Trời xanh. Mây trắng. Gió nhẹ. Thời tiết đẹp như vậy thật khiến cho người ta phấn khích. Vào một ngày như vậy, chúng ta nên đi
chơi. Xya đồng ý. Từ sáng sớm, khi mặt trời mới bắt đầu xuất hiện ở
phương đông, chưa kịp làm tan đi những giọng sướng mát lạnh trên cánh
hoa xinh xắn, Xya đã gọi Izumin dậy rồi vòi vĩnh ra chợ chơi.
- Hoàng tử Izumin à! Chàng dậy đi!
Xya đứng cạnh giường Izumin, nhăn mặt. Nàng đã gọi Izumin nhiều lần mà
vẫn chưa có dấu hiệu chàng sẽ dậy. Còn về Izumin, có phải lúc nào cũng
được trở về với quá khứ đâu, tội gì phải ngoan ngoãn làm theo lời của cô công chúa kia chứ? Cứ như vậy đi… Chàng thấy vui mà!
- Xya à! Nàng gọi ta có chuyện gì không? Đêm qua ta phải giúp phụ hoàng phê tấu chương đến đêm mới xong, giờ mệt quá!
Thỉnh thoảng nói dối cũng đâu có hại ai. Izumin đồng tình. Với lại,
chàng không có nói dối, chỉ hơi … phóng đại sự thật thôi. Đúng là chàng
phải giúp phụ hoàng phê tấu chương, nhưng hầu như nội dung chàng không
có quan tâm, chỉ làm qua loa cho có. Đừng vội kết luận gì kẻo người ta
lại hiểu nhầm thanh danh của chàng. Chẳng qua là Izumin biết trong đống
tấu chương này, không tờ nào không ghi là “nhờ hồng phúc của hoàng
thượng, người dân làm ăn đạt nhiều kết quả tốt, v…v…” Với lại, chàng
hoàng thành lúc sắp tới bữa tối, nhưng cô công chúa Kami đến hỏi thăm
chàng dai quá nên chàng ra lệnh cho quân lính không cho ai làm phiền,
bàn thân quyết ngồi trong ngự thư phòng để … ngủ, Từ sáng đến gần trưa
Xya lôi chàng đi khắp nơi, vừa về lại giaiar quyết tấu chương, hỏi không mệt sao được. Mãi đến đêm thấy hơi lành lạnh nên tỉnh giấc thì đã nửa
đêm rồi. Chàng chậm chậm bước về phòng, lòng tự hỏi sao số mình đen quá, người mình yêu thì không thấy đâu, người yêu mình thì xuất hiện hoài.
Trước đó, chàng ghé qua phòng Xya thì thấy nàng đã an giấc nên không làm phiền. Đó, toàn bộ sự tình là vậy, chàng đâu có nói dối ai.
- Vậy sao…
Nghe Xya nói, giọng buồn buồn xen lẫn thất vọng, Izumin ngồi dậy, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- À không. Nếu hoàng tử mệt thì nghỉ đi! Em chỉ định cùng chàng ra chợ chơi trước khi về nước – Xya cười buồn.
- Bao giờ nàng về nước? – Izumin giật mình.
- Ngày mai.
Nhanh vậy sao? Đã hết hat tuần rồi ư? Thời gian trôi nhanh quá! Chàng cứ ngỡ là ngày hôm qua nàng mới đến thăm Hitaito.
- Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta chuẩn bị đi thôi!
Lần này, từ “chúng ta” khiến cho Xya ấm lòng. Còn nhớ lần đi vào rừng và thấy con Min, từ “chúng ta” đã khiến cho Izumin vui vui. Từ “chúng ta”
quả thật được yêu thích đặc biệt!
0o0o0o0o0o0o0o00oo0o0o0o0o0
Tuy ở trên vùng núi thoải nhưng chợ ở đây đông đúc không thua kém gì ở
Tê Bê. Người dân đi qua lại, trao đổi, mua bán táp nập. Tiếng nói cười,
cãi lộn ầm ĩ. Đồ đạc được bán rất phong phú, từ đồ ăn, đồ trang sức, dầu thơm đến thú nuôi,… Xya và Carol vốn rất thích sự đông đúc, tươi vui
nên chợ luôn luôn là điểm đến lí tưởng. Tiếc là không có Carol ở đây,
nếu không khu chợ đã bị phá tan tác. May mắn. Quả là may mắn!
Như đã nói, Xya rất thích. Nàng chạy từ hàng này sang hàng khác. Tay cầm chiếc bánh nóng hổi, vừa đi vừa ăn, thích thứ ngắm mọi thứ. Chỉ tội cho chàng trai phía sau. Số chàng quả là không mấy may mắn khi yêu nhầm một cô nàng trẻ con như vậy. Riêng việc chạy theo và chiều theo yêu cầu
thôi cũng đủ khiến chàng mệt bơ phờ. Cơ mà, Xya cũng lo cho Izumin lắm
chứ. Bằng chứng là nàng đã đưa cho Izumin một cốc nước lạnh rồi tiếp tục công việc thăm thú, vận tốc càng lúc càng tăng và không có dấu hiệu sẽ
giảm.
Chợt nàng dừng ở một quầy trang sức nhỏ. Những chiếc vòng xinh xinh đủ
kiểu thu hút sự chú ý của nàng. Izumin chú ý, đôi mắt màu tím nhạt đó
nhìn chiếc vòng bạc được trang trí xen kẽ bởi hình chú cá heo và vỏ sò.
Đáng yêu đó chứ?
- Ông chủ à? Cái vòng này giá bao nhiêu vậy? – Izumin cầm chiếc vòng lên và hỏi.
- À, chiếc lắc đó sao? – Ông lão trầm ngâm nhìn cả hai – Có phải hai
người từng ghé qua đây và đổi cho tôi một chiếc vòng bạch kim lấy đôi
vòng bạc hình cỏ bốn lá không?
- Phải rồi, ông nói ta mới nhớ ra – Izumin vỗ vỗ vào trán – Mà sao ông nhận ra chúng tôi vậy?
- Đơn giản thôi. Hai người nhìn xung quanh đi, người dân chợ búa chúng
tôi thuộc mặt nhau hết, chưa kể giọng nói lại sang sảng, khác với hai
vị, dáng vẻ quí phái, sang trọng, giọng nói cử chỉ như vương công quí
tộc nhà giàu. Đó, thấy khác chưa? – Ông cười hà hà – Còn về chiếc lắc
chân, cứ cầm đi, lão không lấy tiền của hai vị, chiếc vòng kia thừa mua
cả cưa hàng lão rồi. Nhưng lão hỏi, cậu mua cho cô bé xinh xắn này sao?
- Dạ? Sao cụ biết? – Izumin nhíu mày suy nghĩ.
- Hà hà… “gừng càng già càng cay” mà. Cầm đi, cầm đi, chiếc lắc chân này hợp với cô bé lắm.
- Vậy cám ơn cụ.
Nói rồi Izumin cầm chiếc lắc và kéo Xya đi. Trời nắng gắt khiến chàng
tháy hơi hệt. Hai người nghỉ chân ở một gốc cây lớn, lá xum xuê.
- Nàng vui không?
Izumin dịụ dàng hỏi. Đôi bàn tay to lớn vụng về lau đi những giọt mồ hôi trên cái trán cao cao của cô bé nghịch ngợm. Xya khẽ đỏ mặt nhưng vẫn
để yên.
- Chợ ở Hitaito cũng vui ghê! Mong rằng sau này em lại được đi nữa.
- Nếu nàng muốn thì hôm nào nàng cũng sẽ được đi – Izumin chợt cười. Giọng nói trở nên tinh nghịch.
- Sao mà được… mai em trở về Ai Cập rồi… - Xya buồn buồn. Có lẽ nàng vẫn chưa nhận ra ý đồ của chàng trai trước mặt.
- Được mà, chỉ cần… nàng lấy ta.
Xya tròn mắt nhìn Izumin. Izumin gật đầu. Có vẻ như Xya vẫn chưa hiểu gì cả?
- Phải rồi, cho nàng này – Izumin lấy ra chiếc vòng vừa nãy, thả vào tay Xya.
- Nhưng sao chàng lại cho em? – Xya ngạc nhiên – Lúc nãy chàng nói với ông lão đó là sao? Em chẳng hiểu gì cả!
- Không có gì. Cứ cầm lấy.
- Mà …. – Xya ngập ngừng – Chàng có biết ý nghĩa của vòng chân không đó?
- Ý nghĩa? Vòng chân thì có ý nghĩa gì?
- Thì … - Xya chợt cúi đầu xuống, không cho Izumin thấy khuôn mặt đỏ
bừng của mình. Nàng lí nhí - Vòng lắc chân tượng trưng cho một tình yêu
đẹp và vĩnh cửu, có ý nghĩa hơn cả là khi người con trai tặng cho một
người con gái. Vòng lắc tượng trưng và có ý nghĩa muốn nói rằng: “anh
đến với em là thật lòng không một chút dối trá, anh muốn ở bên cạnh em,
trao cho em lắc chân là anh muốn xích chân em lại và không cho em đến
với người con trai khác ngoài anh. Anh muốn mọi người biết rằng em đã có chủ và sẽ không ai cướp mất em của anh.”
Giờ đến Izumin trợn tròn mắt, rồi đỏ mặt. Cuối cùng, chàng phẩy tay, nói:
- Thì kệ nó, với lại… ta thấy cái ý nghĩa đó với việc ta tặng chiếc vòng này cho nàng cũng như nhau thôi.
- Là sao? Chàng nói khó hiểu quá!
- Đưa đây ta đeo cho.
Nói rồi Izumin lấy chiếc vòng, cúi xuống đeo cho Xya. Mái tóc dài ánh
kim lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời. Thật thu hút! Nó khiến cho Xya
ngẩn ngơ…
- Xya! XYA À!
- Có… có chuyện gì vậy? – Xya giật mình.
- Không có gì. Ta gọi mãi nàng không nghe thôi. Đeo xong rồi đó. Vĩnh viễn không được tháo ra nghe chưa!
Chiếc vòng bạc xinh xắn trên cổ chân thon thon, sáng lấp lánh dưới ánh
mặt trời. Nhìn chiếc lắc chân, Xya tự nhủ mình sẽ không bao giờ tháo nó
ra. Có lẽ, trong giây phút này, nàng đã hoàn toàn quên đi mọi chuyện,
chỉ biết đến Izumin.
- Về thôi! Sắp tối rồi.
Xya gật đầu. Cả hai bước vào khu rừng rậm. Izumin còn nhớ, tại nơi đây,
Xya đã chạy đi mất, rồi khi tìm ra thì cô nàng đang khóc nức nở vì một
lí do không đâu làm chàng bối rối.
- Dù có thấy cái gì hay ngửi được mùi gì thì cũng không được rời khỏi ta, nghe chưa?
- Dạ.
Tuy không hiểu có chuyện gì nhưng Xya vẫn gật đầu. Có chuyện gì ư? Hay đó là một bí mật của Hitaito?
- Chẳng có chuyện gì đâu. Ta chỉ cảnh báo trước thôi.
Xya ngạc nhiên. Izumin đọc được ý nghĩ của người khác sao? Lạ thật!
Chợt, linh cảm của Xya cho nàng biết có chuyện gì đó không lành. Nàng
tin là như vậy. Linh cảm chưa bao giờ đánh lừa nàng. Quả thật, đi được
một đoạn nữa, không hẹn mà nàng và Izumin đột ngột dừng lại.
- Hoàng tử Izumin! Chúng ta bị theo dõi nãy giờ.
- Phải. Giờ thì bị bao vây.
Izumin gật đầu. Bị phát hiện, lũ người đó xông ra, bao vây Izumin và
Xya. Xya nhìn xung quanh, tầm gần hơn mươi tên, lại mặc áo giáp. Kể cũng lạ, đã đi hành thích người ta lại còn mặc quân phục để khoe xem nước
nào to gan. Hay bọn chúng kém hiểu biết đến nỗi không nhận ra mỗi đất
nước có một loại y phục khác nhau?
- Tên kia! – Tên đứng đầu chỉ vào Izumin – Biến ngay đi, ta tha cho nhà ngươi. Hôm nay ta không có hứng giết người.
Giọng nói hỗn xược của hắn khiến Izumin tức giận. Lí do ư? Đơn giản
thôi. Thứ nhất, hắn dám phá hỏng buổi đi chơi của chàng và Xya. Thứ hai, có vẻ hắn không biết mình đang đứng trên đất của ai, lại còn dám quát
tháo chàng.
- Quân đội Hi Lạp hả? Được đó – Izumin nén giận, cười tươi như không có
gì – Vậy công chúa của các ngươi có nói gì đến Izumin này không?
- I… Izumin? – Hắn lắp bắp – Ngươi là hoàng tử Hitaito?
- Phải – Izumin lạnh lùng.
- Thế thì ngươi cũng phải chết. Công chúa của chúng ta lá ngọc cành
vàng, tài sắc vẹn toàn, yêu kiều, cao sang như vậy mà lại bị ngươi từ
chối, thử hỏi còn mặt mũi nào nữa?
Nói rồi hắn định đâm chiếc kiếm dài vào người Izumin nhưng chàng nhanh
chóng đỡ được. Mất đà, hắn suýt ngã. Chỉnh lại y phục, hắn ra lệnh cho
binh lính của mình xông lên. Izumin vừa đỡ những đường kiếm của bọn
chúng vừa che chắn cho Xya. Xya nhăn mặt. Như vậy chẳng khác nào nàng
cản trở Izumin. Hai bàn tay nắm lấy một cành cây chắc chắn mà thấp gần
đó, nàng trèo lên, ung dung ngồi nhìn trước ánh mắt ngạc nhiên của
Izumin và bọn sát thủ. Xya à! Ngay dưới cành cây là là một dòng sông đó! Hay nàng cũng là con gái của nữ thần sông Nil, nàng không sợ nước giết
hại nàng? Nàng nhún vai, chuyện bình thường mà, từ nhỏ nàng đã có sở
thích trèo cây như con trai, có lần bị ngã trẹo chân, rồi bị mắng mà vẫn không sợ. Bây giờ thì Izumin tha hồ mà đánh chúng. Có vẻ như bọn lính
này được huấn luyện khá kĩ càng công thế lợi thế về vũ khí và số lượng
nên khiến cho Izumin mấy lần lao đao.
Nàng khẽ hát một bài ca yêu thích. Giọng hát trong trẻo, cao vút, thanh
như tiếng chuông bạc khiến cho ai cũng ngẩn ngơ. Lợi dụng lúc đó, nàng
lấy con dao trong người, ném về phía Izumin. Giờ thì hai bên cân bằng
rồi.
Xya vẫn ngồi trên cây theo dõi cuộc chiến. Lợi thế đang nghiêng về phía
Izumin. Chàng không còn phải chống trả chật vật nữa mà có thể tự do tấn
công. Nàng vẫn hát, một bài hát cổ vũ cho Izumin, đôi mắt ánh lên vẻ vui sướng. Con dao đó làm bằng sắt, lại được chế tạo đặc biệt, mấy thanh
kiếm đồng cũ nát đó làm sao mà địch được. Nhưng, ở đời nào ai lường được chữ “ngờ”. Một tên tranh thủ lúc Izumin không chú ý mà đẩy chàng xuống
dòng nước mát lạnh. Izumin hoảng sợ vùng vẫy những vô vọng. Nước ôm lấy chàng, đưa chàng về phía hạ nguồn. Còn Xya, nàng vẫn không hề cử động.
Nước… chứng sợ nước… đánh nhau… Những việc này nàng đã từng gặp ở đâu
rồi thì phải. Đầu óc nàng trống rỗng. Rồi như một cuốn băng, những kí ức lần lượt xuất hiện trong đầu nàng…
Lần đầu tiên nàng gặp Izumin, chàng hoàng tử cao ngạo lạnh lùng đang định giết chết anh rể nàng trong hôn lễ.
Khi cả hai bị lạc trong rừng, nàng dựa vào Izumin ngủ thiếp đi.
Khi chàng bị rơi xuống nước, mê man trong những kí ức đau buồn thời thơ ấu.
Cả lúc Izumin ngờ nàng hại mẫu hậu.
Tất cả, nàng nhớ ra hết. Và quan trọng hơn, nàng dám khẳng định tình cảm của mình với Izumin. Nàng yêu Izumin!
- Xya à! Làm gì mà ngây người ra vậy? Cứu Izumin đi nếu không hắn chết đó.
Xya giật mình. Giọng nói này… không phải của Koda sao? Sao anh lại ở đây?
- Ko… Koda?
- Mới mấy hôm mà đã quên anh rồi hả? Cứu tên đó đi! Nhanh lên! Nước càng ngày càng siết hơn đó!
Koda hét lớn trong đi thay Xya xử lí lũ thích khách.
Xya nhìn về phía dòng sông. Izumin đã bỏ cuộc, mặc cho dòng nước kéo
chàng về đâu. Xya cảm giác như một chàng trai mặc đồ đen, tay cầm lưỡi
hái đang lướt trên mặt nước, tiến gần về phía Izumin. Là Tử Thần sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...