Chính vì vậy mà sau khi bữa tối hôm nay kết thúc, Vũ Văn Dật Thần
đương nhiên bị cha cậu chộp tới thư phòng chuẩn bị cho ngày mai, đúng
kiểu nước đến chân mới nhảy. Tuy nói rằng trong lòng cậu không tình
nguyện, tự mình lẩm bẩm than vãn việc nghỉ ngơi bị quấy rầy nhưng cũng
chỉ có thể thật biết điều nghe lời cha cậu mà làm theo. Kết quả đương
nhiên là tra tấn cha cậu rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, bởi vì buổi chiều Vũ Văn Dật Thần sẽ tham gia
thi tuyển nên cha cậu liền miễn buổi luyện võ sáng sớm. Dù là miễn nhưng cũng không có nghĩa là cậu được phép ngủ nướng, vẫn phải dậy sớm như
bình thường.
Bốn vị trưởng lão lớn tuổi dự định giám sát cậu ôn tập cho tới tận
trưa, mong mỏi cậu có thế nhớ này nhớ nọ một ít, phát huy khả năng hơn
bình thường. Nhưng đến khi các vị trưởng lão đều đã dậy từ lâu, đứa nhỏ
khờ kia tuổi còn trẻ, hẳn là tràn đầy sức sống lại chẳng thấy bóng dáng
đâu.
Người đâu? Sau khi chờ đợi một thời gian chừng khoảng hai
nén hương, bốn vị trưởng lão trong lúc chờ đợi cuối cùng cũng bùng nổ
tức giận, phái người đi gọi cậu, nhận được câu trả lời một cách dĩ nhiên là không tìm thấy người, cửa sổ phòng ngủ của Thiếu tông chủ đóng chặt
một cách kỳ quái, gọi cửa phòng thế nào cũng không có người đáp lại.
Bốn người thở phì phì chạy vọt tới tẩm viện của cậu, thấy cửa sổ
phòng ngủ của cậu thật sự chính xác là đang đóng chặt. Khuôn mặt Đại
trưởng lão lúc này biến đen, hay là Thiếu tông chủ nhà ông căn bản không đem chuyện ngày hôm nay là chuyện quan trọng, bây giờ vẫn còn đang
ngủ!?
“Phá cửa ra cho ta!” Đại trưởng lão tức giận trầm mặt, ra lệnh.
“Oanh”, hai tên nô bộc đi lên phá cửa, sau đó lui về, để cho bốn vị trưởng lão đi vào.
Đi vào bên trong, bốn người liền thấy được Vũ Văn Dật Thần đang nằm
trên giường, nó quả nhiên vẫn còn đang ngủ! Tiếng động lớn như thế mà
không thể làm cho nó tỉnh dậy! Chỉ thấy trên người nó đắp một cái chăn,
ngửa mặt lên trời ngáy to nằm ngủ, khuôn mặt lúc ngủ khờ khạo, tựa như
đang gặp mộng đẹp, trên mặt còn mang vẻ tươi cười thản nhiên.
Việc này thật là làm cho bốn vị trưởng lão tức điên lên, tiếng rống
giận dữ lúc này suýt chút nữa lật ngược nóc nhà, mà Vũ Văn Dật Thần vì
thế mới bị đánh thức, thấy cảnh này, vội vã trèo xuống giường, ngoan
ngoãn ủ rũ cúi đầu để cho bốn vị trưởng lão thay nhau giáo huấn, khuôn
mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống, biểu tình rất chi là vô tội…
Buổi trưa trôi qua rất nhanh, thời gian tuyển chọn thư đồng cho Thập lục hoàng tử đã tới.
Vì thư đồng của chư vị hoàng tử tại Diên Huyên Quốc đều xuất thân là
con cháu quan gia quý tộc, cho nên việc tuyển chọn thư đồng thường được
tổ chức tại Thượng Viện của Quốc Tử Học bên ngoài Huyên Cấm Thành. Việc
tuyển chọn đều do các vị Thái phó của chư vị hoàng tử đích thân làm, còn Hoàng thượng sẽ là người ra quyết định cuối cùng xem hai người nào
trúng tuyển.
Mặc khác, tuy có quy định rằng thư đồng của hoàng tử chính thức vào
học tại Tuệ Võ Điện phải qua sáu tuổi, nhưng trên thực tế con cháu quan
gia cũng giống như những vị hoàng tử, từ khoảng bốn tuổi đã được giáo
dục nghiêm khắc, nên tuyển chọn cũng tương đương với việc khảo sát trình độ các vị con cháu quan gia này ra sao, tư chất như thế nào, nói chung, là sẽ phải thi viết.
Nhưng tuyển chọn thư đồng lần này không hề giống với trước kia, bất
gì ai là quan viên trong Yến Đô, dù là quan lớn hay quan nhỏ, có phải là nhà danh môn hay không, chỉ cần con cháu ở độ tuổi phù hợp là có thể
tham gia tuyển chọn. Địa điểm tuyển chọn cũng chuyển từ Tuệ Vũ Điện sang Mậu Học Hiên, giờ Thân[1] bắt đầu cuộc thi. Diên Lân Đế tự mình ra đề, Hàn Lâm Viện cử Văn công
công cùng Thái phó Vương Trí Lợi của Thập lục hoàng tử làm giám khảo,
Thập lục hoàng tử sẽ là người ra quyết định cuối cùng xem tuyển chọn ai.
Vũ Văn Dật Thần cùng đi với các vị trưởng lão nhà mình, một canh giờ
trước giờ thi đã đến Quang Vũ Môn tại phía Bắc Huyên Cấm Thành. Tới nơi
mới thấy những đứa nhỏ có độ tuổi phù hợp cùng với người nhà của họ đã
đứng chen chúc ngoài cổng thành. Những đứa trẻ tham gia tuyển chọn có
vài người giống như cậu đã bị rớt vài năm, cũng có người mới chỉ vừa đến tuổi tham gia cuộc thi tuyển này. Cũng bởi tư cách của những người tham gia tuyển chọn năm nay được hạ thấp xuống, thế nên số người tham gia
năm nay so với năm trước đông hơn gấp bội. Đứa trẻ tham gia tuyển chọn
trước hết đến phía sau cửa thành đăng ký tên, xuất thân với thái giám ở
đó, sau đó nhận lấy một tấm thẻ bài ghi trên đó tên của mình rồi tiếp
tục chờ đợi.
Đến lúc chuẩn bị tiến cung, lại thấy người nhà đi theo những đứa trẻ
đó dặn tới dặn lui con cháu nhà mình. Khi còn gần nửa canh giờ nữa sẽ
đến giờ Thân, nhưng đứa nhỏ tham gia tuyển chọn xếp thành hàng, được
thái giám trong cung dẫn đường tiến vào cung, người nhà của chúng tất
phải đứng đợi ngoài cửa thành.
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Dật Thần tiến vào Huyên Cấm Thành. Do cậu
lớn tuổi nhất, đầu cao nhất, nên mới được đi ở cuối hàng; cậu không hề
giống những đứa nhỏ khác nơm nớp lo sợ, ngược lại còn khá thoải mái ngắm nhìn hoàng cung. Khuôn mặt nhỏ nhắn khờ khạo tràn đầy ngạc nhiên, ấn
tượng đầu tiên của cậu với hoàng cung chính là oa, tường thành thật cao
lớn, sang trọng trang nghiêm, ấn tượng thứ hai là nơi này khiến cho
người ta có cảm giác thật khó thở, cuối cùng trong đầu cậu cũng xuất
hiện ý nghĩ rằng sau ngày hôm nay, cậu sẽ không bao giờ đặt chân tới nơi này một lần nữa. Cậu với hoàng cung là vô duyên, không có duyên, tuyệt
đối không có bất kỳ mối quan hệ nào!
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, hàng người mới đi được một lúc đã dừng
lại. Tuy rằng đứng cuối hàng nhưng do ưu thế chiều cao, Vũ Văn Dật Thần
thấy được bị dừng là do có một vị công công xuất hiện chặn đường cả đội, còn thái giám vốn đang dẫn đầu hàng lại cúi đầu khom lưng đối với vị
công công kia, cực kỳ cung kính.
Chắc chắn là một người có quyền lớn! Vũ Văn Dật Thần thầm nói.
Người tới chính là Văn công công phụ trách làm giám khảo lần thi này, chỉ thấy sau khi ông ra lệnh cho cả đội đứng lại, liền cầm lấy bản danh sách trong tay vị thái giám kia rồi bắt đầu điểm danh, lần lượt quan
sát thẻ bài của từng đứa nhỏ.
Văn công công dường như đang phân chia những đứa nhỏ mà ông ta điểm
danh tới, có một vài người đứng bên phải ông ấy, còn phần lớn những
người còn lại đứng ở bên trái ông. Cùng lúc đấy, có một tên tiểu thái
giám đi theo ông ghi lại tên vào một quyển giấy khác, dựa vào tần suất
người ấy viết, Vũ Văn Dật Thần đoán rằng người ấy chỉ ghi lại tên của
những đứa nhỏ đứng bên phải.
“Vũ Văn Dật Thần!”
“Có.”
“Vũ Văn thiếu tông chủ, mời ngài đứng sang bên này!” Vũ Văn công công cười rất nhã nhặn, vừa nói vừa chỉ vào bên phải của chính mình.
Vũ Văn Dật Thần phát hiện ra một điều là toàn bộ những người đứng bên trái đều là con cháu danh môn, quan lại; mà vị công công này cũng chỉ
trưng ra khuôn mặt cười nhã nhặn với những người này, điển hình cho một
con quỷ tham tài. Cậu âm thầm oán thán, thủng thỉnh đi tới đội phía bên
phải.
Tiếp theo lại thấy Văn công công ra lệnh cho vị công công vốn dẫn đầu đội mang toàn bộ những đứa nhỏ đứng bên trái ra ngoài, ngoài ra còn sai vị đó mang bản danh sách đầu tiên đi hủy. Vị công công kia muốn nói rồi lại thôi, dưới cái trừng mắt của Văn công công chỉ có thể gật đầu đáp
ứng.
Không phải nói là hễ là con em đến tuổi đền có thể tham gia tuyển
chọn sao? Nhưng sao xem tình huống trước mắt này rõ ràng cho thấy vị
công công này đã giấu diếm bề trên, tự tiện làm chủ, chỉ nhận con cháu
danh môn, giảm thiểu đối thủ cạnh tranh. Xem ra ông ta không chỉ là
người có quyền lực lớn mà còn là một thằng cha dám cả gan làm loạn! Đã
nói dính đến triều đình cùng hoàng cung là không có chuyện gì tốt, y như rằng, thật đen tối! Âm hiểm nha! Vũ Văn Dật Thần tiếp tục oán thầm,
chân lại vẫn tiến về phía trước theo cả đội mà đi, thường xuyên quay đầu nhìn lại nhóm trẻ con đang xếp thành một hàng đang lùi dần về sau kia,
hơn nữa cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chúng.
Hai nhóm đi về hai hướng ngược nhau ngày càng cách xa nhau, Vũ Văn
Dật Thần vừa đi vừa quay đầu chợt thấy cả nhóm đang lui dần kia bị một
gã tiểu công công chặn đầu dừng lại. Vũ Văn Dật Thần không thấy rõ rằng
lắm vẻ mặt của vị công công kia, chỉ thấy người ấy lấy ra cái gì đó cho
vị công công dẫn đầu nhóm đó xem, nhận lấy bản danh sách ban đầu, đồng
thời thay đổi hướng đi, mà hướng đi kia tuyệt đối không phải là hướng
xuất cung.
Vũ Văn Dật Thần quay đầu lại, nhìn vị Văn công công phía trước một cách đầy thông cảm, thầm nghĩ: người thật đáng thương, ông ta xui xẻo rồi, khẳng định là thật sự xui xẻo! Thú vị đây, chốc nữa cậu cũng muốn xem vị công công này ứng phó thế nào? Á! Không đúng, chuyện này liên quan gì đến bản thân mình chứ! Cậu cần phải nghĩ xem làm thế nào an toàn trượt cuộc tuyển chọn ngày hôm nay mới
đúng!
Vũ Văn Dật Thần cau mày, nhớ lại trước khi tiến cung, Đại trưởng lão
có dặn dò cậu là cha cậu buổi sáng đã phái người về nhà truyền lời, mọi
chuyện đã được chuẩn bị rất tốt, cậu không phải căng thẳng gì hết, trả
lời đúng hay không đúng cũng đều không sao, chỉ cần viết tên lên bài,
viết chữ ngay ngắn rồi nộp bài là được! Aizz, nghe xem, sao cậu lại có
cảm giác lần này tuyệt đối không thể trốn thoát vậy?
Vũ Văn Dật Thần tưởng tượng một chút về cảnh sau này mỗi ngày đều
tiến cung, làm bạn bên người của một vị hoàng tử, chợt thấy sau lưng nổi da gà.
Chính vì lẽ đó, ánh mắt trước kia vốn làm cho người ta có cảm giác
mộc mạc chất phác nay lại xoay tròn tới lui, ngắm ngắm trái, ngó ngó
phải, liếc mắt một cái về phía đám thái giám đang hộ tống phía trước
nhóm mình, sau lại quay đầu nhìn lại con đường nhỏ không người, lúc này
đây tại đáy lòng mới nổi lên lời khen ngợi: Hoàng cung thật là lớn nha! Lớn mới tốt! Ở nơi lớn như thế này, lạc đường là điều bình thường, đúng không? Chân Vũ văn Dật Thần di chuyển thật nhẹ nhàng chậm rãi.
Cậu không cẩn thận bị tụt lại phía sau rồi! Vũ Văn Dật Thần dừng
bước, nhìn hàng người vẫn đang tiếp tục bước đi, trên khuôn mặt khờ khạo nhỏ nhỏ nổi lên vẻ vô tội đáng thương. Tại nơi rộng lớn như hoàng cung
này, thật xin lỗi người nhà cậu nha, cậu lạc đường mất rồi! Bàn chân lại di chuyển theo hướng một con đường khác, trong nháy mắt, người đã loáng cái không còn thấy bóng dáng đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...