Nữ Hoàng Của Thế Giới Phép Thuật - Linda Nguyễn
Nghe vậy, Tomomi cũng đứng dậy và hét vào mặt Sakura:
-Tất cả là lỗi của chị ta! Tất cả là do chị ta mà ra. Từ lúc chị ta xuất hiện, anh Makito trở nên bàng quan với tôi! Mọi người chỉ quan tâm đến cô ta và gần như lãng quên tôi!
Makito lại gần cúi mặt xuống nói giọng nhẹ nhàng:
-Tất cả... là vì anh... phải không? Vì anh mà em trở thành con người khác, phải không? Anh xin lỗi. Anh xin lỗi mà. Em đừng như vậy nữa. Hãy đi xin lỗi Akiko đi! Bây giờ chắc cô ấy đang bị tổn thương rất nhiều! Nghe lời anh, được không?- Nói rồi, Makito kéo Tomomi ôm vào lòng. Nhưng... nhỏ đẩy anh ra, hét lên:
-KHÔNG BAO GIỜ TÔI ĐI XIN LỖI CHỊ TA. TẤT CẢ LÀ TẠI CHỊ TA GÂY RA! – Rồi nhỏ chạy đi để lại Akira với gương mặt đau khổ. Anh hối hận lắm rồi. Hối hận vì không tin cô. Hối hận vì làm tổn thương cô. Còn Makito? Anh cảm thấy đau lòng. Không phải đau lòng vì cô mà vì Tomomi. Thật sự thì người anh yêu là cô hay là Tomomi? Anh yêu cô hay chỉ là ngưỡng mộ? Hay chỉ là say nắng trước vẻ đẹp của cô? Anh chỉ xem Tomomi là em gái? Hay anh đang phủ nhận tình yêu của anh dành cho cô? Sakura đang úp mặt vào người Takeshi khóc nức nở. Takeshi cũng ôm lại nhỏ.
..............
8 giờ tối, ở lâu đài của cô. Cô đang ngồi trên cửa sổ thì nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa của Takeshi:
-Akiko, ông ta gọi em và anh xuống!
Takeshi dứt lời thì cô đã xuất hiện. Anh cùng cô đi xuống nhà. Thấy bà ta và Tomomi đang cười đáng sợ còn ông ta thì khuôn mặt đang tối sầm. Biết ông ta đang tức giận vì cô. Cô đi lại hỏi:
-Chuyện gì?
Trước thái độ bất cần của cô, ông ta tức giận hơn. Ông chạy lại và ... tát cô, vẫn như mọi lần cô lên tiếng:
-1001!
Ông gằn giọng:
-Ba tháng trước, con đã đánh mẹ phải không?
-Mẹ tôi mất rồi! Bây giờ tôi không còn mẹ, chính ông là người giết bà đó. Ông quên rồi sao? – Cô nói, giọng lạnh băng.
"Chát"- Lại thêm 1 cái tát nữa. Ông ta mặt tối sầm gằn giọng:
-Hỗn láo! Đồ bất hiếu ! Ta nuôi dạy con 17 năm nay mà con dám nói chuyện với ba con vậy sao? Tất cả là lỗi của bà ta(mẹ cô). Tại bà ta ngoại tình nên đó là hình phạt dành cho kẻ phản bội.
-Hừ! Ông là cái thá gì mà dám nói người mẹ tuyệt vời của tôi như vậy?– Cô cười lạnh
-Mười hai năm trước, chính bà ta (cô chỉ vào mẹ của Tomomi) đã nói với ông mẹ tôi ngoại tình, đúng chứ? Bà ta còn cho ông xem ảnh mẹ tôi nằm với 1 người đàn ông khác, đúng chứ? Nhưng ông thật cả tin. Những bức ảnh đó... toàn là ảnh ghép. Mẹ tôi, bà không hề làm gì phản bội ông. Chính ông mới là người phản bội bà. Ông không điều tra đã hành hạ mẹ tôi mỗi ngày và dâng bà lên trước lưỡi hái của tử thần. Bây giờ ông còn dám nói tôi là ba ông sao? Ba à? Ông không xứng! Trong lòng tôi, ba tôi chết khi 12 năm về trước rồi.
-Con...con nói... thật sao?- Ba cô gần như đứng không vững, ông bàng hoàng hỏi cô.
-Tin hay không tùy! Ông đừng tưởng tôi không giết ông được. Phép thuật của tôi đã cao hơn ông 1 bậc rồi.
-Vậy sao con không giết lão già này?- Một giọt nước từ khóe mắt ông chảy xuống. Vẻ mặt ông ánh lên sự đau đớn đến tột cùng.
-Vì sao ư? Vì vào năm tôi 4 tuổi, khi mẹ và anh Takeshi đi về bên ngoại ông nhớ chứ? Lúc đó, dù ông rất bận rộn với công việc ở tập đoàn nhưng... ông vẫn bỏ thời gian quý giá hơn vàng của mình ra để đưa tôi đến thế giới loài người chơi. Ông luôn chiều theo ý tôi. Hình ảnh người ba hiền từ cứ vây quanh tâm trí tôi mỗi khi tôi định ra tay với ông. Giờ thì ông hiểu rồi chứ? Tôi không cho phép ông xúc phạm mẹ tôi... bất cứ 1 lần nào nữa.- Nói xong, cô định chạy lên phòng thì ông chạy lại níu tay cô ông hỏi giọng khàn khàn:
-Vậy... sao con không giết bà ấy (mẹ Tomomi)? Chẳng phải con... rất hận bà ta sao?
-Thứ nhất vì bà ta là người ông yêu. Thứ hai tôi muốn chính tay ông giết bà ta như ông đã từng làm với mẹ tôi.
Cô nói rồi chạy lên phòng để lại ba cô với khuôn mặt đau đớn. Ông không đứng vững mà ngồi thụp xuống. Còn bà ta thì sững sờ khi cô biết tất cả việc bà ta làm. Takeshi thì rơi nước mắt buồn thay cho cô em gái đáng thương của mình. Riêng Tomomi thì vẫn giữ nụ cười đáng sợ và chạy lên phòng cô. Tự ý mở cửa vào phòng, nhỏ thấy cô đang mặc 1 chiếc váy trắng tinh khiết. Cô đang đứng cạnh cửa sổ và hướng ánh mắt đau thương lên bầu trời. Đi đến sau lưng cô, nhỏ hỏi giọng đắc thắng:
-Cảm giác thế nào? Đau không khi bị chính người mình yêu làm tổn thương? Khi bị người ba luôn yêu thương mình đánh?
-Ừ! Đau lắm! Rất đau! Đau về thể chất 1 thì đau về tinh thần 10!– Cô nói như gió thoảng. Hơi ngạc nhiên vì thái độ của cô, nhỏ tiếp tục:
-Chị thua rồi!
-Ừ! Em thắng!– Cô vẫn giữ nguyên thái độ lúc nãy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...