Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Gương mặt Hữu Quyên trở nên bối rối khi nghe Hoắc Thừa Cảnh nói như vậy. Trước giờ người hầu luôn xưng hô như thế, chẳng lẽ cô nói sai ở đâu.
À, bình thường Chước Vũ hay gọi Hoắc Thừa Cảnh bằng từ ngài.
“Tôi đã hiểu thưa ngài Hoắc.”
Đường nét gương mặt Hoắc Thừa Cảnh vẫn không dãn ra, đã nói rõ ràng như vậy mà cô vẫn không hiểu.
…
Những người hầu được sai bảo bày biện thức ăn. Đến khi nhìn hành động nhẹ nhàng bồng Hữu Quyên rồi đặt xuống chiếc ghế. Tất cả không khỏi ngưỡng mộ.
Người đàn ông lựa ra những món ăn thanh vị, không cay và là dạng mềm để cô dễ dàng ăn.
Bởi vì đói, cô rất nhanh đã ăn hết. Người hầu lần lượt dọn đồ ăn xuống, bắt đầu bưng món tráng miệng và nước lên.
Đến khi rời khỏi phòng ăn. Bọn họ lại bắt đầu bàn tán không khỏi xôn xao.
Đại loại vấn đề về Hữu Quyên, phần lớn là trách móc cô vô lương tâm.
- Ngài Hoắc nuông chiều cô ấy như thế, luôn thức canh khi bị bệnh. Thậm chí còn lựa thức ăn phù hợp để cô ấy ăn. Bản thân ngài ấy trước đó ở chung với chủ gia tộc Dupont còn chỉ ăn có vài miếng, nhưng đến cô ấy lại bắt ăn đầy đủ.
- Thật không hiểu một người vừa có tiền vừa có quyền, vậy mà cô ấy không muốn ở bên lại bỏ chạy. Hại ngài không khỏi điên cuồng tìm kiếm.
- Đúng là người có mà không biết hưởng.
Chước Vũ đứng từ xa, câu chuyện bàn tán ít nhiều cũng nghe được vài câu. Không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.
Ông chủ của cậu vậy là lần này rơi vào lưới tình thật rồi.
Hữu Quyên ở nơi xa lạ, thân phận thấp kém chẳng ai biết. Tất cả chỉ quan tâm đến sự hạ mình của một người cao quý như Hoắc Thừa Cảnh vì cô.
Căn phòng ăn khi này chỉ còn hai người.
Hữu Quyên nhìn xuống đôi chân trầy xước của mình. Cô vẫn nhớ đêm hôm chạy thoát, lúc ấy căn bản đã bị thương rồi. Nhưng chỉ nghĩ đến việc được tự do đã tiếp sức cho bản thân khiến cô chẳng thể cảm nhận được nỗi đau đó.
Ánh mắt thẫn thờ nhìn đôi bàn chân, e là phải mất một thời gian để phục hồi.
Việc đi lại cũng khá khó khăn, không hẳn là không đi được. Nhưng mà mỗi lần đi thì chắc chắn sẽ chạm vào vết thương mà đau nhói.
Dòng suy nghĩ chưa trọn, căn phòng đã được đẩy cửa. Chước Vũ mang theo một chiếc xe đẩy hướng đến phía cả hai, xong việc thì rời khỏi.
Hoắc Thừa Cảnh lập tức bế cô lên. Hữu Quyên chưa định thần nên bàn tay vội nắm áo người đàn ông, sau đó liền đặt cô ngồi xuống chiếc xe.
Hữu Quyên vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Nhìn xuống “chiếc ghế” lạ lùng mà cô đang ngồi.
Hoắc Thừa Cảnh không nói gì, lẳng lặng đẩy cô ra bên ngoài. Đến giờ phút này thì cô đã hiểu công dụng của chiếc ghế này.
Thời tiết khi này vô cùng mát mẻ, khí trời quang đãng vô cùng.
Mà điều khiến Hữu Quyên ngạc nhiên hơn hết, là Hoắc Thừa Cảnh đang đẩy cô đi xung quanh khu vườn.
Nơi đây chia ra thành từng dãy vườn nhỏ, mỗi nơi trồng những loại hoa khác nhau. Gió phảng phất, hương hoa vương khắp nơi, nhẹ nhàng khiến ai cũng cảm thấy thoải mái.
Xung quanh có vài người thợ tỉa cây, nhưng trông thấy sự xuất hiện của hai người. Rất nhanh liền rời đi trả lại bầu không khí yên tĩnh.
Hữu Quyên ánh mắt dao động nhìn nơi đây, trước giờ cô chưa từng thấy qua khung cảnh đẹp như vậy.
Bàn tay vươn xuống chạm vào đóa hoa màu đỏ, thì giọng nói của một người phụ nữ vang lên khiến cô rụt tay lại.
“Đó là hoa Tuileries.”
Người vừa đến là phu nhân của gia tộc Dupont - bà Sarah. Vận trên người bộ trang phục quý phái, khí chất của người phụ nữ đứng đầu cũng khiến mọi người không khỏi kính phục.
Hoắc Thừa Cảnh trông thấy thì cúi người chào lễ phép, thế là Hữu Quyên cũng theo đó bắt chước cúi người.
“Thì ra đây là cô gái khiến ngài Hoắc phải lo lắng sao?”
Phu nhân Sarah nhìn chằm chằm Hữu Quyên. Mà bà lại không biết vì câu nói này, trong đầu cô đã không ngừng suy nghĩ.
Hoắc Thừa Cảnh lo lắng cho cô sao?
Hữu Quyên lập tức ngẩng đầu nhìn Hoắc Thừa Cảnh, mà người đàn ông giờ phút này cũng đang nhìn cô. Thoáng thấy sự nhu tình hiện lên, nhưng rồi rất nhanh Hoắc Thừa Cảnh liền xoay mặt đối diện với phu nhân Sarah.
Cuộc trò chuyện của cả hai diễn ra rất ngắn, trước khi đi, phu nhân còn rất cởi mở giới thiệu những địa điểm đẹp như vậy trong khuôn viên.
Bởi vì sự cố này, vốn theo kế hoạch hai ngày nữa là có thể về lại nước. Nhưng rồi Hoắc Thừa Cảnh quyết định dời lại hẳn một tuần.
Mà sự chăm sóc của Hoắc Thừa Cảnh, khiến Hữu Quyên chẳng thể thích nghi kịp.
Chỉ là không nghĩ, Hoắc Thừa Cảnh lại kiên nhẫn bôi thuốc lên những vết trầy xước trên người cô. Chẳng hạn như vết thương ở chân, người đàn ông lại nâng chân lên rồi nhẹ nhàng xoa thuốc.
Đến khi xong xuôi, đáng lẽ Hoắc Thừa Cảnh phải rời đi, nhưng rồi có lý do để ở lại.
“Là người của tôi, nếu đêm nay em lại xảy ra chuyện thì tôi không yên tâm. Nên hiện tại tôi sẽ ở đây đến khi vết thương thật sự khỏi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...