Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu

Ngoài trời dần trở lạnh, thời tiết đã vào tháng cuối thu, chính vì vậy cái lạnh lại chẳng thuyên giảm là bao. Khắp nơi màn đêm bao phủ, chỉ duy những cây đèn đường rọi một mảng ánh sáng hướng xuống mặt đường, càng tạo ra cảm giác cô đơn lạnh lẽo.

Hoắc Thừa Cảnh ở trong văn phòng, những ngón tay thon dài vẫn liên tục gõ bàn phím. Không có bất kì âm thanh hỗn tạp nào xen vào ngoài việc thanh âm tạo ra từ người đàn ông đang làm việc.

Đã vào khuya, vì thế phần lớn văn phòng đều tắt hết đèn. Duy Chước Vũ vẫn ngồi ngoài phòng làm việc trụ sở chính chưa rời đi. Không lâu sau thì thấy bóng dáng yểu điệu bước vào. Trợ lý có chút cân nhắc, nhưng rồi để mặc người con gái đi vào. Dù gì với những người bạn gái của ông chủ, người phụ nữ này vẫn chưa chấm dứt, tức là vẫn còn được hưởng mấy cái lợi lộc do ông chủ đem tới, cậu không có gan đụng đến.

Đâu đó trên sảnh vang lên tiếng giày cao gót, Dận Nhiên trên người chiếc váy cúp ngực xòe màu trắng hướng đến trung tâm văn phòng làm việc chính vẫn còn sáng đèn, thận trọng đẩy cửa vào. Đến khi thấy người đàn ông làm mình mong nhớ mới cảm thấy thoải mái.

“Ngài Cảnh, sao mấy ngày nay em kiếm lại không thấy anh?”

Hoắc Thừa Cảnh buông tập tài liệu, ngước nhìn người con gái bằng tròng mắt lạnh lẽo. Không xuất hiện biểu cảm dư thừa nào trên gương mặt.

Dận Nhiên là bạn gái của Hoắc Thừa Cảnh, cô ta rất coi trọng điều này. Cho dù người đàn ông cảm thấy dư thừa, nhưng anh vẫn chưa nói lời dừng lại, hiển nhiên để cô có lý do kiếm đến. Hơn nữa nếu thật sự thay bạn gái, thì đáng lẽ giờ này phải có tin tức với người mới. Vậy mà trên trang báo lại rất im lặng, Dận Nhiên càng chắc chắn hắn vẫn chưa kiếm đến ai nên chủ động kiếm đến.


Hoắc Thừa Cảnh không ngó ngàng gì nhiều, lại ngó xuống chiếc laptop vẫn đang sáng đèn cùng bảng dữ liệu dày đặc.

Dận Nhiên trông vậy liền gan dạ tiến lại gần, bàn tay nắm lấy bả vai có ý muốn xoa bóp.

“Trời đã khuya rồi, anh mau chóng nghỉ ngơi thôi.”

Hoắc Thừa Cảnh cảm nhận bàn tay đang đặt trên vai mình, lúc này mới gập mạnh chiếc laptop xuống. Cảm giác khó chịu lại xuất hiện.

“Việc của tôi, tôi tự biết.”

Trông thấy Hoắc Thừa Cảnh đứng dậy sắp xếp đống tài liệu muốn rời khỏi. Dận Nhiên có chút rối vội nắm lấy cánh tay người đàn ông. Mấy tháng trước còn phục vụ hắn, đến mấy tuần dạo gần đây có đến tập đoàn kiếm cũng không được, khi nào Hoắc Thừa Cảnh cũng về sớm.

Dận Nhiên cũng không ngu ngốc, biết được bản thân đã bị người đàn ông bỏ rồi. Chỉ là dễ dàng như vậy, có chút không phục.

“Dù gì ngài cũng không cần, chi bằng đêm cuối để em nhé? Xong đêm nay em sẽ tự giác rời khỏi.”

Đôi chân hơi nhón lên, bàn tay vòng qua cổ của người đàn ông. Ánh mắt của cô đối diện với đôi con ngươi đen nhánh đến lạnh, sâu không thấy đáy.

Nếu là bình thường với cách làm nũng này, hắn quả thật sẽ chơi đùa trên giường một chút. Chỉ là đột nhiên không có hứng, hắn muốn trở về biệt thự.


Hoắc Thừa Cảnh lại bất giác nghĩ đến nữ hầu không yên phận phục vụ hắn, lại còn muốn né tránh. So với đám nữ nhân biết nghe lời này cái gì cũng không so bì được. Thế nhưng hắn lại không có hứng thú.

Bàn tay có chút thô bạo đẩy cánh tay trên người ra, Hoắc Thừa Cảnh trực tiếp bước ra khỏi văn phòng. Dáng người cao lớn sải bước rời đi chỉ còn dải bóng dài rồi dần khuất, để lại Dận Nhiên vẫn đứng đó.

Thấy vậy Dận Nhiên vội vàng đi theo muốn níu kéo. Thời gian qua lại với người đàn ông ưu tú như này, đương nhiên sớm đã sinh lòng. Chỉ là hắn sắt đá như một, phụ nữ trong mắt đều như nhau. Vậy mà ban đầu cô ta còn muốn yên phận ở bên dù thân phận gì cũng được, nhưng quả thật đúng như lời đồn. Hắn vậy mà một chút cũng không động tâm.

“Ngài thật sự rất tàn nhẫn.”

Hoắc Thừa Cảnh bước đến cửa vẫn không quay đầu, hiển nhiên không đặt lời nói vào tai. Đến khi bước ra ngoài, trông thấy ông chủ Chước Vũ liền lập tức đi theo.

“Chuyển tiền cho cô ta đi.”

Chước Vũ lập tức hiểu ý, mở điện thoại lên, kèm theo đó là bắt đầu chuyển tiền.

Không lâu sau bên điện thoại Dận Nhiên cũng sáng đèn hiện thông báo, hình ảnh trong đó là số tiền dao động.


Làm người phụ nữ của hắn, muốn gì có đó. Nhưng khi đã hết hứng thú lẫn yêu thích, đều vứt bỏ thẳng thừng. Truyện Đam Mỹ



Đến khi bước ra ngoài, Chước Vũ mới cẩn thận xem xét biểu hiện ông chủ báo cáo.

“Các vị trưởng bối muốn ngài có mặt tại viện của họ, còn có… Hoắc lão gia-Hoắc Kình Thiên cũng ở đó.” Lời nói có chút ngập ngừng.

Bình thường nếu là thông báo muốn mời Hoắc Thừa Cảnh, Chước Vũ đều thẳng thừng từ chối vì đó là lệnh. Nhưng khi nghe được có cả Hoắc lão gia, anh mới cẩn thận báo cáo lại.

Quả thật Hoắc Thừa Cảnh ban đầu muốn đi về, sau lại cho lệnh quay xe, hướng đường đi di chuyển hướng về khu vực viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui