Nữ Hoàng Của Băng

Sáng hôm sau, tại sân bay Tân Sơn Nhất mọi ánh nhìn đều đổ dồn về 2 cô gái xinh đẹp như thiên thần. Nó mặc áo croptop lộ ra vòng eo siêu nhỏ với cái quần short khoe đôi chân dài, thon thả. Mái tóc dài màu tím than buộc cao, mái ngố xéo trông thật mạnh mẽ, xinh đẹp nhưng toát ra hàn khí làm ai cũng phải khiếp đảm. Yun thì chân váy cổ điể với áo sơ mi cách điệu, tóc búi cao thật ấm áp, hài hòa có phần hơi tí trẻ con.
- Con gái chúng ta lên xe thôi- Ông ôn nhu nói với nó
Nó không nói gì, im lặng bước lên xe ông khẽ thở dài từ cái ngày hôm ấy nó luôn như vậy, ít nói lạnh lùng như một người khác vậy. Chiếc xe lao nhanh trên đường và dừng lại ở một ngôi biệt thự to lớn, ở một vùng ngoại ô yên tĩnh. Nó còn nhớ rất rõ năm ấy là vì mẹ nó thích yên tĩnh nên mới chọn xây biệt thự nơi này. Nơi này gắn với bao nhiêu kỉ niệm đẹp và kí ức về mẹ. Nó cực kì tức giận khi thấy hoa hồng mà mẹ và nó trồng trong vườn đã không còn nữa mà là đủ loại hoa cầu kì, màu mè đến khó chịu, nó chỉ thích hoa hồng cao quý, kiêu sa chứ không phải là mấy loại hoa tầm thường, sặc sỡ, diêm dúa này. Nó nhíu mày, quay qua nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng, pha lẫn tức giận khiến ông giật mình. Chưa kịp vào trong thì thấy hai người với hai gương mặt giả tạo chạy ra chỗ papa nó:
- Anh về rồi à, còn đây có phải là...- Bà Lan Hương nhìn nó với ánh mắt khinh thường nhưng nhanh chóng quay về cái vẻ hiền lành, giả tạo khiến người khác không thể nhìn ra được nhưng nó và Yun là ai chứ, nó là chủ tịch của tập đòan lớn, tiếp xúc với rất nhiều dạng người, chỉ có thể nắm bắt được suy nghĩ của người khác chứ không thể để ai nắm bắt suy nghĩ của mình.
- Đây là Bảo Nhi, còn đây là Yun cũng được xem như con nuôi của Trần Gia.- Papa nó dịu dàng nói

- Papa, đây là chị Bảo Nhi sao, chào chị.- Nhỏ Dani nói nhưng trong câu nói có ý khó chịu, ganh tị vì nó quá đẹp
- Chào- nó lạnh lùng đưa tay ra như phép lịch sự thông thường và đưa mắt đánh giá nhỏ, không quá đẹp, bình thường, giả tạo không có gì quá đặc biệt.
Papa nó cố tỏ ra nhẹ nhàng hết mức:
- Con thấy thế nào????
- Thứ nhất, ngoài trừ cha mẹ nuôi, Yun, anh hai và mẹ tôi ra thì không còn ai có quyền gọi tôi là Bảo Nhi. Thứ hai, tôi không thích mấy loài hoa diêm dúa này, tôi thích hoa hồng, trồng lại cho tôi hoa hồng và...
Nó vừa nói vừa kéo Yun lên phòng để ấy người kia theo sau lên căn phòng mà papa đã nhờ bà Lan Hương chuẩn bị cho cả hai đứa nó. Vừa nhìn căn phòng to lớn toàn màu hồng mà Yun cảm thấy khiếp sợ. Nó ghét nhất là màu hồng vì màu hồng luôn gợi nhắc về người mẹ quá cố của mình và hạnh phúc khi còn có mẹ cạnh bên nó.
- Màu hồng????-nó lạnh lùng hỏi, trong mắt chứa sự căm giận như muốn giết người- tôi chỉ muốn trong phòng gồm hai màu: trắng và đen ngoài ra không còn được bất kì màu gì cả.
-Được papa sai người chuẩn bị lại cho con- Ông vẫn nhớ nó rất thích màu hồng mà

- Hình mẹ, treo ở trong phòng tôi- nó nói không có lấy một tí cảm xúc
Bây giờ bà ta mới có dịp quan sát nó, nó đẹp, rất đẹp và giống mẹ nó như đúc. Dù gì thì mẹ nó cũng là một thiên kim nhà giàu có, nhan sắc thì khỏi nói, xinh đẹp hơn cả hoa hậu nhưng nó không chỉ đẹp giống mẹ mà còn đẹp hơn, mái tóc tím than và đôi mắt tím đặc trưng càng gợi lên hình ảnh của mẹ nó ngày trước khiến bà ta vô cùng căm hận vì bà sợ ông ấy sẽ nhớ đến mẹ nó.
-Ồn ào quá, cái nhà này không im không chịu được à???- Một mĩ nam cực đẹp tiến vào phòng khách
- Bum, con ăn nói vậy đó hả???- Ông tức giận quát lớn
- Ông nghĩ tôi là ai mà không dám???- Anh hờ hững đáp không một tí cảm xúc nhìn ông
Đang nói chuyện thì anh bỗng im bặt vì không tin vào mắt mình nữa, Nhi là nó, đứa em gái mà anh yêu thương và mong nhớ bao năm nay.

- Anh hai, em nhớ anh, nhớ anh lắm.- Nó nói nhẹ nhàng, không lạnh lùng, trong đó chứa tình cảm của nó dành cho anh- em về rồi anh hai à, em gặp được anh rồi- nó tiếp tục nghẹn ngào, giọt nước mắt lăn dài trên đôi má
- Nhi, anh cũng nhớ em, 13 năm rồi nh chưa được nghe em gọi tiếng anh hai- anh quay sang Yun, giật mình ngày trước anh rất thích Yun, dù cho bao nhiêu năm qua, anh nổi danh là sát gái nhưng mà Yun vẫn là người con gái anh thương yêu- Thôi lên phòng nói chuyện đi em, anh không muốn ở đây, bẩn lắm
- Dạ- nó gật đầu và kéo tay Yun về phòng anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận