Đồng Nhan đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng Cách Lạp lại, cô nhìn lướt qua Tần Nhiên, sắc mặt anh cực kỳ xấu, anh đứng trong căn phòng chật hẹp, nhìn vô cùng gò bó, còn Trác Chính Dương cũng cực kỳ lãnh đạm, thấy Đồng Nhan đi ra, anh chàng còn chớp chớp mắt với cô.
"Sao Tần tổng vãn chưa về, anh không sợ cô Tống đợi lâu hay sao?"
Trình Mai Mai đột nhiên mở miệng, thong thả nói, ánh mắt dường như liếc Tần Nhiên vài lần.
Đồng Nhan ngẩng đầu, nhìn Tần Nhiên, giọng thờ ơ
"Anh về đi, đừng làm loạn ở đây nữa, hôm nay đã nhắc tới chuyện này thì tôi cũng muốn nói rõ với anh, anh không thể đem Cách Lạp đi, trên đời này rất nhiều chuyện không phải anh muốn là có thể có được....Anh cũng đừng trách Cách Lạp vì nó không nhận anh là ba, tuy nó vẫn là trẻ con nhưng có một số chuyện, nó cũng hiểu. Thái độ bây giờ của anh sẽ chỉ càng làm cho nó bài xích mà thôi....Huồng hồ, năm ấy không phải chính anh không cần nó ư? Những việc đã qua thì anh hãy cứ để nó trôi qua đi, anh cũng đừng gây chuyện nữa, là một người cha, ngoài sinh nó ra, thì anh đã làm được gì chưa? Về phần con, trước kia nó không cần anh, bây giờ cũng không....Nó cũng sẽ không bao giờ đòi hỏi điều gì từ anh.."
Đồng Nhan nói xong thì mặt Tần Nhiên đã tái nhợt, môi anh căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng. Mãi lâu sau, anh mới mở miệng nói
"Đứa trẻ ấy đúng là ngoài ý muốn của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ vì ngoài ý muốn mà không cần nó, tôi tới thăm con không hề liên quan tới bất kỳ chuyện gì khác, vì nó mang dòng máu của tôi, đây là sự thực không thể thay đổi, không thể chỉ vì ai đó dùng mấy thứ đồ chơi trẻ con mua chuộc là có thể xóa bỏ"
Giọng Tần Nhiên thản nhiên, lạnh lùng nhưng cũng không hề tỏ ra coi nhẹ vấn đề.
Tần Nhiên nói xong thì rời đi, Đồng Nhan nhìn theo cánh cửa phòng vẫn chưa đóng, hơi ngẩn ra, rồi cô xoay lại, cười với Trác Chính Dương
"Kịch cũng đã diễn xong, kết thúc thôi..."
Sắc mặt Trác Chính Dương hơi thay đổi, nhưng anh khôi phục rất nhanh bộ dạng ung dung của mình, anh cợt nhả với Đồng Nhan
"Nhan Nhan, em xem, anh làm việc lâu thế, em tiễn anh đi..."
Trình Mai Mai nhìn hai người họ, lưu lại một câu
"Dở hơi"
Sau đó, cô nàng trở về phòng mình, Trình Mai Mai cô cũng không muốn làm cái bóng đèn, phí điện lại không được ưa thích.
Đồng Nhan suy nghĩ rồi cầm lấy đèn pin để trên ghế salon, nói với Trác Chính Dương
"Đi thôi, Trác đại thiếu gia"
Nét mặt Trác Chính Dương hiện lên một nụ cười thỏa mãn, sau đó xoay người đi trước.
-
Đồng Nhan đi sau lưng Trác Chính Dương, bật đèn pin chiếu sáng cầu thang, hai người đều không nói gì, cầu thang lại chật hẹp, một người đi trước một người đi sau, ánh sáng của đèn pin phản chiếu xuống mặt đất phát ra những vòng sáng, đã yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn. Tiếng bước chân của hai người, cũng một trước một sau, vang lên trong không gian chật hẹp.
"Nhan Nhan, đừng lo lắng"
Trác Chính Dương chợt nói, anh đã nghĩ rất kỹ trước khi nói những lời này, đã lâu rồi anh không cảm thấy mệt mỏi như vậy, anh phải nghĩ xem mình nên nói gì, rất nhiều lời muốn nói lại như xương cá chặn ngang cổ họng anh. Trình Mai Mai mắng Tần Nhiên rất đúng, nhưng câu nói kia cũng như cây kim, đâm thẳng vào trong đầu anh vậy, khiến cả người anh đều ê ẩm!!
Cảm giác như gân cốt bị tổn thương, đau đớn đến nỗi hít thở cũng khó.
Đồng nhan biết Trác Chính Dương đang nghĩ gì
"Thật ra, không phải em lo lắng...Yên tâm đi, em không sao, đừng nuông chiều em thế"
Trác Chính Dương khẽ cười, bỗng nhiên, anh bước nhanh hơn, sau đó nói với Đồng Nhan
"Không cần tiễn anh nữa, em về ngủ sớm đi, chú ý nghỉ ngơi "
"Vậy anh lái xe cẩn thận nhé"
Đồng Nhan dừng bước, nhìn Trác Chính Dương biến mất ở cầu thang sau đó xoay người đi lên lầu.
Náo loạn cả buổi tối nên Đồng Nhan cho rằng đêm nay sẽ ngủ dễ dàng, có lẽ do thân thể mệt mỏi nên tâm trạng cũng mệt mỏi theo, cô chẳng còn hơi sức nghĩ chuyện gì nữa, cô nằm lên giường, trực tiếp đi vào giấc ngủ.
Hôm sau thức dậy, bầu trời vẫn cứ trong xanh, mùa đông năm nay thời tiết không tệ, chắc do đợt tuyết rơi vừa qua, bây giờ mỗi ngày đều có ánh nắng ấm áp.
Đồng Nhan đưa Cách Lạp đến trường tiểu học Hạnh Phúc rồi lập tức chạy tới công ty, trong tay cô cầm túi quần áo mang đi trả cho Lý Mạt Lỵ.
-
Có rất nhiều trụ sở văn phòng của các công ty nhỏ như Vĩ Đạt trong tòa nhà này, vì vậy buổi sáng đi làm, thang máy vô cùng chật chội. Đồng Nhan bị chèn vào trong góc, cô âm thầm nín thở, không biết người nào dạ dày tồi tệ, sáng sớm đã làm ô nhiễm môi trường.
Thang máy dừng ở tầng 18, Đồng Nhan lập tức xông ra ngoài. Cô tạt qua phòng nghiệp vụ, vừa vặn trông thấy Lý Mạt Lỵ đang ngồi ở bàn làm việc trang điểm, cô gõ cửa đi vào, để túi quần áo và đôi giầy lần trước cô mượn đặt một bên, nói
"Cảm ơn cô lần trước cho tôi mượn quần áo và giầy"
Lý Mạt Lỵ ngẩng đầu nhìn cô, đặt cái gương cầm trong tay sang một bên
"Có làm hỏng thứ gì không?"
Đồng Nhan hơi sửng sốt rồi nở nụ cười
"Cô có thể mở ra kiểm tra "
Khóe miệng Lý Mạt Lỵ khẽ nhếch lên
"Không cần để ý, tôi đùa với cô thôi mà"
Đồng Nhan cười
"Cô thật hài hước"
Cô hơi dừng lại:
"Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây, gặp lại sau"
"Tạm biệt..."
Lý Mạt Lỵ cười với cô, đột nhiên nói
"Nếu như quần áo bị hư, tôi có thể tìm cô bồi thường không?"
Đồng Nhan khẽ cắn môi, xoay người cười nói
"Đương nhiên rồi..."
Nói đến đây, cô đưa mắt nhìn túi quần áo
"Dù sao những thứ này cũng là hàng loại A, tôi biết rõ một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ này, giá cả cũng rất ưu đãi..."
Nghe những lời này của Đồng Nhan, sắc mặt Lý Mạt Lỵ có chút khói coi, cô ả đang định nói gì đó thì có giọng nói cắt ngang.
"Tiểu Nhan, hóa ra cô ở đây"
Là giọng nói của quản lý Lương, Đồng Nhan quay đầu nhìn, quản lý Lương bỗng nhiên mở cửa phòng làm việc ra, quản lý Lương đang lúng túng cười với Tần Nhiên ở bên trong, sắc mặt anh ta không được tốt cho lắm.
Buổi sáng, khi đang ăn vụng thức ăn, Trình Mai Mai nhân tiện giúp cô xem bói chòm sao, cô nàng nói rằng hôm nay cô có vận đào hoa nhưng sự thật chứng minh, hôm nay cô không phải có số đào hoa mà là đụng phải kẻ tiểu nhân, đụng phải thái tuế.
( Thái tuế: chỉ bọn cường hào ác bá)
Sáng ra, dù là kẻ tiểu nhân hay là ‘thái tuế’ cô đều được gặp cả.
"Đồng Nhan mang trả quần áo lần trước tôi cho cô ấy mượn thôi mà"
Lý Mạt Lỵ giải thích với Quản lý Lương, nói xong, cô ả cười với Tần Nhiên, nụ cười mềm mại đáng yêu làm xương cốt người ta phải mềm nhũn.
"Nếu không có chuyện gì , tôi đi trước đây"
Đồng Nhan nói với Quản lý Lương.
"Tiểu Nhan, cô tiễn Tần tổng đi"
Quản lý Lương suy nghĩ rồi tươi cười nói với Đồng Nhan.
Đồng Nhan ngẩng đầu, khóe miệng giật nhẹ
"Được...."
Sau đó nói với Tần Nhiên
"Tần tổng, xin mời"
Tần Nhiên nhìn cô
"Làm phiền Cô Đồng"
Khi xuống, thang máy cũng không đông lắm, trong thang máy chỉ có cô và Tần Nhiên và một người dọn vệ sinh, tổng cộng có 3 người.
Thang máy này thiết kế rất bí bách, bốn phía xung quanh đều là gương lớn, Đồng Nhan đứng trong góc thang máy, cô cảm thấy dường như hình ảnh của Tần Nhiên đang xông tới cô từ mọi phía, sắc mặt cô cũng có chút khó coi, mọi cử động rất nhỏ của cô đều có thể đập vào mắt Tần Nhiên.
Bầu không khí im lặng khiến cho cô cảm thấy khó có thể hít thở.
"Ting toong" một tiếng, thang máy cuối cùng đã xuống tầng thấp nhất, bên ngoài chật ních người đang đợi thang máy, Đồng Nhan chen lấn ra ngoài, sau đó đứng bên cạnh Tần Nhiên, nói
"Thời gian là vàng bạc, tôi tiễn anh tới đây thôi, tạm biệt Tần tổng..."
Tần Nhiên nhìn cô, anh phát hiện tầm mắt của cô đang dính về phía thang máy, trong lòng anh thấy thật khó chịu:
"Nếu không phải giờ làm việc thì đừng làm bộ dáng này với tôi"
Đồng Nhan cười
"Tiễn Tần tổng cũng là công việc của tôi"
Tần Nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Đúng lúc này thì thang máy cũng đóng cửa đi lên, Đồng Nhan thầm ai oán trong lòng, có lẽ cô lại phải chờ rất lâu.
"Chúng ta nói chuyện đi..."
Tần Nhiên mở miệng
"Chuyên liên quan đến Cách Lạp"
"Tôi đã nói rồi, vấn đề này không có gì phải nói"
"Không thể"
Giọng Tần Nhiên lạnh xuống, bỗng nhiên anh nắm cổ tay cô rồi lôi kéo cô đi ra ngoài.
Trong đại sảnh người qua lại tới lui nên Đồng Nhan dù đang thở gấp cũng không tiện thể hiện ra bên ngoài, chỉ có thể nhắm mắt theo sát bước chân của Tần Nhiên.
Cô bị Tần Nhiên kéo đến bên cạnh xe của anh, Đồng Nhan dùng hết sức, hất tay anh ra
"Anh làm loạn đủ chưa?"
Sắc mặt của Tần Nhiên vẫn như cũ
"Nếu cô muốn tranh cãi ở đây thì cô có thể không lên xe"
Đồng Nhan cười khẩy
"Anh có thể ấu trĩ hơn nữa không"
Tần Nhiên cười nhạt
"Tôi chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề giữa hai chúng ta mà thôi"
Sau đó, anh mở cửa xe ra.
Đồng Nhan đành ngồi lên xe. Bên trong xe mở điều hòa, Đồng Nhan cảm thấy hơi lạnh. Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên cô ngồi lên xe Tần Nhiên, trang bị của xe rất tốt, lớp ghế da bên trong sang trọng, dễ chịu nhưng Đồng Nhan không rảnh rỗi để ý, tầm mắt cô dừng trên cái gối ở phía sau.
Tần Nhiên nhìn cô, anh hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã biến mất, anh thản nhiên giải thích
"Là Trình Mai Mai đưa cho tôi"
Đồng Nhan nhớ rằng cái gối thêu hình chữ thập này, cô và Trình Mai Mai mua trên phố sau một tháng kết hôn của cô và Tần Nhiên, tuy khi đó cô đã là phụ nữ có chồng nhưng cô vẫn được xếp vào hàng ngũ thiếu nữ, cô muốn thêu cho Tần Nhiên một cái gối chữ thập , cô còn rất muốn làm anh kinh ngạc nữa.....
Chiếc gối chữ thập này, trong lúc rảnh rỗi, cô đã trốn ở nhà Trình Mai Mai lén lút thêu, Trình Mai Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giảng đạo
"Đàn ông bị coi là loài động vật máu lạnh, tuyệt đối không thể nuông chiều, cậu đối với anh ta càng tốt, anh ta càng không biết quý trọng cậu, vì thế, đàn ông không phải dùng để yêu thương mà là dùng để sai bảo"
Vậy mà sau này, mọi chuyện đúng như Trình Mai Mai miệng quạ nói, chiếc gối chữ thập này thêu còn chưa xong, cô đã bị Tần Nhiên đâm một dao sau lưng, vô cùng sạch sẽ và nhanh gọn.
Nhưng cô không ngờ Trình Mai Mai lại đưa chiếc gối này cho Tần Nhiên. Đồng Nhan khôi phục tinh thần, thản nhiên nói
"Anh giữ lại sẽ không sợ Cô Tống thấy sao?"
Khuôn mặt Tần Nhiên cứng đờ, sau đó anh chợt cười nhạt
"Không sao, Tử Khâm sẽ không để bụng"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...