Bên ngoài bờ tường chính là tiếng reo hò không ngớt của binh lính Ai Cập cùng Hitaito, Carol đang bị giam giữ trong căn phòng kia, lão quốc vương cùng hoàng hậu đã rút về nơi an toàn, nơi đây chỉ còn mình Izumin toàn quyền cầm quân…
- Nơi đây chỉ còn mỗi Izumin, dù có bị phát hiện ra cũng sẽ không sao. Bây giờ chia nhau ra canh gác cho ta vào cứu cô gái trong kia.
Carol đang bị nhốt trong phòng, ra sức muốn bỏ trốn nhưng không thành, đành bất lực ngồi khóc nức nở. Vì nàng mà biết bao người phải hi sinh. Ta thở dài, cảm thấy tội lỗi. Ta biết nhưng ta không ngăn lại, bởi vì ta tôn trọng lịch sử, không thể vì thế mà đảo lộn nó lại. Hôm nay, kinh thành này bị sụp đổ là điều hiển nhiên…
Mặc dù như vậy có thể khiến người kia hận ta…
Ta vừa chạy đến hành lang thì phát hiện ra một bóng người nhỏ bé đứng run rẩy bên trong…
Mira?
Tướng Shouta cũng nhận ra cô ấy, khó hiểu nhìn ta. Ta lắc đầu, sau đó âm thầm đi theo.
Mira dùng chìa khóa mở cửa, bảo Carol chạy trốn đi. Ban đầu Carol không tin, nhưng sau đó cảm ơn rối rít. Nào ngờ nàng ấy vừa chạy ngang qua khỏi mặt Mira thì ngã khuỵu xuống.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi ta không ngăn lại được.
Mira dùng dao đâm vào vai của Carol, trên môi là nụ cười chua chát: “Con bé nô lệ không rõ lai lịch như ngươi lại có thể khiến hoàng tử Izumin say mê ư? Ta không cam tâm, không cam tâm”
Mira ôm đầu khóc lớn, Carol mặt xanh như lá chuối cố gắng thoát ra ngoài. Ta giữ bình tĩnh, không dám ra lênh mà phải dịu giọng nhờ vả Koharu đến bế nàng đi, đánh Mira ngất xỉu, thuận lợi theo hành lang trốn ra ngoài. Ta không giết Mira, bởi vì… ta nhìn thấy, Mira có chút đáng thương, rất giống tình yêu mù quáng của Asisư ngày trước dành cho Menfuisư.
Cổng thành chỉ có một, xung quanh đều là núi đá cheo leo. Chúng ta có người nhưng không có ngựa, không thể mạo hiểm đi vào rừng được. Bọn họ đang hỗn chiến ở cổng thành, nếu muốn ra ngoài chỉ có thể đợi. Quan quân hai bên đang đánh nhau chí chóe thì ngưng hẳn, ta thấy kì lạ nên vươn đầu ra nhìn thử bên ngoài…
“Dừng lại”
Mitamun lạnh mặt hét lớn, chậm rãi chờ thuyền lớn cập bến, sau đó đi xuống, đến trước mặt Izumin quỳ xuống.
Menfuisư cùng Izumin đang đấu kiếm mãnh liệt vội tách nhau ra, căm phẫn nhìn đối phương:
- Em gái ngươi còn sống đó, tại sao lại vu oan cho chúng ta?
- Hừ, các ngươi thấy đánh không lại nên đem Mitamun ra làm con tin đúng không?
- Anh, không phải do triều đình Ai Cập, là em tự ý bỏ đi
Izumin có chút không tin, nhăn mặt nhìn Mitamun đang quỳ dưới đất. Rõ ràng triều đình Ai Cập để con bé tự đi đến đây, không có ý định đe dọa uy hiếp… Tính cách của Mitamun, Izumin hiểu rõ hơn ai hết.
BỐP!!!!
Izumin vung tay đánh Mitamun một cái rõ to, con nhóc té sang một bên nhưng vẻ mặt cam chịu không dám kêu ca nửa lời. Cục diện bỗng nhiên trở nên bế tắc kì lạ, không ai biết nói gì, kinh thành cũng đã cháy quá nửa, may mắn là người chết không nhiều lắm, hầu hết chỉ bị thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...