Nữ Hoàng Của Thế Giới Phép Thuật
Trong một tòa lâu đài nguy nga , lộng lẫy, ở trong một căn phòng, bên cạnh cửa sổ có một cô gái khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khiết, bộ tóc màu tím dài ngang hông , xoăn nhẹ đk thả bồng bềnh.Cô gái ấy có khuôn mặt tuyệt đẹp, một vẻ đẹp hiếm có. Cô có làn da trắng, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào, đặc biệt hơn là đôi mắt màu tím ẩn dưới hàng lông mi cong , dài. Đôi mắt ấy như cuốn hút ng` khác nhìn vào nó, nó rất sâu. Nhưng… trên đôi mắt tuyệt đẹp ấy phảng phất vẻ u sầu, một nỗi buồn khó tả. Và thật kì lạ từ khi sinh ra ở giữa trán cô đã có một hình trăng khuyết rất khó nhận ra. Hình trăng khuyết này báo hiệu điều gì? Đó là một câu hỏi mà chỉ có một ng` mới có thể giải đáp chính là chúa tể của các vị thần – vị thần tối cao. Và người đó chính là ông nội cô. Ánh mắt cô hướng về phía ngoài cửa sổ, cô nhìn về một khoảng ko vô định. Ng` mẹ tuyệt vời của cô đã rời bỏ cô. Đau… Đau lắm! Khi mà… chính ba cô là ng` lấy đi mạng sống của bà, khi mà chính ba cô là ng` đã đưa cô lên trước lưới hái của tử thần. Vì sao ư? Một lí do rất đơn giản, vì ba cô ko yêu mẹ cô, hai ng` kết hôn là do bị gđ ép buộc, nhưng dù vậy mẹ cô vẫn làm tròn trách nhiệm của một ng` vợ. Mẹ cô biết ba cô ngoại tình nhưng vẫn nhẫn nhịn. Hàng ngày cô đều chứng kiến cảnh ông ta đánh đập mẹ cô, dùng phép thuật hành hạ bà. Lúc đó cô chỉ mới là 1 cô bé 5 tuổi, cô đều chứng kiến cảnh mẹ cô ngồi trong góc tối và thầm khóc. Từ lúc đó, trong thâm tâm cô luôn nghĩ rằng, mình không có ba. Cứ thế càng ngày cô càng thấy nhiều hơn cảnh mẹ cô bị ông ta hành hạ. Rồi cho đến một ngày ba cô dẫn một ả đàn bà về và 2 ng` đó… 2 ng` đó đã…đã hại chết mẹ cô. Dù vậy họ vẫn cho rằng mình ko làm j` sai. Rồi ba cô còn nói với mọi ng` rằng… mẹ cô tự tử chết khi mà ông biết mẹ cô ngoại tình. Một thời gian sau, ông cưới mụ ta làm vợ - ng` mà ông đã dẫn về nhà hôm mẹ cô… ra đi. Từ đó, cô chăm chỉ luyện tập để nâng cao phép thuật, giờ đây phép thuật của cô đã cao hơn của ông ta. Nhưng cô ko thể ra tay giết ông ta vì... một điều. Cô hận ông nhưng… cô cũng rất yêu ông. Hồi tưởng về quá khứ xong, cô chợt nhớ hnay là ngày đầu tiên cô đến trường phép thuật. Phép thuật của cô tuy đã đạt đến mức cao nhất và con hơn cả ông nội cô – vị thần tối cao nhưng … hôm qua ông nội đã đến , nói:
-Hnay là ngày con bước sag tuổi 17 phải ko? Từ ngày mai con hãy đi học, ta đã sắp xếp cho con. Ta nghĩ con rất thắc mắc về hình trăng khuyết giữa trán, hãy đến đó vì sứ mệnh của con, hãy đến đó và đến thư viện để tìm hiểu về con ng` thật của con nhé, cháu yêu của ta!
Vì cô rất yêu ông nên nó cũng đồng ý.
Nhớ về lời đề nghị đó, cô bước vào phòng tắm. Lát sau cô bước ra với bộ đồng phục của trường phép thuật. Bộ đồng phục gồm áo sơ mi trắng, ông tay dài đến khuỷu tay. Khoác ngoài là chiếc áo màu xanh nhạt, kiểu áo dây. Trên cổ thắt một chiếc nơ màu xanh đậm hơn màu của chiếc áo khoác. Tiếp thao là chiếc váy đen sọc kẻ ca rô dài đến đầu gối. Còn dưới chân cô đi một đôi dày búp bê màu giống với chiếc áo khoác ngoài. Trông cô rất dễ thương với mái tóc buộc cao, tóc mái để xiên sang bên phải. Và bên ngực áo khoác của bộ đồng phục là huy hiệu giống hình trăng khuyết trên trán cô. Điều này là trùng hợp hay… như ông nội nói, ở đây có sứ mệnh của cô?
Bước xuống nhà cùng trên vai là chiếc ba lô màu đen hình đầu lâu. Nhìn về phía bếp cô thấy ông ta,bà ta(mụ dì ghẻ), nhỏ Tomomi – con gái của ông ta và bà ta cùng anh Takeshi – anh trai ruột của cô. Do anh cũng chứng kiến ông ta hành hạ mẹ anh nên anh cũng rất ghét ông ta. Thấy cô, anh gọi:
-Lại ăn đi Akiko!
Nghe thấy tiếng anh gọi, cô tiến lại và ngồi vào ghế của mình trước ánh mắt ghen ghét của bà ta, ánh mắt yêu quý của Tomomi và Takeshi và ánh mắt yêu thương của ông ta. Tuy ông ta ghét mẹ cô nhưng ông ta rất… rất yêu quý cô. Những tưởng cô sẽ lên tiếng chào mình khi thấy cô nhìn về phía mình nhưng ông ta đã lầm. CÔ liếc mắt về ông ta rồi lại cúi xuống ăn miếng bò bít tết. Một lát sau khi cô chuẩn bị đi học, Takeshi lên tiếng hỏi:
-Đi cùng anh nhé?
Cô gật đầu thay cho câu trả lời. Tuy cô rất yêu thương ng` anh này nhưng cô vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng bởi lẽ khi mà trái tim cô đã bị một lớp băng phủ kín thì làm sao cô có thể bình thường như trước đk nữa? Khi anh và cô chuẩn bị ra gara thì ông ta lên tiếng:
-Takeshi, Akiko các con có thể cho Tomomi cùng đi ko?
Anh đưa ánh mắt về nó ý hỏi cô có đồng ý ko.Cô gật nhẹ đầu. Tuy Tomomi là con của bà ta nhưng nhỏ rất yêu quý cô và cô cũng ko thể ghét nhỏ. CÔ chỉ là ghét mẹ nhỏ thôi mà, nhỏ đâu làm gì nên tội đâu, tại sao cô phải ghét nhỏ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...