Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân

“Liễn nhi!” Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trong lòng, nhưng khuôn mặt cũng không khó chịu, đưa tay vỗ nhẹ vào bờ vai đứa nhỏ. Ông
không tức giận, chỉ là hoàn toàn không giải thích được. Nếu đứa nhỏ này
đã trưởng thành, thì còn có thể hiểu, nhưng nó vẫn còn nhỏ, căn bản
không có liên quan gì đến Vũ Văn gia, cũng không tồn tại lợi ích chung,
càng không phù hợp với tính cách của nó, sao lại có loại hành vi bảo vệ
này?

“Nhi thần cũng không biết Vũ Văn Dật Thần. Nhi thần là vì trước khi
tới Mậu Học Hiên, Bát ca có nhắc đến tên Vũ Văn Dật Thần…” Không biết
nên giải quyết phiền phức Đào công công gây ra thế nào, Địch Vũ Liễn
chợt nhớ tới lần đầu tiên nghe được tên này là từ chỗ Bát hoàng tử, buộc lòng phải nhắc tới chuyện này, nhưng trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ
xem nói thế nào mới hợp lý nên tạm thời dừng lại.

Nhắc tới một vị hoàng tử khác, Hoàng thượng cau mày hỏi: “Hả? Vì sao Bát ca của con lại nhắc đến cậu ta?”

Cái này anh em Vũ Văn cũng không hiểu, mà bây giờ lại đến phiên Hộ bộ thượng thư Ô Nghiễm Hoa bắt đầu cảm thấy căng thẳng, ông ta sợ tiểu
hoàng tử nói lung tung.

Đáng tiếc, ông ta rất bất hạnh, Địch Vũ Liễn tuy có căng thẳng thật,
nhưng bộ não của bé vẫn hoạt động bình thường. Nhắc đến Bát hoàng tử,
khiến bé nhớ tới sắc mặt quá mức vồn vã khi cậu ta tiến cử Vũ Văn Dật
Thần, vừa lúc Ô Nghiễm Hoa vốn đang buông mắt quỳ dưới kia giương mi lên trộm nhìn bé vài lần, khiến bé vô tình bắt được. Bé như bình thường sẽ
nghĩ lại một chút xem người kia là ai, sau đó vô cùng dễ dàng căn cứ vào triều phục mà đối chiếu được tên người và chức vị, biết lão già ấy là
ông ngoại của Bát hoàng tử.

Mấy tháng nay, bé liên tục học lịch sử tiền triều, Thái phó của bé cứ ba câu lại nhắc tới chuyện tranh quyền đoạt vị, hàng ngày đều quẳng vài câu hỏi cho bé tự mình tìm hiểu giải thích tại sao lại thế này tại sao
lại thế kia, sau đó ông mới giải thích tường tận đáp án. Vì thế, theo
quán tính tư duy của đứa nhỏ này, mọi thứ đều được nghĩ theo hướng những phương diện đó, thế nên mới nảy sinh ra nghi ngờ, sao sau khi bé nhắc
tới chuyện này lão già đó lại nhìn mình? Bát hoàng tử vì sao lại vồn vã
như thế, anh ta cùng Vũ Văn Dật thần cũng là quan hệ anh em họ hàng?

Đứa trẻ bắt đầu im lặng nhớ lại những gì phụ hoàng từng bắt bé ghi
nhớ về mạng lưới quan hệ khổng lồ, cuối cùng cũng xác định được Bát
hoàng tử và thư đồng cạnh anh ta lúc đấy là quan hệ anh em họ hàng, đều
là cháu ngoại của Ô Nghiễm Hoa, mà Vũ Văn Dật Thần và Ô gia thì không có quan hệ gì hết! Trong đầu bé đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, lão già
này, ông ta muốn cháu ngoại mình đoạt được vị trí Thiếu tông của Vũ Văn
Dật Thần sao?

Vì vậy, bé con dùng sức nhớ lại đứa trẻ nhà Vũ Văn đứng cạnh Bát ca
của bé trông như thế nào, ừm, là hình dạng bé không thích! Vừa nghĩ đến

chuyện Vũ Văn Dật Thần sẽ bị tên kia đoạt mất vị trí Thiếu tông chủ,
khuôn mặt của bé tự nhiên dài ra, âm trầm nhìn Ô Nghiễm Hoa, khiến không ta không hiểu vì sao hết.

Thấy đứa nhỏ trong lòng mình không nói gì, Hoàng thượng buồn bực,
hoàng nhi hôm nay lúc nào cũng đờ đẫn, không như những ngày trước phản
ứng nhanh nhạy, ông trực tiếp đưa tay lôi đầu bé về phía mình, hỏi lại
một lần: “Liễn Nhi, đang nghĩ gì đấy?”

Lúc này bé con đã có ý tưởng, nói: “Phụ hoàng, Bát ca nói khi con
tuyển thư đồng, nhất định phải chọn Vũ Văn Dật Thần!” Tốc độ nói của bé
vẫn rất chậm, vì muốn nghĩ kĩ xem làm thế nào để tổ chức câu chữ sao
chính mình giải thích nghe hợp lý, “Bát ca nói hy vọng con có thể bắt
lỗi Vũ Văn Dật Thần, nếu cậu ta gây họa trong cung, đến lúc đó biểu đệ
của Bát ca – Vũ Văn Dật Phàm có thể giành được vị trí Thiếu tông chủ của Vũ Văn gia!” Bé suy nghĩ một lát, lại đặc biệt chèn thêm một câu, trong lúc vô tình đã chia rẽ quan hệ hai nhà Ô gia và Vũ Văn gia, “Bát ca nói như vậy mới có lợi với ông ngoại của huynh ấy!” Phụ hoàng bé hẳn là sẽ
không vì chuyện này mà tìm Bát ca đến đối chiếu đi? Địch Vũ Liễn sau khi nói xong phát hiện bản thân mình lại không cẩn thận.

Sắc mặt Ô Nghiễm Hoa ngay lập tức tái đi, bởi vì Địch Vũ Liễn nói úp
úp mở mở, khiến ông ta tưởng rằng con gái đầu của ông ta không xử lý
tốt, nói quá rõ ràng mấy chuyện này cho Bát hoàng tử, mà trẻ con thì lại không biết chừng biết mực, cứ nói ra ngoài, việc này quả thật là tức
chết ông ta mà, muốn giải thích, nhưng bởi từ đầu đến cuối Địch Vũ Liễn
nhắc tới đều là lời nói của Bát hoàng tử, khiến ông không biết đường nào mà giải thích.

Anh em Vũ Văn nghe vậy chợt tỉnh ngộ hiểu ra sự việ này, đứa nhỏ khờ
nhà ông tham gia thi tuyển đến khi quyết định cũng không tìm Ô gia giúp
đỡ, vì sao Bát hoàng tử lại muốn Thập lục hoàng tử nhất định phải chọn
Vũ Văn Dật Thần nhà ông? Mà Vũ Văn Hạo Nghiên nhớ lại đêm qua ông ta ở
tại phòng Tam phu nhân Ô thị, từng nhắc tới chuyện thi tuyển ngày hôm
nay, chẳng lẽ là Ô gia muốn làm cái gì, mà bà ấy trước buổi trưa đã mật
báo cho Ô gia? Trong lòng Vũ Văn Hạo Nhiên nổi lên sự khó chịu, liếc Ô
Nghiễm Hoa một cái, có cảm giác căm ghét.

“Nhi thần mặt dù nghe Đào công công nói Văn công công tự ý viết thêm
tên Vũ Văn Dật Thần, nhưng nhi thần không tin tưởng nhiều vào đấy lắm,
cho rằng nếu Bát ca đã bảo nhi thần chọn cậu ta, cậu ta nên ở trong danh sách mới phải, vì vậy nhi thần mới quát gọi tên Vũ Văn Dật Thần, để xác định lại xem thật giả thế nào!” Phụ hoàng trong lúc bé nói, thần sắc
cũng không khó chịu, mà bé nói xong cũng khá hợp lý mà! Địch Vũ Liễn cảm thấy yên lòng trong thoáng chốc.

Hoàng thượng trầm mặc không nói gì, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, quyết
định không truy cứu đến chuyện rốt cuộc hôm nay đứa nhỏ nhà Vũ Văn có
đến tham gia thi tuyển không nữa. Ban đầu ông muốn chèn ép mạnh mẽ phe

phái Thôi thị, bao gồm cả tộc Vũ Văn, nhưng lúc này vì những lời hoàng
nhi nói, có vẻ như Ô gia và Vũ Văn Gia sẽ nổi lên hiềm khích, vậy để tự
họ tranh đấu nội bộ là được rồi! Tin rằng bọn Vũ Văn Hạo Nhiên cũng phát hiện ra Liễn Nhi che chở cho nhà họ, đã như vậy, ông sao lại không biết thời biết thế, để cho Vũ Văn gia chịu ân của Liễn Nhi. Ông đã hạ quyết
tâm sau này truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Liễn Nhi, như vậy thì có lẽ
ông vẫn nên giữ lại người Vũ Văn gia vì Liễn Nhi thôi.

“Nếu sự việc đã rõ ràng, hai vị ái khanh cũng đứng lên đi! Oan uổng
các người rồi! Người đâu! Kéo Văn công công ra ngoài!” Hoàng thượng vẻ
mặt ôn hòa bảo hai anh em Vũ Văn đứng dậy, sau đó lập tức hạ lệnh xử lý
Văn công công, ông vốn không có ý định bỏ qua cho Văn công công, đương
nhiên không thèm quan tâm đến việc lão ta khóc lóc cầu xin tha thứ rồi.

“Thần xin khấu tạ ân điển của Hoàng thượng!” Hai người mau chóng thi
lễ, thầm cảm thấy may mắn khi tránh được một kiếp. Anh em Vũ Văn hai
người này cuối cùng cũng yên lòng, nhìn tiểu hoàng tử một cách biết ơn,
không biết vì sao lại giúp họ một đại ân thế này, nhưng sau được đáp lại bằng khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, lập tức nghi ngờ chuyện tiểu hoàng tử
giúp đỡ bọn họ thật ra là ảo giác của bản thân! Rõ là một đứa trẻ không
biết đâu mà lần!

Đúng lúc này, đoàn người Hoàng công công đi lục soát vật phẩm hối lộ
đã trở về. Thấy những đồ cổ quý hiếm kia, Hoàng thượng mặt rồng giận dữ, đứng dậy, nhanh chóng đặt đứa nhỏ trong lòng xuống mặt đất, sau đó chắp tay thong thả bước tới, cao giọng răn dạy sáu người gặp quỷ không may
còn lại.

Thôi thừa tướng nước mắt tung hoàng, lần thứ hai nói rằng mình trong
lúc nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm lớn, quỳ sụp trên mặt đất cầu xin
hoàng thượng khai ân.

“Ừ, ngươi quả thật hồ đồ, nhưng ngươi tuổi cũng đã cao, làm những
truyện hồ đồ cũng là bình thường!” Giọng điệu của Hoàng thượng đột nhiên trở nên hòa nhã, dừng chân, đứng trước mặt Thôi thừa tướng, cúi người,
vươn tay vỗ lên bả vai Thôi thừa tướng, giống như đang trấn an vậy. Tại
lúc Thôi thừa tướng cho rằng Hoàng thượng có ý định bỏ qua cho ông, thì
tay hoàng thượng lại duỗi ra hướng về áo triều phục của ông ta, từ hai
tay áo và eo lưng, lần lượt từng chiếc đai Hoa Tuệ được thêu hoa văn
đặc biệt của Diên Huyên Quốc tại ba nơi ấy, đại biểu cho chức vị thuộc
quyền, từ từ bị cởi xuống trước mặt, “Tuổi tác của ái khanh đã cao đến
nỗi phạm phải hồ đồ, trẫm làm sao nhẫn tâm khiến ngươi lại vất vả thêm
nữa chứ? Không bằng ngươi cứ nên về nhà an dưỡng tuổi thọ, ngậm kẹo chơi với cháu đi! Cũng miễn cho trường hợp Thôi gia lại đưa đến một đứa nhỏ

giống Thôi Hiểu Phong không hiểu chuyện, tùy tiện cười đùa, coi rẻ hoàng uy!” Hoàng thượng nói rất nhẹ nhàng, đôi mắt phượng mơ hồ lộ ra tia
lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên nụ cười mang vẻ tà ác.

“Hoàng, Hoàng thượng!” Hoàng thượng bất thình lình trở mặt là điều
Thôi thừa tướng không hề dự đoán đến! Chỉ thấy ông ngay lập tức ngồi co
quắp trên mặt đất, nhìn Hoàng thượng một cách khó tin.

“Sao? Ngươi không hài lòng với quyết định của trẫm sao? Cậu, cậu!”
Hoàng thượng đột nhiên thay đổi xưng hô, nhưng lại bao hàm ý tứ đe dọa.

“Cựu thần không dám! Tạ ơn Hoàng thượng ân điển!” Thôi thừa tướng vội vàng quỳ xuống.

“Thế là tốt!” Nói xong, Hoàng thượng đứng thẳng dậy, đường mắt quét
về phía năm người còn lại, “Người đâu! Cởi bỏ triều phục Hoa Tuệ của bọn họ, trước tiên đưa người vào đại lao, do người của chùa Đại Lý, Hình bộ thượng thư, Trung thừa Ngự Sử cùng xét thẩm! Ngay mai lâm triều trẫm
phải có được kết quả!” Hoàng thượng khoác tay, ra hiệu cho Vũ Văn Hạo
Chính dẫn người bắt năm người kia đi.

Người của chùa Đại Lý có mặt tại nơi này đợi ba người trả lời rồi
tiến ra, theo năm người bị cởi bỏ triều phục Hoa Tuệ, đồng thời bị ngự
lâm quân áp giải kia đi.

Năm người cầu xin tha thứ vô ích, Vũ Văn Hạo Nhiên ở một bên phát
hiện ra e rằng Hoàng thượng hôm nay sớm đã có chuẩn bị, chẳng trách lại
gặp nhiều hộ vệ tùy tùng hơn trước, mà Phó thống lĩnh ngự lâm quân đã ở
đây, chẳng lẽ là trước đó ông và Ngũ đệ đều nằm trong danh sách Hoàng
thượng muốn loại bỏ? Trong lòng nghĩ mà sợ, Vũ Văn Hạo Nhiên trước khi
cậu em mình rời đi đã liếc Hạo Chính một cái. Vũ Văn Hạo Chính hiểu ý
đại ca ông, nhất định phải tìm được cậu cháu trưởng nhà mình, nhất thiết không được để nó bị người ta tìm thấy trong cung!

Cảm giác rất vừa ý, Hoàng thượng xoa xoa đầu đứa nhỏ đứng bên mình,
chỉ vào mấy phẩm vật quý hiếm trên tay bọn Hoàng công công, nói với bé
con: “Liễn nhi, con chọn từ trong đống kia mấy thứ con thích đi, còn lại thì nhập vào quốc khố! Rồi sau đó có thể tiếp tục buổi thi tuyển! Kết
thúc sớm một chút, tối nay con và trẫm cùng dùng bữa với nhau đi!”

“Dạ, phụ hoàng!”

“Không còn sớm nữa, chúng ái khanh có thể trở về, còn truyện lâm
triều ngày mai, sẽ thảo luận sau! Vương ái khanh, chuyện thi tuyển cũng
giao cho Thập lục hoàng tử phụ trách, khanh đi theo trẫm!” Nói xong,
Hoàng thượng không thèm để ý tới Thôi Tường Tích vẫn còn quỳ trên mặt
đất mà nghênh ngang rời đi, Vương Trí Lợi nối gót.

Hôm nay Thôi Tường Tích vừa mất đi đứa cháu út, lại vừa mất đi chức
quan, có thể nói là một ngày không may thê thảm đủ đường. Ông từ từ đứng dậy thấy Địch Vũ Liễn ở một bên, không nhịn được nổi lên nỗi hận từ
trong tim, thế lực Thôi gia ông sẽ không gục ngã dễ dàng như vậy! Sớm

muộn gì cũng có một ngày, ông sẽ làm cho vị tiểu hoàng tử sát tinh này
nợ máu phải trả bằng máu!

Sau khi trả qua chuyện này, không chỉ có Thôi gia coi Địch Vũ Liễn là địch, Bát hoàng tử vốn chưa nói lộ ra mục đích của mình về sau biết
được, lại thêm Ô gia bị Vũ Văn gia đề phòng càng hao tổn tâm sức mà muốn diệt trừ vị tiểu hoàng tử này.

Địch Vũ Liễn vẫn còn chưa trưởng thành đã bị hai đại gia tộc trong
triều coi như kẻ thù, lúc này đây bé căn bản không hề lo nghĩ đến mấy
chuyện đó. Bé chọn ra mấy đồ khác nhau từ chỗ Hoàng công công, đưa cho
Bích Tiêu cầm, sau đó liền ngồi ngay ngắn tại vị trí chủ thượng, nhìn
thái giám cung nữ mau chóng thu dọn Mậu Học Hiên, chuẩn bị bắt đầu thi
tuyển.

“Mười sáu người các ngươi bị bãi bỏ tư cách dự thi, có thể xuất
cung!”Nhìn mấy đứa nhỏ dự tuyển mong ngóng ngồi vào chỗ ngồi, bé con cau mày, chỉ vào mười sáu con cháu danh môn nói, bé còn khua khua cánh tay
nhỏ, ra lệnh đưa bọn chúng ra ngoài.

Điều này khiến các đại thần vừa cáo lui mới đi ra đến ngoài cửa Mậu
Học Hiên đều nghe thấy được. Bước chân mọi người chững lại một chút, rồi mới rời đi. Thôi Tường Tích cũng đi ra, ông chỉ ngoảnh lại liếc vào bên trong Hiên một cái, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó
phất tay áo mà đi. Bởi vì còn chưa tới thời điểm cấm cung, ông đi thẳng
về phía tẩm cung Thái hậu.

Vũ Văn Hạo Nhiên thở ra một hơi, may mắn tránh được một kiếp, không
hề quan tâm kết quả thi tuyển lần này ra làm sao, ông vừa cùng người
khác hàn huyên rời khỏi Tuệ Vũ Điện, vừa muốn sớm đi tới chỗ Ngũ đệ của
ông một chuyến, không biết thuộc hạ của Ngũ đệ có tìm ra tung tích của
đứa nhỏ khờ nhà ông không?

“Vũ Văn đại nhân!” Vũ Văn Hạo Nhiên với mới tách ra cũng những người
khác đột nhiên nghe thấy sau mình có người gọi, nhìn lại, là tiểu thái
giám bên cạnh Địch Vũ Liễn.

“Tiểu công công có chuyện gì sao?” Đứa nhỏ này hẳn là người của Phong gia! Vào cung, đổi thành tên gì nhở? Vũ Văn Dật Thần nhận ra lai lịch
của Tiểu Phúc Tử.

“Vũ Văn đại nhân, Thập lục điện hạ mời ngài quay trở lại!” Tiểu Phúc Tử vô cùng có lễ khom người, khua tay làm một động tác mời.

Vị tiểu hoàng tử sát tinh kia? Nghe vậy, khóe miệng Vũ văn Hạo Nhiên
hơi co giật. Trải qua những việc xảy ra vừa rồi, ông bỗng nhiên có cảm
giác những lời này giống cơn ác mộng đổ ập xuống đầu, đứa bé kia tìm ông quay lại làm cái gì?

Còn Địch Vũ Liễn nhìn mấy đứa nhỏ ngồi vào ghế mà lòng khó chịu, bé
vừa mới tốt bụng thế để làm gì? Dám ném tiểu chủy thủ bảo bối của bé, dù sao cũng phải có người đến trả nợ! Hừ! Thế thì con nợ cha trả là được!

Vì thế, lần đầu tiên giao thủ giữa bố chồng và con dâu tương lai được diễn ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận