Đám người trưởng bối nhìn theo bóng lưng rời đi, vẫn không ít lời oán trách cay nghiệt buông ra trong thầm lặng.
Đến khi Hoắc Thừa Cảnh bước ra, hàng người lúc nãy còn cung kính đứng chào nay đã dần đứng chặn hắn lại. Chước Vũ đi theo sau sinh ra cảnh giác, cẩn trọng sử dụng đồng hồ thông minh gọi thêm người tới.
Hoắc Thừa Cảnh cau mày nhìn khung cảnh trước mặt, đến tận bây giờ còn không biết ý định thì không phải là hắn rồi. Thế nhưng người đàn ông không quan tâm mà đảo ánh mắt về chỗ dựng xe, không trông thấy xe của Hoắc lão gia đã rời đi rồi thì cũng yên tâm.
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Hoắc Thừa Cảnh.
“Cháu nói xem, dù gì đến cũng đã đến. Vậy mà không giúp đỡ lại rời đi ngang nhiên như vậy thật không hợp lẽ.”
Nhị trưởng gia – Chu Thừa Dận lên tiếng. Nãy giờ nói chuyện trong phòng đã phải nhẫn nhịn. Đến khi ra ngoài, nhìn đám người vệ sĩ đông hơn hẳn Hoắc Thừa Cảnh, tên đó lại như tiếp thêm sức lực mà lên tiếng.
Hoắc Thừa Cảnh coi thường ra mặt, cất giọng không nể nang.
“Thế ông muốn làm gì ngu ngốc đây?”
Chu Thừa Dận hồ náo, bàn tay xông đến trước mặt muốn tát hắn thì đã bị hắn bắt lại, bẻ về sau khiến ông ta la oai oái. Đám trưởng bối khác lại chỉ im lặng đứng phía trong ló đầu xem kịch. Tên họ Chu này sao có thể ngu ngốc thế chứ, mà nếu nói đến ngu ngốc, chính ra phải nói đến nhị tiểu thư họ Hoắc sao lại lọt mắt một người đàn ông thế này. Thật là mất mặt gia tộc.
Đám vệ sĩ vẫn đứng lặng, dường như cho dù số đông cũng chỉ đợi lệnh của Chu Thừa Dận, thế nhưng muốn hành động thì khi bắt gặp ánh mắt như lưỡi dao hai chiều của Hoắc Thừa Cảnh cũng khiến họ e dè.
Đương nhiên gặp tình huống người của mình không nghe lời mình, Chu Thừa Dận nhất thời thẹn quá hóa giận.
“Còn không biết làm gì sao.”
Hoắc Thừa Cảnh gương mặt lạnh lẽo, biểu cảm gai góc đến đáng sợ.
“Rác rưởi.”
Dứt câu dùng tay đẩy mạnh Chu Thừa Dận xuống nền đất, bắt ép lão ngồi trong tư thế quỳ. Một chân người đàn ông dẫm lên lưng của ông ta khiến ông la than đau.
Đám vệ sĩ còn dè chừng, lập tức xông lên muốn tiến tới vây hãm Hoắc Thừa Cảnh, duy hành động lại không dứt khoát được, xem ra là sợ hãi.
Chủ như nào thì chó như nấy mà.
Đám vệ sĩ dựa theo số đông mà xông thẳng vây thành hình vòng tròn, trên người không có vũ khí, vì thế ánh mắt lấm la lấm lét ngước nhìn Hoắc Thừa Cảnh. Một tên cầm đầu lên tiếng cứng rắn, dù vậy vẫn không giấu vẻ run qua ngữ điệu.
“Mau thả ngài Chu ra.”
Hoắc Thừa Cảnh tròng mắt lạnh lẽo, đôi chân đặt trên bả vai Chu Thừa Dận ngày càng giẫm mạnh khiến ông ta than đau liên tục.
Chu Thừa Dận tức tối, trực tiếp gào lên chửi đám vệ sĩ.
“Đồ ngu, không biết xông lên sao.”
Đám vệ sĩ bị chửi thì trở nên tự ái, như tiếp sức ỷ số đông xông lên hướng bổ nhào về phía Hoắc Thừa Cảnh.
Ngay lúc này, một tiếng súng từ ngoài cổng vang lên. Cứ thế một đường nhắm thẳng vào tên đang hướng tới phía Hoắc Thừa Cảnh mà bắn khiến tên đó ngã lăn ra. Đám vệ sĩ thấy vậy nhất thời đồng loạt hướng về phía cổng nhìn, hàng người dày đặc cùng hàng xe thể hiện số đông lẫn uy quyền.
Dù gì cũng đã bước đường cùng, căn bản có tiếp tục hay không cũng kết quả như một. Điều đó làm đám người trở nên quyết liệt, xông đến Hoắc Thừa Cảnh như hổ đói.
Người bên Hoắc Thừa Cảnh có ưu thế hơn, hướng súng cẩn trọng nhắm vào đám hỗn loạn, cứ thế từng tên ngã lăn trên nền đất lạnh, máu lênh láng.
Hoắc Thừa Cảnh vẫn đứng lặng giữ nguyên nhị trưởng gia trên nền đất, Chước Vũ lúc này đứng ra phía trước ngăn chặn từng tên hướng về phía hắn. Sức lực không phải dạng vừa.
Thế nhưng từ sau lưng, một tên từ đâu cầm con dao hướng về phía Hoắc Thừa Cảnh mà giơ lên đâm thẳng vào lưng người đàn ông, một đường rạch xuống, vai áo theo đó bị rách, vậy mà Hoắc Thừa Cảnh vẫn một vẻ điềm tĩnh.
Tình thế bất ngờ, trái lại Hoắc Thừa Cảnh không có vẻ gì là bị thương. Cả đám nhất thời đứng lặng.
Người bên phía Hoắc Thừa Cảnh thấy tình thế đó nhanh chóng cầm súng hướng về tên đó khiến hắn bị dính đạn mà ngã lăn ra, ngay lập tức sợ hãi chạy đến chỗ Hoắc Thừa Cảnh đồng loạt quỳ xuống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================
“Chúng tôi đến trễ, mong ngài trách phạt.”
Hoắc Thừa Cảnh không nói không rằng, đẩy Chu Thừa Dận ngã sõng soài ra nền đất. còn người đàn ông cứ thế đi thẳng về hướng xe của mình. Chước Vũ thấy vậy lập tức đi theo sau, đồng thời chỉ đạo người thu dọn hiện trường.
Đám trưởng bối phía trong nhìn tình hình trước mặt không khỏi sợ hãi, vờ như không liên quan mà run rẩy tiến vào phía trong phòng.
Đến khi bước lên xe, Chước Vũ thông qua gương chiếu hậu nhìn biểu cảm Hoắc Thừa Cảnh ngồi đằng sau. Nhớ lại tình thế ban nãy, ông chủ căn bản biết và có thể né được, không đáng kể với trình độ ông chủ. Thế nhưng ông chủ lại không né, điều này làm cậu thật khó hiểu.
Bóng xe hào nhoáng xuyên qua màn đêm trên con đường vắng lặng, bóng đèn đường rọi một mảng xuống nền đất rọi sáng. Nhưng khung cảnh xung quanh vẫn rất hiu quạnh.
Vai áo lưng máu bắt đầu thấm dần qua vạt áo, ướt đẫm cả mảng lưng hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...