Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu

Qua hôm sau.

Trời còn chưa hửng sáng, nhà kho của cô bị đẩy tung. Giọng nói gấp gáp của một người phụ nữ trung niên vang nên. Cửu mệt mỏi mở mắt, lại thấy dì Hạnh liên tục lay cô dậy.

“Ông chủ kêu gọi tất cả người tập trung tại đại sảnh kìa, sau năm phút còn không hiện diện. Chúng ta sẽ bị phạt đấy.”

Dì Hạnh ngoài trung niên. Làm việc nơi đây cũng khá lâu. Ngay khi cô xuất hiện, liên tục bị bắt nạt khiến dì Hạnh có chút thương xót. Nhưng đều thấp cổ bé họng như nhau, chỉ có thể im lặng mà giúp đỡ. Nếu không bà cũng sẽ bị chèn ép như thế.

Dì Hạnh lay cô dậy xong cũng liền rời đi, tránh để ai nhìn thấy.

Lúc này Cửu mới ý thức được, hôm qua quá sợ hãi mà trở về. Sau đó vì mệt mỏi liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nghĩ đến đây liền sợ hãi không thôi vì công việc hôm qua cô vẫn chưa hoàn thành, nhưng cũng không dám chậm trễ mà tiến đến đại sảnh lớn.

Tất cả người hầu trong căn biệt thự giờ phút này đều có mặt tại đây. Dường như cô là người đến trễ nhất, liền chui vào đứng phía sau cùng, khuất sau tất cả mọi người.

Hoắc Thừa Cảnh ngồi phía trên chiếc ghế lớn. Giống như một bậc quân vương nhìn xuống đám thần cận của mình.

Mà mọi hành động của cô đều thu vào mắt người đàn ông. Vừa nhìn đã nhận ra cô là người hôm qua.


Hôm qua khi trông thấy, vừa đẩy Dương Tầm Mai sang một bên đi ra phía cửa ngó thì đã không thấy ai nữa. Còn sót trên hành lang chính là chiếc xô nước ngay giữa đường.

Ánh mắt người đàn ông đáng sợ, tựa như lưỡi dao có thể dọa chết người nào dám nhìn vào.

Trong lòng bực tức, hắn liền đuổi Dương Tầm Mai đi.

Khu biệt thự đó căn bản chỉ là khu tòa nhà phụ. Và căn phòng đó cũng chỉ là nơi để hắn phát tiết nên rất ít khi đến. Hôm qua căn bản cũng không dẫn theo trợ lý.

Hắn nhìn chậu nước, cứ đứng ngoài hành lang thật lâu như vậy cũng không thấy người quay lại dọn. Từ khi nào người hầu nơi đây lại mất quy tắc như thế, việc chưa làm xong đã chạy đi rồi?

Hoắc Thừa Cảnh hừ lạnh một tiếng, liền trở về tòa nhà chính. Trời còn chưa sáng, chuyện bực tức đêm qua dồn lại khiến hắn ngủ không yên. Cuối cùng chỉ mới tờ mờ hơn 4 giờ sáng. Liền kêu gọi đám người hầu đến.

Tất cả người trong đại sảnh đều cúi đầu, im lặng không dám lên tiếng. Không cần nhìn cũng đoán được, tâm trạng ông chủ đang rất tệ hại.

“Hôm qua ai quét dọn tầng bốn khu vực tòa nhà phụ?”

Đám người hầu nghi hoặc nhìn nhau, vừa nghe đã biết là nói đến Cửu.

Dương Tầm Mai đảo ánh mắt sang cô, hôm qua không hiểu sao Hoắc Thừa Cảnh đột nhiên chạy ra ngoài. Còn cả xô nước chưa được dọn dẹp… Nghĩ đến đây, ánh mắt nhăn nhó hẳn. Chắc chắn Cửu hôm qua cũng ở đó.

“Các người có bị điếc hay không, lời ông chủ nói không nghe sao?” Chước Vũ gằn giọng lặp lại một lần nữa.

Đám người làm sợ bị ảnh hưởng liền cùng đồng loạt ngó nghiêng tìm vị trí của Cửu. Họ ít nhiều cũng đã chứng kiến sự tàn bạo của Hoắc Thừa Cảnh, sao mà dám làm phật ý.

Cửu lúc này biết không thể thoát được, cúi đầu run rẩy liền đứng ra. Hoàn toàn không dám ngước nhìn lên. Bộ dáng sợ hãi không thôi.

Hoắc Thừa Cảnh ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ.

“Miệng đâu, không biết nói sao?”


Cửu lúc này mới ý thức được.

“Thưa ông chủ, tôi chính là người hôm qua lau dọn khu vực tầng 4.”

“Còn gì nữa?”

Hai bàn tay Cửu siết chặt vào nhau, cô run cầm cập, cố cắn môi thật mạnh để cơn đau giúp cô giữ lại chút bình tĩnh.

“Tôi chưa làm xong việc đã rời đi.”

“Nói tiếp.”

Hoắc Thừa Cảnh không nhanh không chậm, ngón tay gõ nhịp đều trên chiếc ghế.

Đám người hầu bên cạnh cũng tò mò không thôi. Ông chủ nói vậy, tức là hôm qua Cửu đã làm gì đó khiến ngài bực mình. Không ít người lại hả hê suy nghĩ chắc chắn hôm nay cô toi đời rồi.

Nội tâm Cửu bắt đầu đấu tranh, chẳng lẽ cô còn phải nói những việc cô chứng kiến đêm qua hay sao? Nói cũng chết, mà không nói cũng chết. Kết quả đều là như nhau.

Suy nghĩ nhanh chóng liền cẩn thận nói ra một câu, mà vừa nói lại vừa lắp bắp run rẩy.

“Tôi còn… còn nhìn lén vào phòng ông chủ.”


Hoắc Thừa Cảnh đứng dậy, mà một động tác này của hắn khiến cô tưởng mình sắp chết đến nơi. Trực tiếp đang đứng liền quỳ xuống, nhưng căn bản vẫn không dám ngẩng đâu. Gương mặt cứ cúi gằm. Trời sáng sớm thì lạnh, nhưng đâu đó lấm tấm vài giọt mồ hôi xuất hiện trên gương mặt cô gái nhỏ.

“Tôi chắc chắn chưa thấy gì quá phận.”

Hoắc Thừa Cảnh tỏ rõ thái độ coi thường, chỉ mới tra hỏi vài câu rồi đứng lên. Vậy mà người đang quỳ trước mặt đây lại sợ hãi hắn như vậy.

Hắn xoay người bỏ đi không nói không rằng. Đám người hầu nhìn nhau, chẳng lẽ như thế là xong rồi sao? Bình thường ông chủ không dễ dàng như thế được.

Đi được một nửa Hoắc Thừa Cảnh xoay người hướng về phía Cửu vẫn đang quỳ mà nhăn mặt. Chước Vũ ngó nhìn hiểu ý liền lay cô dậy.

“Mau đứng lên đi theo ông chủ.”

Gương mặt nhỏ của Cửu mếu máo.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận