CHƯƠNG 3: KÍ ỨC ÙA VỀ- CẢM GIÁC THẬT XA LẠ P2
Nó đang suy ngẫm về kí ức năm xưa. Bây giờ ánh mắt của nó đang động những giọt lệ sắp tuông rơi, vừa nhìn cảnh ở ngoài phố vừa suy tư. Màng không khí bắt đầu im lặng
" Trân, tôi xin lỗi vì không thể bảo vệ bà"- giọt lệ động trên mắt nó tuông rơi xuống, đôi tay nắm chặt rồi nó dựa vào ghế
HỒNG THIÊN TRÂN
là bạn của nó, mất hồi nhỏ. Cha mẹ rất khá giả, là cô gái mà biết bao nhiêu người con trai phải tê liệt nhưng họ đâu có dám đụng vào, đụng vào là xong đời dưới tay của nó. Là bạn gái của người đó ( mới chịu làm thui nha)
4 năm trước
Tại cánh đồng xanh ngát nắng vàng chiếu óng ả dưới sự xanh mát của cây........( Boll không biết là cây gì, xin lỗi các độc giả nha)
" HANDY ƠII......"- một cô gái có mái tóc màu đỏ nâu đen, mắt màu tím đậm hồng cam đang hướng về nó, nó đang ngồi trên cây bàng cao 4m. Từ xa nó thấy bóng dáng của ai đó nên nheo mày, được một lúc nó liền reo:
"A....Trân, bà tới hùi nào vậy"- nó nghe tiếng Trân liền cười tươi nhưng tính của nó mà, nó liền giận dữ " SAO GIỜ NÀY MỚI TỚI HẢẢ......hứ......"- nó *khoanh tay* giận tính trẻ con nói với Trân
" Sorry nha, tại tui có việc mà, với lại tui cũng có mua đồ ăn cho bà nè và cộng theo sự tin vui"- Trân cười dịu dàng nói với nó
" Vụ gì kể nghe đi"- nó hăng hái nói, mắt cứ chớp lia lịa
" Xuống đây rồi tui kể nghe, hay so..."- Trân chu mỏ nói, tay quắc nó xuống
" Xuống thì xuống, sợ gì"- nó cũng chu mỏ đáp trả lại Trân
Nó không cần leo từ từ xuống mà nó phóng một mạch xuống khiến cho Trân đứng tim. Rồi nó phủ đồ quay lại nó với Trân
" Xong rồi đó, giờ nói đi"- nó cười như không có chuyện j xảy ra
" Bà có biết nguy hiểm lắm không, bà làm tui đau tim muốn chết à. Thiệt mai mốt nhớ leo từ từ xuống nhà, nếu không tui giận đó nghe chưa"- Trân dỗi nói với nó
" Tui xin lỗi mà, thôi kể nghe tin vui đi"- nó chắp tay xin lỗi rồi năn nỉ Trân nói
"Nè, tui nói cho nghe, cậu biết Khang Chấn Nam không?" - Trân nói với nó
" Hả......hình như là biết !"- Thật ra nó không có biết tên đó là ai nhưng nói là biết để cho Trân vui lòng
" Anh ấy kêu tớ làm bạn gái anh ấy đó, cậu tin chưa?"- Trân đưa tay nhéo nhẹ cằm, mặt đỏ hồng nói với nó
-" Thì mình thấy bình thương mà"- nó chỡp mắt hồn nhiên nói với Trân
-" Sao lại bình thường?"- Trân liếc nhìn nó
-" ÀÀ...thì cậu chẳng có ai là không theo đuổi chứ. MIXAM ở nước Anh, Joon ở Hàn, Kiquo ở Tây Ban Nha, Mijjj ở Châu Phi, ở Ý thì có Guingan, vân vân, vân vân và vân vân....toàn người có địa vị cao không"- nó nói một lèo làm cho Trân kinh ngạc, Trân còn không nhớ tên sao nó nhớ hay thế này, không lẽ có liên quan gì tới nó nhưng Trân liền lại lại sự quí phái nhẹ nhàng của mình
-" Ờ thì mình biết nhưng Nam thì khác, anh ấy mặc dù luôn lạnh lùng nhạt nhẽo nhưng anh ấy rất chu đáo, anh ấy rất quan tâm tớ. Nhất là khi ở bên anh ấy, tớ có 1 cảm giác là luôn an toàn và......."- khuôn mặt của Trân càng ngày càng thay đổi, càng ngày càng đỏ nhưng nó đã lấy tay che miệng Trân lại và nhìn xung quanh
-" Cậu làm cái gì...."- Trân hất tay nó ra nói nhưng cũng bị nó che lại
-" Suỵt, có gì đó không bình thường. Cậu im lặng chút đi"- nó nói đủ nhỏ để cho 2 tụi nó nghe rồi nó nhìn ngó xung quanh. Bây giờ đây là con người ở bên trong nó, một con người tay đã nhuốm máu biết bao nhiêu người thanh niên trai tráng. Ánh mắt, giọng nói của nó bây giờ nghe thật đáng sợ.
Nó đẩy nhẹ Trân vào một bụi cây xanh
-" Bà ở yên đây, nhất quyết không được đi đâu nghe chưa"- nói nói với Trân rồi quay người lại đi ra giữa cánh đồng
-" Nhào vô đi chứ, mắc mớ gì mà phải chốn nhui chốn nhủi vậy"- nó nói to với 1 giọng đầy sự mỉa mai, thách thức
" Cô em cũng gan đấy, dám nói như vậy với bọn anh"- 1 thanh niên đang cầm 1 cây súng Ak, trên miệng đang hút 1 điếu thuốc lá. Nhìn tên đó cứ như chó hoang ấy " ra đi anh em"- tên đó giơ khẩu súng lên như ra khẩu hiệu và từ đâu có thêm 3,4 thằng nữa ra đứng bao quanh nó.
" Xiì,toàn một lũ chó hoang, chơi không lại một con gái hay sao mà phải kêu thêm mấy anh đàn chụy thêm vậy hả, đúng là mấy bọn nhát cấy." nó nói cũng như nó đang đớp lại bọn chúng đó.
" Con này láo..."- tên cầm đâu chưa kịp nói thì một bàn chân đá thẳng, nhưng tiếc là tên đó né kịp. Tên nó bị lùi ra xa, nhìn nó với ánh mắt rất là tức giận
" TỤI BÂY, HỐT XÁC CON NHỎ ĐÓ CHO TAO"- tên dã thú đó tức giận hét lên, chưa có một đứa con gái nào dám đá thẳng vào mặt như thế này, tức điên cuồng nhưng rồi để xem, cô ta sẽ làm gì với đám đồng bọn của mình rồi chuẩn bị nhé răng ra cười thì.........
" Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười chứ"-nó nhếch mép nhìn thẳng tên đó nói
" Hảảả........"- tên đó không tin vào mắt của mình nữa. Đồng bọn của tên đó, ra nằm dưới chân của nó, một cô gái bé xíu nhỏ nhắn như vậy, rốt cuộc thì cô ta là ai. Chợt......
" Đại ca, em tìm được 1 em nữa nè...hehe!!"- một tên trong đồng bọn reo lên, trên tay đang cằm một búi tóc của một đứa con gái. Người con gái đang nhăn nhó trong sự đau đớn.
'' Thả bạn tôi ra''- nó rặng từng chữ nói lớn với hai tên đó
'' Mắc mớ gì chứ cô em, để tụi anh làm xong chuyện này nữa chớ''- tên đó nói rối cười một trận cười sảng khoái. Đúng là đồ bệnh hoạng
'' Khố..........''- nó chưa kịp nói gì hết thì đã bị một vật gì đó đánh vào đầu làm nó bất tỉnh rồi nó ngã gục xuống. Trong lúc bất tỉnh, nó nghe thấy tiếng của cô bạn nó, tiếng la hét, tiếng rên rỉ và cộng thêm đó là tiếng cười thú vị của 2 tên đó. Nó muốn chạy tới xô hai tên đó ra rồi kéo Trân chạy đi nhưng nó không thể, nó không cử động được, rốt cuộc 2 tên đó đã làm gì?
Nó từ từ mở mắt ra, thứ nó nhìn thấy đầu tiên là cây quạt trần. Nó nheo mày cảm thấy khó chịu cái cơn đau đầu này rồi nó xoay qua thì thấy ai đó đang ngồi kế bên uống nước. Chi thấy nó mở mắt liền reo lên
'' Bà tỉnh rồi à''- Cô chớp mắt lia lịa nói với nó
''Đây là đâu vậy''- nó mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh
'' Đang trong bệnh viện chứ ở đâu, tụi tui lo cho bà gần chết ó, mấy con kia chờ lâu quá nên đi ra ngoài mua đồ về ăn rồi, bà thấy trong người sao rồi''- Chi nói với nó nhưng hình như nó cũng chẳng để ý, rồi một hồi
'' Trân đâu, Trân đâu rồi. Trân có sao không? Trân có bị gì không? Bây giờ Trân ở đâu? Sao bà im lặng hoài vậy!!!''- nó liền ngồi bật dậy thốt kêu lên, nắm chặt tay của Chi với vẻ mặt đầy sự lo lắng và bất an
Chi ngồi im thin thít, mặt tối sầm lại, rồi một dòng chảy nước mắt làm Chi nghẹn ngào nói nhỏ
''Trâ......n..T..trân..k..khô...không....co...n..còn..nữa....nó..."- Chi cố nói thật rõ cho nó nghe nhưng cô không thể nói, cổ họng cô bị nghẹn ngào. Rồi Chi khóc nấc lên còn nó cũng không thể tin vào tai mình nữa, Chi nói sao? Trân mất rồi bây giờ nó ngồi trên giừơng như ngồi trên tảng đá rất cứng chắt, không mềm mại, rồi nó cố gắng hỏi Chi
" Trân có bị gì không, ý tôi là thi thể Trân..."- nó chưa kịp nói thì Chi kể tiếp
" Do bà và Trân bi mất tích ba ngày nên thi thể Trân cũng bắt đầu phân hủy. Lúc cảnh sát và tụi tui tới đó thì thấy bà ngất tỉnh, Trân thì nằm trong bụi cây không một mảnh vải che thân cho nên cảnh sát nói với tụi tui là Trân đã bị làm nhục, còn bà thì vẫn an toàn...."- Chi cuối mặt xuống, nói trong sự buồn bã
" Kêu anh hai tui dùm đi, tôi muốn nói chuyện với anh tôi một chút"- đôi mắt nó bắt đầu lim dim nhưng chúng cũng phải mở mắt to khi nghe Chi nói
" Anh hai cậu không có ở đây, họ nói anh cậu đi nghỉ mát rồi"- Chi
" Vậy ảnh có biết xảy ra vụ này không?"- nó hỏi
" Có"- Chi
" Cậu đi ra ngoài chút đi, mình muốn được yên tĩnh một chút"- nói rồi nó lấy chăn đắp chăn lại. chi thấy như vậy cũng không biết làm sao, thôi cứ bước ra ngoài vậy. Bây giờ trong căn phòng lặng lẽ chỉ có mình nó, ngồi như người mất hồn. Trân mất rồi, nhưng nó nghĩ không biết ai đã làm cái chuyện quái đản này, không biết ai.............
QUAY VỀ HIỆN TẠI
'' Cô chủ, tới nơi rồi "- tiếng của bác tài xế làm nó từ quá khứ quay lại đây. Nó nhìn sang cửa xe, thấy bóng dáng của ai đó trong quen rồi nó mở to mắt ra. Đó là........
CÁC BẠN MUỒN BIẾT NGƯỜI ĐÓ AI, SAO LẠI KÊU NÓ RA SÂN BAY MÀ LẠI KHÔNG CHO BIẾT TÊN, CÒN NGƯỜI ĐÓ LÀ AI, LẠI QUEN BIẾT TRÂN. ĐÓN XEM CHAP 4: CANDY NGƯỜI BẠN QUEN BIẾT Ở MĨ- SỰ CHẠM MẶT GIỮA HẮN VÀ NÓ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...