Chiếc xe dứng lại trước chiếc cổng cao dày đặc, dường như có sự ra lệnh trước, trông thấy xe đám vệ sĩ nhanh chóng mở cửa cho xe tiến vào. Hàng người đứng nghiêm trang cung kính cúi đầu.
Trước sảnh đại điện sáng đèn, người hầu vẫn đứng cúi người chào một tiếng theo quy củ.
Hoắc Thừa Cảnh bước trên hành lang dài hướng đến khu vực người chỉ dẫn, vậy mà lại nghe không ít lời bàn tán truyền đến từ căn phòng cách đó không xa.
Hoắc lão gia ngồi hưởng lạc, tay nhâm nhi tách trà.
Phía bên cạnh nhị trưởng gia truyền đến bên tai ông câu từ không ít, đại khái về việc Hoắc Thừa Cảnh đã ba mươi, vậy mà lại không có nổi một người phụ nữ thật sự ở bên cạnh. Quả thật vấn đề này khiến ông suy nghĩ không ít, nhưng qua miệng lưỡi người trong gia tộc lại khó nghe khiến gương mặt già nua có chút nhăn nhó.
“Ông xem, nếu cứ để Thừa Cảnh ăn chơi như thế, sau này ai sẽ kế thừa.”
Một người phụ nữ trung niên lên tiếng, về sau có chút quá đà không nể nang.
“Hoắc Thừa Cảnh có tài, mọi người cũng công nhận, nhưng mà vấn đề này thật sự khó nói. Khi mà tin tức bạn gái cứ lâu lâu thay đổi. Nhỡ đâu lúc nào đó Thừa Cảnh không còn nữa, thì…”
Lời chưa nói hết, cánh cửa phòng đã được mở ra. Hoắc Thừa Cảnh gương mặt có chút kiêu ngạo bước vào, không một câu chào hỏi, duy với Hoắc lão gia thì hắn mới khẽ cúi người lễ phép.
“Thì không còn ai kế thừa. Ý dì có phải như thế không?”
Người đàn ông không kiêng nể, ngồi ngay vị trí trung tâm, đôi chân dài bắt chéo, hai tay để thoải mái trên chiếc ghế.
“Xem ra các vị trưởng bối ở đây ai cũng mong tôi sớm chết nhỉ?”
Một câu nói vậy mà lại xuyên tạc hết suy nghĩ của đám người, sợ làm phật ý liền luống cuống bồi vài câu. Vài người vội nâng ly nước uống để vờ che đi cái cảm giác hỗn loạn đó.
“Nào có, cháu ưu tú như vậy. Sao bọn ta lại có suy nghĩ đó chứ.”
Hoắc Thừa Cảnh nhếch mép, gương mặt lạnh tanh.
“Làm sao có suy nghĩ đó được, chỉ hơn mà thôi.”
Đám trưởng bối chột dạ, ai nấy đều giả vờ nâng ly trà lên nhấp. Điệu bộ né tránh làm lơ, chỉ duy người phụ nữ trung niên mới hắng giọng một tiếng cố giữ bình tĩnh, nhưng ngón tay đã siết chặt ly trà đến trắng bệch như mang theo toàn bộ sự tức giận trút lên. Rất lâu sau mới chậm rãi nói.
“Dì chỉ vì lo cho con mà thôi.”
Hoắc Thừa Cảnh không muốn đôi co. Trực tiếp vào thẳng chủ đề.
“Kêu tôi đến đây là có việc gì?”
Đến đây, đám trưởng bối mới ho khan. Hoắc lão gia cũng dường như biết mục đích. Vốn hôm nay còn liên tục kêu ông tới để dâng quà biếu, tưởng đâu sẽ có gì, ra là muốn dùng ông mời Hoắc Thừa Cảnh đến.
Nhị trưởng gia là người đàn ông trung niên, ông làm bộ có chút suy sụp đưa tay đỡ trán, giọng nói trầm thấp lo lắng.
“Chỉ là dạo gần đây tập đoàn khó khăn, cổ phiếu liên tục rớt giá nên ta có chút lo lắng. Liệu không biết có thể dùng danh tiếng của Hoắc thị để đẩy lại giá cổ phiếu không?”
Một vài người có chút ngoi đầu mong chờ đáp án, nếu nhị trưởng có thể mượn được, họ chắc chắn cũng sẽ được. Chính vì đi đông, giờ phút này đến đây đều có mục đích.
Hoắc Thừa Cảnh gương mặt không chút biến đổi, khí thế vẫn mạnh mẽ. Dù cho đám trưởng bối đều hơn đến chục tuổi, nhưng cũng bị cái khí chất này làm cho sợ hãi mà dè chừng.
Hoắc Thừa Cảnh không nhanh không chậm, bàn tay nhìn ly trà vừa được rót ra vẫn còn nghi ngút khói. Thật là làm tốn thời gian của hắn.
Nhị trưởng bối hiện tại cưới đại tiểu thư trong gia tộc, người phụ nữ năm đó sống chết muốn lấy một phần đầu tư lẫn số tiền trong Hoắc thị. Trực tiếp đưa cho chồng số tiền lớn kinh doanh. Cũng từ đó đã tách rời khỏi cổ phần của Hoắc thị không liên can, san tên theo chồng. Vậy mà giờ đây lại mặt dày đến van xin.
“Không liên quan đến tôi, tại sao tôi phải giúp?”
Hoắc lão gia cảm thấy tẻ nhạt, mọi quyền hành giao cho Hoắc Thừa Cảnh tùy anh quản lý. Năm xưa căn bản ông luôn cứng rắn dạy, vì thế giờ đây rất tin tưởng tuyệt đối vào cách hành xử lẫn làm việc.
Trông thấy Hoắc lão gia đứng dậy, một vài người vì muốn tránh khỏi tình cảnh ngượng ngùng liền đứng dậy dìu. Nhưng Hoắc lão gia trực tiếp đẩy ra, thái độ cáu kỉnh.
“Không cần làm bộ làm tịch.”
Hoắc lão gia rời đi, căn phòng trở lại vẻ yên ắng càng thêm áp lực. Không lâu sau nhị trưởng bối mới nói tiếp mang theo vẻ trách móc.
“Cũng là người trong gia tộc, sao con có thể nói không liên quan?”
Đám trưởng bối cũng bắt đầu phụ họa nói đỡ.
“Đúng vậy, trong gia tộc giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
“Đáng lẽ con không nên dùng từ ngữ đó, nó thật sự quá đáng.”
Hoắc Thừa Cảnh đưa tay chống cằm, nhàn nhạt phun ra một chữ.
“Ồ.”
“Thế khi Hoắc thị gặp khó khăn, tôi thấy các người trở mặt nhanh lắm mà. Sao hôm nay còn có thể ngồi đây nói đến tình thân với tôi?”
Một câu lập tức chặn đứng họng đám người. Vẻ bối rối hiện rõ.
Năm đó Hoắc Thừa Cảnh vừa được giao trọng trách, vào những ngày đầu các cổ phần không ai muốn hỗ trợ vì hắn vẫn còn khá trẻ nên khinh thường. Chính vì thế lúc đó hắn tự gánh vác trong lời đồn đại lẫn suy đoán ác nghiệt của không ít kẻ xung quanh. Thế nhưng khi đã tự bản thân làm chủ xoay chuyển được tình thế, ai ai cũng đều nhìn bằng con mắt khác
Căn bản không ai ngó ngàng, chính bản thân hắn cũng chẳng quan tâm. Kể từ đó mấy cái tình thân gì đó trong mắt hắn, căn bản không ra gì.
Nhạt nhẽo thật sự.
Hoắc Thừa Cảnh kiêu ngạo đứng dậy mà rời đi, ly trà được rót trên bàn lúc này cũng đã nguội.
Trong số đám người trưởng bổi, chỉ thấy một người đàn ông tay cầm ly trà, nhưng mà các khớp ngón tay nhăn nheo đã siết đến trắng bệch. Cố đè nén sự ganh ghét trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...