Khi Đồng Nhan từ bệnh viện ra, trời đã tối, trước bệnh viện trồng rất nhiều cây xanh, dù trong ngày đông lạnh giá vẫn tươi tốt như thường, đèn đường hai bên sáng tỏ rọi vào hàng cây, làm cho lá cây càng thêm xanh.
Cách Lạp đi rất chậm, mắt nhìn xung quanh, Đồng Nhan cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi nó
"Sao vậy?"
Cách Lạp bĩu môi, cúi đầu nói
"Thật ra, ông ấy cũng hơi đáng thương...."
Toàn thân Đồng Nhan cứng đờ, biểu cảm trên mặt cũng cứng nhắc, ngực giống như bị vật gì đó đè vào, nặng trịch, cô cười với Cách Lạp. Cách Lạp thấy cô như vậy, dường như chợt nghĩ ra, vội vàng giải thích
"Chẳng qua con cảm thấy ông ấy đáng thương thôi, con sẽ không nhận ông ấy là ba....sẽ không..."
Đồng Nhan cúi người, dịu dàng nói
"Mẹ không có ý này, dù thế nào đi chăng nữa, ông ấy thực sự là cha ruột của con, không có người cha nào không yêu con trai của mình, Cách Lạp...mẹ hy vọng con có thể tha thứ cho ông ấy, con vẫn còn nhỏ, mẹ không muốn vì chuyện của người lớn mà ảnh hưởng tới con...."
Vẻ mặt Cách Lạp bướng bỉnh, không nói một lời. Đồng Nhan khẽ thở dài, không bắt ép Cách Lạp nữa, dắt tay nó lên xe taxi.
Có rất nhiều chuyện cần thuận theo tự nhiên, tình cảm cha con cũng thế.
-
Về đến nhà, cô thấy hơi đói, bao tử giống như bị khoét rỗng. Ngay cả người lớn như cô cũng đói huống hồ là trẻ con. Nghĩ vậy, cô vội vàng lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra cho Cách Lạp ăn tạm đỡ đói, sau đó cô vội vàng chuẩn bị cơm tối.
Khi Trác Chính Dương về, Cách Lạp đang vừa ăn bánh quy vừa lười biếng năm trên ghế salon xem TV. Trác Chính Dương liếc qua tiết mục trên TV, cầm điều khiển đổi một kênh khác. Cách Lạp ngẩng đầu, bĩu môi không vui, chỉ vào đàn dê trong TV
"Con không thích xem cái này"
Trong mắt Trác Chính Dương thoáng lộ ra vẻ tươi cười
"Xem chương trình này tốt chứ sao, con đang thiếu tính hồn nhiên trẻ thơ, ba phải bồi dưỡng tính cách này thật tốt mới được"
Cách Lạp xụ mặt, nhàm chán nhìn câu chuyện đầy gian tình giữa dê và sói.
Trác Chính Dương đi vào bếp, Đồng Nhan đang làm món cuối cùng, trứng rán hành. Một món ăn rất đơn giản, đập trứng, khuấy đều, sau đỏ bỏ gia vị và hành vào, rán chín. Lửa rất to, dầu trong chảo phát ra tiếng kêu 'xèo xèo', Đồng Nhan đổ trứng đã khuấy đều vào chảo, lập tức, tiếng 'xèo xèo' lại vang lên. Trác Chính Dương tựa người vào cánh cửa trượt màu be, uể oải nói
"Không phải muốn ăn cua hấp sao?"
Đồng Nhan vừa vội vàng làm, vừa nói
"Cua đồng dạo này bán đắt hàng quá, lúc em đi mua thì hết mất rồi..."
Trác Chính Dương bật cười, sau đó nghiêm mặt đề nghị
"Nhan Nhan, chờ anh xong việc này, cả nhà chúng ta đi chơi được không?"
Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói
"Được..."
Mặt mũi Trác Chính Dương tràn đầy vẻ mừng rỡ, sau đó anh liếc nhìn làn khói trắng đang lượn lờ tỏa ra từ nồi tử sa, hỏi
"Còn có món canh gì vậy? Mùi rất thơm..."
*Tử sa: 1 loại đất sét có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà
"Canh sườn nấu đậu tương"
Đồng Nhan mở nắp nồi tử sa, cầm một cái muôi dài, múc một thìa. Cô khẽ thổi thổi, sau đó đưa muôi tới trước mặt Trác Chính Dương
"Nếm thử đi, hơi nóng đấy"
Nhìn chiếc tạp dề cô đang mặc, anh bỗng nhiên cảm thấy trong lồng ngực thật ấm áp, ngoan ngoãn há miệng nếm thử muôi canh. Có lẽ bởi hạnh phúc tới quá nhanh, nên anh sẽ luôn cảm thấy không thật , anh nhìn cô, tóm lại giống như nhìn ngắm một bông hoa trong vùng sương mù vậy.
"Mùi vị không tệ..."
Anh nói
Đồng Nhan tươi cười, mắt cô sáng lên, tròng mắt đen nháy thấp thoáng dao động, bên trong đôi mắt ấy còn có hình bóng của anh. Có lẽ vì ở trong bếp lâu nên trán cô rịn ra khá nhiều mồ hôi, những giọt mồ hôi dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh, lóe ra ánh sáng màu vàng kim.
Trác Chính Dương vươn tay kéo cô vào trong lòng, sau đó anh hôn cô. Hơi thở của cô bỗng hỗn loạn, xung quanh cô đều tràn đầy hơi thở của anh, anh ôm cô rất chặt khiến cô không thể động đậy, một tay cô còn cầm muôi canh, tư thế của cô kỳ quái vô cùng.
Tiếng 'xèo xèo' trong chảo rán lại vang lên, bốc khói. Cô đẩy Trác Chính Dương, tỏ ý còn trứng rán trong chảo. Trác Chính Dương buông cô ra, khẽ điều chỉnh hơi thở gấp gáp, thò tay tắt bếp, trong mắt tràn đầy trêu ghẹo
"Trứng rán sém cạnh rồi...."
Hai gò má Đồng Nhan đỏ như ráng chiều, cô trừng mắt nhìn anh
"Không phải do anh hại sao"
Trác Chính Dương bật cười, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ dịu dàng.
Lúc ăn cơm tối, Cách Lạp nhíu mày nhìn món trứng rán bị cháy, miệng nhỏ vểnh lên
"Mẹ,tài nghệ nấu nướng của mẹ thụt lùi rồi"
Trác Chính Dương mỉm cười, gắp một miếng trứng rán cháy sém lên, bỏ vào trong miệng, nếm thử
"Đâu có thụt lùi, mẹ con chưa hề tiến bộ thì sao có thể thụt lùi được?"
Cách Lạp suy nghĩ rồi nói một thành ngữ hôm nay nó mới được học
"Nói có lý"
Đồng Nhan oán thầm: Không được rồi, một lớn một nhỏ đều cưỡi lên đầu mình.
-
Ăn xong, Trác Chính Dương dạy Cách Lạp viết chữ bằng bút lông, nét mặt rất chuyên tâm. Cô không quấy rầy họ, đi thẳng về phòng. Vị trí khu đất này vô cùng tốt, dù đứng ở căn phòng này cũng có thể ngắm vẻ đẹp về đêm của thành phố A. Cô đứng trước cửa sổ, thò mặt ra ngoài, ánh đèn vạn nhà được thắp sáng.
Cô bỗng nhiên hơi hâm mộ Tống Tử Khâm, mặc kệ thế nào, trong vạn ánh đèn ở đây, có một là của cô ta, dù cô ta tủi thân thế nào, cô ta còn có người thân để kể lể, nhưng cô, cái gì cũng không có. Thỉnh thoảng, cô lại nghĩ, nếu cô còn có mẹ, có lẽ cha cô vẫn còn sống, lúc cô tủi thân, bọn họ có thể dạy dỗ những kẻ khiến cô như vậy. Giống như mẹ của Tống Tử Khâm, bà ấy có thể vì con gái của mình mà làm nhục cô, dù hành động ấy thế nào, ít nhất, cũng được người thân chống đỡ.
"Nghĩ gì thế..."
Trác Chính Dương đi tới, khẽ hỏi.
Cô xoay người lại, ánh đèn thủy tinh màu vàng rất êm dịu, tinh tế hắt lên khuôn mặt cô, từng mảng, dịu dàng mềm mại không diễn tả được.
Cô nhướng mày cười với anh, giọng nhẹ nhàng
"Em đang nghĩ...."
Cơ thể cô tiến gần lại, nắm áo sơ mi của anh, hít ngửi
"Tại sao lại có mùi nước hoa?"
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị"
Cô nhíu mày hỏi.
"Vì..."
Tâm trạng Trác Chính Dương rất tốt, khóe miệng nhếch lên, cười rồi móc từ trong túi một lọ nước hoa
“ Mùi này rất phù hợp với em"
Đồng Nhan nhận lấy lọ nước hoa
"Cảm ơn..."
Nụ cười trên mặt Trác Chính Dương hơi nhạt đi, mãi sau anh mới nói
"Nhan Nhan, hôm nay có chuyện gì xảy ra?"
Đồng Nhan không nhìn ánh mắt của anh, hơi quay đầu
"Tại sao lại hỏi vậy...."
"Nhan Nhan, trước khi kết hôn, anh đã nói với em rồi, em có thể không yêu anh nhưng xin em hãy tin tưởng anh..."
Trác Chính Dương thì thầm, như đang tự mình lẩm bẩm, giọng anh chợt lan tỏa trong không khí phả trên đầu cô, thản nhiên lay động.
Giọng Đồng Nhan nhẹ nhàng
"Em tin anh..."
Cô tin anh, dù cho sự việc sau này thế nào, hai mẹ con cô đều tin anh. Trừ ba ra, cô chưa từng tin tưởng một người nào, nhưng anh có thể tin cô giống như cô tin tưởng anh không?
-
Hôm sau, cô đưa Cách Lạp đi học về, chợt mí mắt giật liên tục,khi cô chưa xác định được mi mắt giật có báo trước điềm chẳng lành hay không thì cô đã bị người ta mời lên xe.
"Ngồi đi...."
Trương Mộng Dịch liếc nhìn Đồng Nhan bước vào, thản nhiên nói.
"Vâng"
Đồng Nhan ngồi xuống. Đây là một quán trà theo phong cách trà đạo Nhật, trang trí rất tao nhã, trên tường treo vài bức họa thị nữ, trong bình hoa sứ men xanh cắm một bó uất kim hương trắng, cánh cửa ra vào được chạm trổ cực kỳ tinh tế, bóng loáng.
Cô gái trẻ mặc ki mô nô nhã nhặn, lịch sự pha trà, xong xuôi rót vào chén nhỏ bằng bạc trước mặt cô
"Mời quý khách dùng"
"Cảm ơn"
"Thực sự làm phiền con rồi, phải dùng cách này mời con đến đây"
Trương Mộng Dịch nói
"Lần trước nghe ba nó nói con tới, tiếc là ta không có nhà, nên không gặp được con"
Đồng Nhan lắc đầu
"Con đã sớm muốn tới chào hỏi mẹ, nhưng chưa có cơ hội, hôm nay mẹ mời con tới, con thấy rất vui"
"Nó khỏe không..."
"Đương nhiên nhỉ..."
Trương Mộng Dịch đặt chén trà xuống
"Bây giờ nó cưới được con, không còn lý do gì để nó sống không tốt nữa"
Đồng Nhan cười, không đáp.
Ánh mắt Trương Mộng Dịch đảo cô qua, không nóng không lạnh nói
"Bây giờ sao lại xa lạ với mẹ Trác vậy?"
Đồng Nhan
"Do con trước đây không không biết lớn nhỏ mà"
Trương Mộng Dịch khẽ cười
"Nhiều năm rồi, con quả thật đã thay đổi rất nhiều, nhưng không trách con được"
Đồng Nhan
"Con người luôn phải thay đổi..."
Trương Mộng Dịch khẽ thở dài
"Nhưng Dương nhi đúng là cứng đầu, bao nhiêu năm như thế, ta vẫn cho rằng nó có thể buông tay, nhưng chấp niệm của nó quá sâu"
Chấp niệm [执念] : Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, “chấp” [执], đơn giản là cố chấp, ý nghĩa của từ “chấp niệm” [执念] : Một người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi đươc ý nghĩ (hoặc cách nghĩ). (Theo Hudong ) [nguồn: Phong Nhã Lâu]
Đồng Nhan cúi đầu
Trương Mộng Dịch quan sát cô, nói
"Nhan Nhan, nếu là 5 năm trước, con sẽ là đứa con dâu khiến mẹ Trác hài lòng nhất, nhưng bây giờ...."
Bà dừng lại
"Bây giờ, con cũng đã làm mẹ, con có thể hiểu được tấm lòng của một người mẹ đúng không?"
Trong lòng Đồng Nhan cảm thấy hổ thẹn, cô chợt nhớ lại hồi xưa khi cô sang chơi nhà Trác Chính Dương, mẹ Trác làm bánh hạt sen cho cô, bánh ngọt ấm nóng tỏa ra mùi hương thơm dịu. Bánh ăn rất ngon, cô ăn một mạch mấy cái liền, mẹ Trác nhìn tướng ăn như hổ đói của cô, đùa
"Nhan Nhan, ăn bánh mẹ Trác làm sau này phải làm con dâu mẹ đấy nhé"
Hôm nay, cô thực sự đã là con dâu của bà, nhưng vật đổi sao dời, mọi việc thay đổi quá nhanh.
"Con xin lỗi..."
Cô nói
"Mối quan hệ giữa ta và Dương nhi luôn bất hòa, nó bất mãn ta nhúng tay vào quá nhiều chuyện của nó. Vì thế, mấy năm gần đây, nó ở bên ngoài chơi bời, chỉ cần không quá trớn, ta cũng không hỏi đến chuyện của nó, tuy nó làm việc tùy hứng nhưng lại rất có chừng mực"
Nói đến đây, Trương Mộng Dịch nhìn Đồng Nhan
"Có điều, những chuyện liên quan tới con, nó lại luôn không nắm chắc như những chuyện khác, giải quyết sự việc trở nên không có chừng mực"
"Con xin lỗi..."
Trương Mộng Dịch mím môi
"Con không cần xin lỗi ta, ta hiểu rõ tính tình nó, đối với thứ nó muốn có, nó sẽ không hề do dự đoạt lấy. Con và nó cùng lớn lên từ nhỏ, nên chắc con hiểu"
"Anh ấy rất tốt"
Cô không biết minh nên nói gì nữa, chỉ khẽ bật ra bốn chữ.
Trương Mộng Dịch thở dài
"Nó chỉ tốt với người mà nó để ý mà thôi, tướng mạo Dương nhi giống ta, nhưng tính nết thì lại giống cha nó, làm việc đều rất nóng nảy"
"Bây giờ con và nó đã kết hôn nên ta cũng không đành lòng, cũng không tiện làm chuyện gì cả, hôm nay ta gọi con tới đây cũng chỉ muốn hỏi con một câu đơn giản"
Đồng Nhan nhìn Trương Mộng Dịch
"Mẹ muốn hỏi gì ạ"
"Con không yêu Dương nhi đúng không?"
Đồng Nhan trầm mặc
"Con sẽ đối xử tốt với anh ấy"
"Con đối xử tốt với nó, cũng chỉ bởi vì nó đối xử tốt với con, không phải vì con yêu nó, đúng không?"
"Không đúng"
Đồng Nhan thản nhiên nói
"Con đối xử tốt với anh ấy, bởi vì anh ấy là chồng con"
Nét mặt Trương Mộng Dịch dịu đi vài phần, mãi lâu sau bà mới nói
"Mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, cả nhà con về ăn một bữa cơm đi, nghe nói cậu bé rất đáng yêu, ta cũng muốn gặp nó"
Đồng Nhan
"Được ạ"
"Nếu đã kết hôn rồi, thì hãy sống với nhau thật tốt, có lẽ con sẽ cảm thấy ta là một người mẹ thiên vị, nhưng những lời ta nói là sự thật, mấy năm nay Dương nhi sống không tốt, dù sau này xảy ra chuyện gì, nó xứng đáng để con đối xử tốt với nó"
Đồng Nhan
"Con hiểu"
-
Kỳ nghỉ phép của cô kết thúc, cô trở lại công ty làm việc, qua một thời gian, đơn xin từ chức của cô được phê duyệt, cô chính thức trở thành một phụ nữ trẻ thất nghiệp. Lúc cô đi, Lý Mạt Lỵ còn tặng cô một câu tạm biệt chua chát
"Công ty chúng tôi nhỏ bé thế sao có thể xứng đáng với bà Trác tôn quý chứ"
Cũng gần tới tết âm lịch rồi, Đồng Nhan quyết định sang năm mới đi tìm việc làm. Trác Chính Dương cũng không can thiệp vào chuyện của cô, chỉ nói một câu
"Nếu đi làm thấy không tốt, cũng không cần thể hiện năng lực làm gì, đến Kỳ Hạ của anh làm việc đi, gán danh hiệu bà chủ vào, tùy cho em làm mưa làm gió"
Cô cười
"Quên đi, những lời bàn tán đáng sợ lắm"
Trác Chính Dương cười
"Nếu bọn họ dám nói em điều gì, nhẹ thì trừ tiền lương, nặng thì chiên hắn như chiên mực, sung quân đi biên cương, vĩnh viễn không thu nhận lại"
Cô cười nắc nẻ
"Được...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...