiên xuất hiện, còn tưởng hắn là tên biến thái mất trí nào tính vung cho mấy cước đánh cho mấy quyền, nhưng khi hắn thì thầm vào tai nó,nó đã dịu lại nhưng lại không sao thoát khỏi vòng tay của hắn, nó thấy mình có lỗi gì đó mà chính nó cũng chả biết là lỗi gì (chị ấy tỉnh ghê).
-"Xong chưa?" Thấy hắn ôm cũng hơn 15" nó lên tiếng hỏi.
-"Hả....?" Hắn nghe nó cất tiếng nhìn lại mới biết mình đang làm một chuyện rất chi là... NGƯỢNG.
Hắn vội vả buông nó ra, mặt đỏ bừng, lấp ba lấp bắp.
-"Xi....xin.....xin..... lỗ..... lỗi. Ừm.... từ nãy giờ..... ừm..."
-"Về thôi."
-"Hả... ừm."
Thế là hắn và nó tay trong tay tung tăng về...... Đùa thôi đâu ra chuyện đó. Nó bỏ đi trước khẽ cười, còn hắn phải đứng yên tại đó sau vài giây định thần hắn ôm mặt la hét, khóc thương thảm thiết.
-"Trời ơiiiiiiiii. Chết tui rồi. Tự nhiên khi không lại nói mấy điều sến súa như vậy. Cái mà đừng biến mất... cái gì mà đừng làm tim tôi loạn nhịp chứ.... TRỜI ƠIIIIIIIIIII. Biết giấu mặt ở đâu đâyyyyyy."
-"Mẹ ơi, anh này bị gì vậy mẹ???"
-"Đừng để ý mình đi thôi con."
(0○0///) Hắn đang lăn lộn trên bãi cát nghe được đoạn thoại trên thì liền đứng phắt dậy, chỉnh chỉnh phủi phủi rồi cúi mặt phóng đi nhất có thể (ôi cái hình tượng soái ca lạnh lùng boy đâu mất rồi)
Đi một hồi thì hắn đuổi kịp nó, cả hai đi bên nhau mà chả ai nói ai câu nào, nó bước đi bên hắn khẽ đưa nhìn tàn lá bên đường rồi lại nhìn hắn, những lời hắn nói lúc nãy vẫn còn vang trong đầu nó, bất chợt nó khẽ cất tiếng.
-"Xin lỗi... vì đã làm anh lo lắng."
-"Hả?!?"
-"Thôi bỏ đi"
Nói rồi lướt lên hắn bước thật nhanh. Hắn thì nửa nghe nửa điếc nên cũng chẳng nghe rõ nó nói gì, thôi thì bỏ đi. (Couple này rãnh ghê)
Nó với hắn vừa bước tới cửa tới khách sạn thì nó bị hai sinh vật lạ hoắc, mặt mũi tèm lem, nước mắt nước mũi chảy ròng (😱😱😱) nhào tới ôm chặt cứng.
-"Huhuhuhuhu... mày đã đi đâu vậy hả??? Có biết là tụi tao lo lắm không??? Huhuhuhuhu..."
Cả đại sảnh của khách sạn bị cô và nhỏ làm ồn lên, chiếm hết sự chú ý của mọi người, tụi hắn chỉ biết lắc đầu.
Nó thấy cô và nhỏ khóc lóc như vậy cũng thấy không nỡ, biết mình đã làm cho cô và nhỏ lo lắng nên cũng thấy thật có lỗi.
-"Xin lỗi sẽ không có lần sau đâu."
-"Mày còn muốn có lần sau nữa hả???"
-"Thôi các cô chắn hết lối đi của người ta rồi kìa, mau vào đây nhanh lên." Cậu hối thúc cả bọn mà trong khi đó lại nắm tay nhỏ kéo đi, làm cả bọn một phiên giật mình.
Sau khi cả bọn kéo nhau vào phòng ăn thì cái đại sảnh mới được giải tán chứ cả bọn mà ở thêm chút nữa chắc không còn chỗ chứa người nữa quá.
Ngồi xuống bàn ăn rồi mà cô với nhỏ vẫn còn thúc thích, anh với cậu hợp tác chọc cười, làm đủ trò để làm hai người cười. Làm đến đứt cả hơi mà vẫn còn khóc, nó hiểu ý liền ra hiệu cho phục vụ ở gần đó, hai phút sau trên bàn của cả bọn là một bàn tiệc vô cùng thịnh soạn, bắt mắt và quan trọng hơn toàn món cô và nhỏ thích.
-"Quà đền bù, quà xin lỗi."
Cô và nhỏ nghe vậy, gạt đi hai hàng nước mắt còn động ở khoé mắt, hai mắt nghiêm túc nhìn, tay thủ sẵn dao với nĩa, và 1...2...3... chiến thôi.
Cô với thay phiên nhau (dành giựt nhau thì có) ăn hết món này tới món khác. Tụi hắn toát mồ hôi hả hốc mồm vì đang chứng kiến một hiện tượng siêu nhiên hiếm gặp trên thế giới (rồi dần dần cũng quen thôi), còn nó chỉ khẽ mĩm cười, đối với nó chuyện này là chuyện thường (như cơm bữa ấy).
Cô vói nhỏ ăn xong thì mặt hởn hở tươi cười khác hẳn với khuôn mặt lúc nãy.
-"Nè nè hay chúng ta đi chơi đi, hôm nay nữa thôi là về rồi, hô qua chơi chưa đã." Nhỏ hào hứng đề nghị.
-"Hôm qua cô là người ở dưới biển lâu nhất đó, nếu không phải tôi lôi cô lên chắc cô cắm trại dưới đó luôn." Cậu lên giọng mỉa mai.
-"Tôi chẳng cần anh quan tâm."
-"Cô..."
-"Cô nè con, con muốn nói gì."
-"Thôi xin hai người, cho tụi này hai chữ bình yên được không, cãi nhau hoài." Anh đứng ra làm nữ thần hòa bình.
-"Tại anh/cô ta chứ bộ."
-"Sao anh/cô bắt chước tôi?"
-"Đã nói đừng có bắt chước tôi."
-"Ồn quá đó."
Cuối cùng nó đã ra tay, chỉ vừa lên tiếng là không khí ở đó giảm xuống chống mặt, cô với nhỏ đương nhiên là rất sợ, nhưng không hiểu sao đến cả tụi hắn cũng sợ nó mỗi khi nó lên tiếng, giọng nói lạnh như băng đó như muốn đóng băng người khác vậy.
-"Thôi, Lucy nói đúng đó, ngày mai về rồi hôm nay chơi thả ga đi." Hắn lên tiếng cắt ngang cái bầu không khí lạnh lẽo này.
Không để cho tụi nó nói câu gì tụi hắn kéo tụi nó đk một mạch ra khỏi khách sạn.
-"Mà chúng ta đi đâu." Cô hỏi.
-"Nghe nói hôm nay có hội chợ, chúng ta sẽ tới đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...