Trác Chính Dương dừng xe lại, im lặng, móc điếu thuốc trong túi ra, đang định châm lửa thì liếc nhìn Đồng Nhan ngồi bên cạnh rồi ném điếu thuốc trong tay qua một bên.
"Nhan Nhan..."
Anh lạnh nhạt nói.
Hệ thống sưởi trong xe mở vửa đủ, cô bỗng thấy buồn bực
"Em xuống trước, bây giờ khuya lắm rồi, anh không cần tiễn em..."
Nói xong, cô định mở cửa xe.
Trác Chính Dương đột nhiên nghiêng người qua, bàn tay đang đặt trên tay lái nắm lấy tay cô
"Chờ chút..."
Khoảng cách giữa mặt của anh và cô rất gần, Đồng Nhan hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy lông mi dài và cong của anh, bên dưới hàng mi là con ngươi đen chan chứa tình cảm.
"Anh nghĩ nếu hôm nay không nói rõ ràng với em, ngày mai em lại xem anh như một kẻ ngốc, bản lĩnh này của Đồng Nhan em thì anh đúng là không bằng được, đó là chuyện gì cũng có thể giả bộ như chưa từng xảy ra"
Anh nói.
Đồng Nhan rút tay lại, chần chừ, thực ra cô không biết phải nói gì, bây giờ cô lòng dạ rối bời, giống như cầm một quả cầu len, chỗ nào cũng thấy bế tắc, cô không biết tháo từng nút thắt từ đâu, chỉ sợ không cẩn thận thì cả quả cầu len này sẽ bị cô càng làm càng rối, trở thành một cái nút thắt không thể gỡ.
"Chính Dương, chúng ta đừng dây dưa nữa..."
Đồng Nhan yên lặng, nói.
"Không thể"
Trác Chính Dương xúc động chen ngang lời của cô, bất chợt to tiếng, ở trong xe nghe có vẻ cao vút
"Về chuyện này, em đừng mơ"
"Vì sao anh nhất định phải như thế, chẳng lẽ anh không hiểu sao, hai chúng ta không thể"
Cô nhìn Trác Chính Dương
"Em là một người phụ nữ đã có con"
"Vậy thì sao?"
Anh hỏi
"Miễn là anh bằng lòng, tất cả mọi chuyện anh đều sẽ giải quyết tốt"
Đồng Nhan cười nhạo, sau đó ngẩng đầu chăm chú nhìn Trác Chính Dương, con ngươi xinh đẹp của cô chợt sáng lên, lấp lánh như sao, có người nói cuộc sống khó khăn sẽ làm cho đôi mắt của người phụ nữ mất đi thần thái ban đầu, nhưng ánh mắt của cô cho dù trải qua 5 năm vẫn tràn đầy ánh sáng, vậy mà bây giờ trong đôi mắt ấy chỉ lóe ra sự giễu cợt lạnh nhạt.
Cô nói
"Đúng, không sao, chẳng qua là em không xứng với anh thôi, bây giờ xã hội hài hòa, mọi thứ đều coi trọng sự cân bằng, nhưng em và anh, chính là điều phá vỡ sự hài hòa đó...."
Trác Chính Dương nghe xong chỉ hận không thể bóp cổ cô, anh thật muốn bóp chết người phụ nữ này, anh thở gấp
"Anh không cho phép em khinh thường bản thân mình"
Đồng Nhan hơi sửng sốt, sau đó nói
"Có lẽ chẳng qua đây chỉ là em viện một lý do dễ nghe, quan trọng là, em không yêu anh"
Khóe miệng cô khẽ cười
"Có thể nếu nỗ lực thì một số chuyện sẽ trở nên dễ dàng, ví dụ sự chênh lệch về giai cấp, hay là việc em là một bà mẹ đơn thân, có lẽ em thực sự có thể bước vào cánh cửa Trác gia nhưng, có một số chuyện dù nỗ lực mấy cũng vô ích, giống như chuyện em không yêu anh"
Giọng của cô rất hờ hững, hơn nữa càng hờ hững bao nhiêu càng nhỏ nhẹ bấy nhiêu, nhỏ tới mức cô phải lập lại lần nữa
"Trác Chính Dương, em chưa từng thích anh, cho nên làm sao có thể cùng anh ở một chỗ chứ..."
Tay Trác Chính Dương đặt trên bả vai cô chậm rãi buông xuống, đầu anh quay qua nhìn cửa sổ xe, ánh trăng bên ngoài sáng tỏ, trong trẻo nhưng lạnh lẽo, một nửa khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối.
Mãi lâu sau, anh mới nói
"Không sao..."
Câu "không sao" này của anh khiến cho đầu óc cô cứng đờ, trong tiềm thức của cô không nhận ra nổi câu "Không sao" này có phải là do anh chưa định nghĩa được những lời cô nói. Cô nói cô không thích, anh thấy không sao? Hay là nói, cô với anh dù có lý do trên vẫn không sao?
"Không sao, anh không quan tâm rốt cuộc em có thích anh hay không, miễn là em ở bên cạnh anh, như vậy là đủ..."
Anh nhìn cô
"Bởi vì anh can tâm tình nguyện, cho nên em đừng thấy nó là gánh nặng"
"Trác Chính Dương..."
Đồng Nhan nhìn anh nhưng không nói nên lời, trong ngực cô thấy chua xót, ở bên trong nơi ấy từ từ thít chặt, sau đó chậm rãi tạo thành những cơn đau, cơn đau trong cơ thể lại quay ngược lại.
Vì luôn được người khác giúp đỡ nên cô sẽ biết ơn, sẽ cảm động, nhưng rất ít khi giống như lúc này, cảm động tới hỗn loạn, cảm động đến mức bản thân cô thấy bất lực.
Cô im lặng rất lâu, Trác Chính Dương cũng không mở miệng nói chuyện, bầu không khí giữa cô và anh tĩnh lặng đến đáng sợ, cô dường như có thể nghe thấy tiếng đồng hồ trên tay anh chạy, cô không thể để cuộc đời của anh bị lãng phí, cô đã tự phí phạm cuộc đời của chính mình, không thể níu kéo một người nữa giống cô được.
"Ha ha...thật ra em không ngại"
Cô quay đầu, gằn từng chữ
"Anh sẵn lòng chấp nhận, nhưng em không muốn đồng ý, anh không biết được em là một người sống có lễ giáo thế nào, em thà lấy một người em thấy có cảm giác còn hơn lấy một người có tiền có quyền, nhưng tiếc rằng đối với anh, em một chút cảm giác cũng không có. cho nên....xin lỗi..."
Nói xong, cô mở cửa xe.
Gió lạnh bên ngoài thổi tới khiến cô tỉnh táo hơn, chợt cô nói một câu nói hết sức bình thưởng
"Trác Chính Dương, anh xứng đáng với một người tốt hơn, cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc cho em và Cách Lạp, em thực sự rất biết ơn anh..."
Trác Chính Dương ngồi trong xe mặt không chút thay đổi, bỗng nhiên anh ngẩng đầu nhìn người đứng bên ngoài, nói một cách rõ ràng
"Đồng Nhan, em không đuổi được anh đâu"
Nói xong, anh khởi động xe, quay đầu, sau đó khoa trương rời đi.
-
Đồng Nhan lên lầu, thấy Trình Mai Mai đang nâng cằm, nét mặt buồn bã, thấy cô về, mở miệng hỏi
"Nhan Nhan, nếu một người đàn ông sau nhiều năm, quay lại muốn làm lại từ đầu với cậu, với loại ngựa giống ăn lại cỏ này, người phụ nữ đó phải tỏ thái độ gì?"
Đồng Nhan suy nghĩ một chút
"Thiệu Vũ Hành tới tìm cậu?"
Trình Mai Mai gật, rồi lại lắc đầu
"Hừ, nếu con ngựa kia mà tới tìm mình, mình trực tiếp đun anh ta thành thuốc, cho Cách Lạp bồi bổ cơ thể"
Đồng Nhan cười, sau đó đi tới phòng Cách Lạp xem nó đã ngủ chưa.
-
Hôm sau, ở phòng uống nước của công ty , Đồng Nhan nghe được một đoạn trò chuyện.
"Vừa rồi rốt cục là thế nào, thực sự nhiều xe xảy ra tai nạn, nghe em họ tôi nói bệnh viện nó có một bệnh nhân chuyển tới khiến cả bệnh viện đều chấn động"
"Bệnh nhân nào mà ngạo mạn vậy?"
"Nghe em họ tôi nói, hình như là cháu trai của Trác Thông Du, giám đốc điều hành trẻ tuổi của Khoa học điện tử và công nghệ W đấy..."
"Trác thiếu?Không thể nào..."
"Cô biết anh ta?"
"Anh ta là nhân vật trên trang bìa của tờ báo Kinh tế và tài chính, nhìn anh ta cực kỳ khôi ngô tuấn tú..."
".."
Đồng Nhan nắm chặt cốc thủy tinh trong tay, cô đi tới bên bàn làm việc, đặt cốc xuống, sau đó lại xác định một lần nữa là đã để cốc cân đối trên bàn chưa.
Đầu ngón tay của cô đặt trên cốc thủy tinh trở nên trắng bệch, cô hít sâu vào, sau đó mở khóa túi xách, lục tìm tên liên lạc trên điện thoại, cô tìm rất lâu mà không tìm được số của Trác Chính Dương. Thật ra số điên thoại cô lưu trong máy cũng không nhiều, nhưng cô đã tìm đi tìm lại mấy lần, vẫn không thể tìm được dãy số kia.
Bỗng nhiên, cô nhớ ra có khả năng tìm anh ở phần người mới liên lạc gần đây, cô vội bấm vào phần đó, thấy ba chữ Trác Chính Dương, trái tim như bị một lớp màng mỏng bao quanh khiến máu không lưu thông được.
Cô nhấn phím gọi, đợi rất lâu nhưng không có ai nghe máy.
Cô không kịp xin nghỉ, đi thẳng xuống lầu gọi một chiếc taxi, tới bệnh viện.
-
Cô đi theo một y tá đi tới phòng VIP, bên trong truyền tới giọng của Trác Chính Dương, không có chút kiềm chế :
" Cô nói với viện trưởng của các người rằng tôi phải xuất viện, còn nữa, trong tay cô cầm cái gì đấy, thức ăn bệnh viện mà như thế sao?"
Nghe thấy giọng nói đầy cáu gắt của Trác Chính Dương, dây đàn bị kéo căng trong lòng Đồng Nhan mới buông lỏng, lúc cô chuẩn bị xoay người bước đi thì bị gọi lại.
"Đồng Nhan, em vào đây cho anh"
Đồng Nhan dừng bước, hơi do dự rồi đi vào phòng bệnh.
Cô nhìn Trác Chính Dương, một chân anh bị bó bột, treo lên, mặt bị xây xét nhẹ, còn lại thì vẫn tốt.
Trác Chính Dương nghiêng nghiêng, liếc cô
"Sao em tới đây?"
Sau đó đuổi hai y tá bên cạnh ra ngoài.
"Nghe nói anh bị tai nạn, em tới thăm ..."
Trác Chính Dương quăng đầu sang một bên, sau đó nói
"Nếu anh không sao, em có thể về"
Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói
"Được, em đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt"
Cô đi tới cửa, lúc chuẩn bị mở cửa, giọng nói tức giận của Trác Chính Dương vang lên phía sau
"Nhan Nhan chết tiệt, em đúng là không có lương tâm..."
Đồng Nhan xoay người lại
"Không phải anh bảo em đi sao..."
Trác Chính Dương hừ lạnh một tiếng, tựa đầu vào thành giường bệnh
"Vậy bây giờ anh đổi tên thành 'quay về' "
Đồng Nhan
".."
Đồng Nhan liếc nhìn chiếc cặp lồng đặt trên bàn trà cạnh ghế sofa, đúng là thức ăn của Cảnh Tâm Viên đưa đến, vẫn chưa mở ra, cô hỏi anh
"Ăn chưa?"
"Chưa..."
"Tay vẫn còn cử động được, em lấy cháo cho anh, anh chịu khó chút"
Cô mở cặp lồng đóng kín trên bàn ra, đổ vào trong bát sứ tráng men xanh, đưa cho anh.
Trác Chính Dương nhìn cái bát trong tay cô
"Tay hình như bị gãy xương, bác sĩ nói không nên cử động"
Đồng Nhan đành phải đút cho anh
"Há mồm ra..."
Trong mắt Trác Chính Dương toát ra sự vui vẻ
"Này, nóng, cẩn thận đi...."
"Đúng là có tài năng sai khiến người khác, có ăn hay không, không ăn thì đổ đi"
Trác Chính Dương vui vẻ, thở dài
"Khó có dịp được sai bảo em, cho nên phải tận dụng cơ hội thật tốt"
"Không có lương tâm"
Trác Chính Dương chợt cắn cái thìa trong miệng. Đồng Nhan kéo thìa lại, nhíu mày
"Trác Chính Dương, anh có thể trẻ con hơn nữa không?"
Anh nhả thìa ra, trong mắt chứa đựng niềm vui, mở miệng nói
"Nhan Nhan, em tới anh rất vui"
Đồng Nhan ngạc nhiên, sau đó tức giận nói
"Em chỉ tới xem anh chết chưa thôi, nhưng tai nạn như thế mà anh còn sống, anh đúng là sống lâu đấy..."
Trác Chính Dương khẽ mỉm cười
"Hôm qua anh rất lo lắng, lo rằng liệu em còn quan tâm tới anh nữa không..."
Nói đến đây, anh dừng lại
"Nhưng anh không hối hận khi nói cho em biết, bởi vì nếu như càng giấu, anh sẽ càng không có cơ hội"
Đồng Nhan khuấy cháo trong bát, chợt tiếng điện thoại vang lên, Trác Chính Dương do dự rồi đưa điện thoại lên.
"Mẹ..."
"Mẹ già, yên tâm đi, con không sao..."
"Không phải tới, con không giống như mẹ nói đâu, con không sao..."
"Gọi cô ta tới làm gì, danh thiếp của con bé ây lúc ẩn lúc hiện trước mặt con, thật khó chịu..."
"Được rồi, không nói nhiều nữa, con cần nghỉ ngơi, con cúp máy đây...."
...
Đồng Nhan đặt cháo một bên
"Em phải đi đây, em còn chưa xin phép nghỉ, bây giờ phải quay lại, anh nghỉ ngơi đi ..."
Trác Chính Dương ngẩng đầu nhìn cô
"....Được, vậy buổi tối khi nào tới thì mang thức ăn cho anh đi, cháo tẩm bổ này rất khó ăn"
"Chắc tối em bận"
"Có việc cũng phải tới"
"Trác Chính Dương, anh..."
"Đi đi, anh phải nghỉ ngơi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...