Hoắc Thừa Cảnh bước vội ra khỏi phòng tắm, trên giường đã trống trơn từ lúc nào. Nữ nhân này chạy nhanh vậy sao?
Hắn vội vàng mặc bộ đồ trở ra. Quen thuộc mở cửa thang máy rồi bước vào, rất nhanh đã xuống đại điện chính.
Nhưng mà giờ Hoắc Thừa Cảnh mới nhớ ra, hắn thậm chí không biết Cửu ở phòng nào. Bàn tay nhấn số lập tức gọi cho Chước Vũ.
Chước Vũ vốn còn đang ngủ, điện thoại vang hồi chuông liên tục. Đến khi nhận thấy chủ nhân của cuộc gọi liền lập tức bắt máy. Nhanh chóng sửa soạn từ phòng của anh có mặt ở gần Hoắc Thừa Cảnh.
Làm việc lâu như vậy, chuông lúc nào cũng mở to. Không dám ngủ sâu, chỉ sợ ông chủ không tìm thấy cậu sẽ chết mất.
Hoắc Thừa Cảnh đứng đợi khoảng chừng mười phút dần mất kiên nhẫn thì đã thấy Chước Vũ có mặt. trợ lý hớt ha hớt hải đến đứng bên cạnh hắn.
“Ngài cho gọi tôi.”
“Cô ta ở đâu?”
Cô ta? Chước Vũ còn đang định thần thì tiếng người di chuyển từ bên phía cầu thang phải đã dần xuất hiện.
Cửu đi bằng thang bộ, từng bước đi chậm chạp đến bây giờ mới tới sảnh cuối. Ngay khi trông thấy Hoắc Thừa Cảnh, tâm trạng lần nữa rơi vào sợ hãi tột độ. Ánh mắt sưng vù đứng ngước nhìn hắn.
Hoắc Thừa Cảnh nhíu mày nhìn Cửu mặc lại chiếc váy rách nát, mơ hồ thấy đường nét bên trong lấp ló. Lập tức dùng thân thể to lớn chắn tầm nhìn Chước Vũ. Không nói không rằng bước nhanh đến Cửu, bế cô vào lòng bước ngay vào thang máy.
Chước Vũ vẫn đứng lặng, đến khi bóng ông chủ cùng Cửu khuất đi. Cậu vẫn tự hỏi liệu có nên về ngủ hay vẫn ở đây đợi lệnh.
_________
Cửu bị bế lên, chưa kịp định thần đã rơi vào vòng tay của Hoắc Thừa Cảnh. Đến khi lần nửa tỉnh táo, bản thân đã ở trong thang máy.
Bàn tay nhỏ bé đầy vết thương vẫn đẫm máu nắm chặt lấy lớp áo hắn, như muốn dùng chút sức ít ỏi thoát ra. Hoắc Thừa Cảnh đảo ánh mắt ngước nhìn xuống gương mặt nhỏ, dừng lại ở đôi môi có vết cắn. rồi ánh mắt càng kinh ngạc hơn khi thấy đôi tay đầy những vết máu chi chít.
Mơ hồ nhớ lại, ban nãy hắn đã nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé này. Giờ thì cũng hiểu vết máu từ đâu ra. Nữ nhân này bị thương, vậy mà hắn lại còn không biết.
Càng nghĩ lại càng bực, bàn tay ôm Cửu trong lòng bất giác siết chặt khiến cô vùi vào lòng người đàn ông.
Tâm trạng Cửu theo đó sợ hãi, chẳng lẽ hắn lại định tiếp tục sao.
Hoắc Thừa Cảnh đặt ngồi lên giường, Cửu vô thức lùi ra sau. Bắt gặp hành động đó hắn liền nắm chân kéo lại gần. Ngước nhìn chiếc váy rách Cửu đang mặc không khỏi chau mày, khắp người đầy những dấu vết của cuộc hoan ái ban nãy.
“Còn không biết trông bản thân thành cái dạng gì rồi?” Hoắc Thừa Cảnh lên tiếng, ngữ điệu trách móc.
Cửu ngước nhìn hắn trong giây lát, hơi rũ mi mắt xuống. Còn không phải do hắn làm cô thành như vậy sao.
Hoắc Thừa Cảnh nắm cổ bàn tay, đầy chi chít vết thương. Trong lòng không khỏi nhen nhóm sự lo lắng. Trông vết thương chỉ bị ở vùng bàn tay, thoạt nhìn thì giống như xây xước. Nhưng vết thương tương đối nhiều, các công việc ở đây làm gì nặng đến mức khiến bị thương như vậy. Trừ khi có kẻ làm loạn.
Hoắc Thừa Cảnh không hỏi, bởi có hỏi Cửu cũng không nói gì. Nhưng bộ dạng như này càng khiến hắn không biết phải làm sao.
Nghĩ đến đây đôi mày lần nữa chau lại, hắn đang nghĩ cho nữ hầu này sao?
Lôi ra hộp cứu thương, cẩn thận rắc ít thuốc sát trùng. Trông thấy gương mặt nhỏ nhăn nhó thì lại ngưng một lúc, mới rắc tiếp. Hoắc Thừa Cảnh không nghĩ đến có ngày lại ngồi kiên nhẫn tỉ mỉ như thế này với một nữ hầu nhỏ bé trước mặt.
Đến khi xong xuôi, hắn cầm lấy băng gạc, cẩn trọng quấn lên.
“Đợi khi vết thương khỏi thì không cần làm việc.”
Cửu trông thấy mọi thứ đã xong, cô vội đứng dậy cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn bộ dáng đó không khỏi sục sôi lửa giận. Hắn vừa mới giúp cô, vậy mà giờ lại còn muốn trở mặt rời đi nhanh như vậy sao?
“Đứng yên đó, muốn đi đâu? Tôi đã cho phép chưa.”
Cửu xoay người nhìn hắn, không khó để thấy ánh mắt sưng vù, cả đôi môi bị cắn. Hoắc Thừa Cảnh hơi nhíu mày.
“Ông chủ bảo mỗi lần xong việc đều phải tự giác rời khỏi.”
Đây là câu mà chính hắn nói ra, nhưng Cửu đã tóm gọn lại.
Gương mặt Hoắc Thừa Cảnh trông khó coi vô cùng. Nhưng rồi vẫn lấy viên thuốc gì đó, bước lại gần mà nhét vào miệng của cô.
“Đúng vậy, xong việc rời khỏi. Cũng đừng quên uống viên thuốc này để bản thân không mang thai. Cô không xứng.”
Vừa nói dứt câu, Hoắc Thừa Cảnh đã ném lấy tấm khăn trắng bao trùm cả người cô lại, che đi cả bộ đồ rách rưới cô đang mang. Cửu lấy tấm khăn, siết chặt cơ thể. Giờ thì cô đã biết viên thuốc bản thân hay uống đó là gì.
“Tôi đã rõ thưa ông chủ.”
Cửu xoay người trở đi, quấn lấy chiếc khăn trùm lại cơ thể thật chặt. Lại không để ý sắc mặt Hoắc Thừa Cảnh đã sa sầm đến mức nào.
Đến khi bước xuống đại điện, trông thấy Chước Vũ vẫn đứng, cô không quan tâm mà bước vội qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...