Đêm đó, Bắc Phong tàn phá, bầu trời đêm lần thứ hai tuyết lớn bay lên.
Thập Lục hoàng nữ phủ.
Thư phòng
Sau bữa tối, Ti Mộ Hàm ngồi trên giường nhỏ, một bên uống trà nóng một bên đọc quyển ghi chú trong tay, nội dung liên quan tới một ít chức vụ
cùng hoạt động của Hàn Lâm viện, lúc chạng vạng, Tuyết đại tiểu thư phái người đưa tới, nàng động tác này tuy có chút kỳ quái, nhưng cũng xác
thực giải khẩn cấp của nàng.
Thánh dụ là năm sau mới lên nhậm, thế nhưng đang thời khắc mẫn cảm, vẫn
nên cẩn thận một chút, miễn cho mình trở thành quân cờ của người khác.
Bỗng nhiên, một trận gió lạnh ập vào.
Ti Mộ Hàm khẽ rùng mình, khẽ quát: “Ai?”
“Thập Lục điện hạ cho rằng là ai?” Một đạo âm thanh lanh lảnh truyền vào, đồng thời, một bóng người màu đen từ cửa sổ nhảy vào, “Chẳng lẽ còn có nam tử nào khác nửa đêm vào phòng ngươi?”
Ti Mộ Hàm theo tiếng nói nhìn lại, thấy rõ người tới, không khỏi nhíu mày, “Tuyết đại công tử, hơn nửa đêm không xin phép mà vào là vì chuyện gì?”
Cái gì mà nửa đêm vào phòng nàng? Nàng liền biết tiểu tử này giả bộ
đoan trang, bây giờ xem ra không chỉ bản tính không thay đổi, lại còn ác liệt không ít!
Nhìn thân thủ của hắn, nghĩ đến mấy năm đi ra ngoài học nghệ hẳn rất
nhiều hiệu quả, chỉ là này đối với nàng mà nói không hẳn là một tin tức
tốt.
Tuyết Noãn Tịch bị lạnh nhạt như vậy, trong lòng ảo não, “Ta thích đến liền đến, làm sao, Thập Lục điện hạ không hoan nghênh?”
Ti Mộ Hàm lắc đầu than thở: “Tuyết đại công tử, không lẽ ngươi không biết đêm khuya ra vào phủ đệ của nữ tử sẽ làm hỏng danh dự nam tử sao?”
“Bổn công tử không nói, ngươi không nói, ai biết?” Tuyết Noãn Tịch đi tới bên cạnh bàn, rót một chén trà nóng thô lỗ uống, nói lầm bầm: “Ban ngày vẫn còn rất tốt, không nghĩ tới vừa vào đêm liền rơi tuyết, lạnh chết ta rồi!”
Ti Mộ Hàm thấy thế, thiêu mi: “Làm sao? Tuyết đại công tử không giả trang nữa?”
Tuyết Noãn Tịch sững sờ, sau đó bĩu môi, “Ta thích trang liền trang, không thích trang liền không trang nữa, không thể được sao?” Đại tỷ nói không sai, nàng quả nhiên biết hắn đang làm bộ đoan trang!
“Có thể, đương nhiên có thể!” Ti Mộ Hàm nhìn dáng dấp thô bạo này của hắn, theo thói quen bay lên mấy phần phòng bị “Cái kia, Tuyết đại công tử đến tột cùng đến để làm gì?”
Tuyết Noãn Tịch thấy phòng bị trong mắt nàng, đáy lòng đau xót, nghiêm túc nói: “Đại tỷ của ta nói rồi, ta lớn rồi, sau này không thể làm tiếp những chuyện bắt nạt người khác nữa.”
Ti Mộ Hàm hoài nghi: “Thật sự?” Có câu nói ‘ba tuổi định tám mươi’, chẳng lẽ người này vì Ngũ hoàng tỷ, cho nên đối với nàng đặc biệt khai ân?
“Làm sao? Ngươi không tin?” Tuyết Noãn Tịch tàn nhẫn nói.
Ti Mộ Hàm làm hòa cười: “Tin, làm sao dám không tin?”
Tuyết Noãn Tịch trừng nàng một chút, ánh mắt rơi xuống sách trên tay nàng, “Này thật giống như sách của đại tỷ, làm sao lại ở trong tay ngươi?”
“Đại tỷ ngươi sai người đưa tới.” Ti Mộ Hàm nói.
Tuyết Noãn Tịch mặt lộ vẻ nghi hoặc, đi tới bên người nàng ngồi xuống, hỏi: “Đại tỷ của ta tại sao phải đưa sách cho ngươi a?”
“Mẫu hoàng hạ chỉ để ta năm sau đến Hàn Lâm viện nhậm chức.”
Ti Mộ Hàm bất đắc dĩ nói, lập tức hơi di chuyển vị trí, tránh khỏi cùng
hắn quá mức thân cận, người này còn nói mình trưởng thành, bây giờ xem
ra còn không phải như cũ, nếu để cho Ngũ hoàng tỷ biết, e sợ nàng thủy
tẩy cũng không hết oan.
“Thật sự?” Tuyết Noãn Tịch trên mặt vui vẻ, đại tỷ ở Hàn Lâm viện, nàng đi Hàn Lâm viện thì không thể tốt hơn!
Ti Mộ Hàm lại hơi di chuyển, “Đương nhiên.”
“Đại tỷ làm sao không nói cho ta…” Tuyết Noãn Tịch cúi đầu lầm bầm nói, thân thể lại tới gần nàng.
Ti Mộ Hàm bỗng nhiên đứng lên, lùi về sau một bước, nghiêm mặt nói: “Tuyết đại công tử, ngươi đến cùng tới làm cái gì?”
Tuyết Noãn Tịch không khỏi bị sợ hết hồn, phẫn nộ quát: “Hung như thế làm gì? Ta lại không làm cái gì!”
“Ngươi đến cùng muốn thế nào?” Ti Mộ Hàm nghiêm mặt, khẽ quát, “Có việc liền nói, không có chuyện gì liền đi!”
Tuyết Noãn Tịch trong mắt đau xót, “Ngươi —— ta nếu không phải lo lắng ngươi, làm gì khi trời lạnh như vậy còn đến xem ngươi!”
Ti Mộ Hàm ngẩn người, “Lo lắng ta?”
“Ai lo lắng ngươi!” Tuyết Noãn Tịch xoay mặt, hận hận nói: “Ta chính là không đi, có bản lĩnh ngươi để thị vệ của ngươi đuổi ta đi ra ngoài!”
Ti Mộ Hàm có chút đau đầu, hòa hoãn nhẹ giọng nói: “Ngươi muộn như vậy không trở về đi, ngươi liền không sợ Tuyết đế sư lo lắng sao?”
“Mẫu thân đi thăm bạn không về, nào có biết ta đi ra ngoài!” Tuyết Noãn Tịch tức giận chưa tiêu.
Ti Mộ Hàm bất đắc dĩ nói: “Ngươi liền không sợ bị người khác nhìn thấy?”
“Có gì phải sợ chứ? Bổn công tử còn ước gì có người nhìn thấy!” Tuyết Noãn Tịch bĩu môi nói.
“Cái gì?” Ti Mộ Hàm kinh ngạc nói, nàng không nghe lầm chứ?
Hắn ước gì người khác phát hiện? Hắn đây là muốn mượn tay Ngũ hoàng tỷ
sửa trị nàng?
Tuyết Noãn Tịch gò má hơi nóng lên, vội vàng nói: “Cái gì mà cái gì? Bổn công tử không hề nói gì!”
“Được được, ngươi nói không chính là không.” Ti Mộ Hàm nói, “Nhưng ngươi sẽ không phải tới đây chỉ vì cùng ta cãi nhau chứ?”
“Ta chính là muốn cùng ngươi cãi nhau, không được sao?” Tuyết Noãn Tịch trừng mắt nhìn nàng, “Ai bảo ngươi không nhận ra ta!”
Ti Mộ Hàm kinh ngạc, “Ngươi đến chính là vì việc này?”
“Không được sao?” Tuyết Noãn Tịch mím môi nói.
“Có thể, đương nhiên có thể.” Ti Mộ Hàm có chút dở khóc dở cười.
Tuyết Noãn Tịch lại trừng nàng một chút, “Nghe nói bệ hạ hạ chỉ để Thục gia thứ trưởng tử làm Sơ thị của ngươi?”
Ti Mộ Hàm thiêu mi hỏi, “Phải thì lại làm sao?”
“Ngươi liền không biết cự tuyệt sao?” Tuyết Noãn Tịch cau mày nói, “Ngươi không biết Thục đại công tử kia là người khắc thê?”
Ti Mộ Hàm đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, mặt không cảm xúc nói: “Ta biết.”
“Ngươi không để ý?” Tuyết Noãn Tịch kinh ngạc, làm sao có khả
năng không để ý? Này không chỉ là chuyện có tin hay không, mà là danh dự của nàng, bệ hạ làm như vậy, rõ ràng là không muốn cho nữ nhi này mặt
mũi!
Ti Mộ Hàm ngoắc ngoắc khóe miệng, châm biếm nói: “Mặc dù quan tâm thì lại làm sao? Chẳng lẽ còn có thể kháng chỉ?”
Tuyết Noãn Tịch lòng có chút chua xót, “Ngươi…”
“Quân vô hí ngôn, mặc dù là Tuyết đế sư cũng không thể để cho mẫu hoàng thu hồi ý chỉ đã hạ.”
Ti Mộ Hàm tự giễu nói: “Chuyện này đã thành, ai cũng không có cách nào.”
Tuyết Noãn Tịch nhíu chặt lông mày, “Nếu như ngươi không muốn, ta có thể để cho mẫu thân đi thử xem, cũng không nhất định không thể!”
“Không cần.” Ti Mộ Hàm đánh gãy hắn, tuy đối với hảo ý của hắn có chút kỳ quái, nhưng lòng vẫn sinh ra một chút cảm kích, “Huống chi, kết hôn đối với ta mà nói chỉ có một ý nghĩa, là ai lại có khác biệt gì?”
Tuyết Noãn Tịch sững sờ, chợt giận tái mặt, “Ý nghĩa gì?”
Ti Mộ Hàm nhìn hắn: “Tự nhiên là theo ta sinh hoạt.”
Tuyết Noãn Tịch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi rù rì nói: “May là…”
“Cái gì?” Ti Mộ Hàm nghi hoặc.
Tuyết Noãn Tịch cười cợt, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói kết hôn chỉ là vì sinh con!” Đại tỷ nói rồi, bây giờ đại đa số nữ tử thú phu đều là vì mục đích này, sinh con sinh con, càng nhiều càng tốt.
Ti Mộ Hàm nhìn hắn một lúc, không khỏi bật thốt lên: “Ta có chút rõ ràng ngươi tại sao đến hiện tại còn không ai thèm lấy.”
Nam tử Đại Chu, bình thường mười ba mười bốn tuổi sẽ lập gia đình, mà
hòn ngọc quý trên tay Tuyết đế sư cho tới bây giờ 17 rồi còn chưa gả,
tuy rằng phần lớn nguyên nhân là có người Tuyết đại công tử coi trọng
nhưng gả không được, thế nhưng này ít nhiều vẫn do cá tính có chút ảnh
hưởng.
Tuyết Noãn Tịch nhất thời đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi —— nói —— cái —— gì?”
Ti Mộ Hàm thấy thế, vội nói: “Ngươi cũng không cần phải lo lắng,
ngày trước Ngũ hoàng tỷ nói với ta, năm sau sẽ hướng mẫu hoàng thỉnh chỉ tứ hôn, như vậy ngươi…”
“Ngươi nói cái gì?” Tuyết Noãn Tịch trợn to mắt, hét lớn: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
Ti Mộ Hàm sợ hết hồn, “Ngũ hoàng tỷ không nói cho ngươi sao?” Không lẽ do kinh hỉ quá độ?
Tuyết Noãn Tịch thấy nàng như thế, nhất thời lên cơn giận dữ, giận dữ
tiến lên, đem văn chương thư tịch trên án ném hết xuống đất, nổi giận
nói: “Ngươi hỗn đản!” Dứt lời, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
“Điện hạ, có chuyện gì sao?” Ngoài cửa, âm thanh Chương Thiện truyền đến.
“Không có, ngươi lui ra đi.” Ti Mộ Hàm cất giọng nói, sau đó
cúi đầu nhìn trên đất một chút, không khỏi cười khổ, Tuyết đại công tử
này quả nhiên là khắc tinh của nàng!
Tuy rằng không biết mục đích chuyến này của Tuyết đại công tử là gì,
nhưng có thể dự kiến, cuộc sống về sau sẽ không thái bình a.
“Điện hạ, vừa rồi Cửu hoàng nữ điện hạ phái người đưa tới một trương thiệp mời.”
“Thiệp mời?” Ti Mộ Hàm nhíu mày, mở cửa, “Vào đi.”
Chương Thiện đáp một tiếng dạ, đẩy cửa vào, nhàn nhạt nhìn lướt qua đống bề bộn trên đất, nhưng không nói một câu, trầm mặc đưa trương thiệp mời lên.
Ti Mộ Hàm tiếp nhận nhìn một chút, chợt thiêu mi, Cửu hoàng nữ Ti Mộ Trăn mời nàng đi Nhược Thủy Tam Thiên lâu dự tiệc.
Nhược Thủy Tam Thiên lâu, thanh lâu nổi danh nhất kinh thành.
Cửu hoàng nữ điện hạ trước đêm đại hôn tìm người đến thanh lâu, thật sự có ý tứ a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...