Cả một ngày làm việc như cái xác khô, nhịn lại sự khó chịu trào dâng trong cơ thể, cứ vùi mặt vào làm, đầu óc thì trống rỗng quay cuồng đau đến khó tả, tựa hồ có ai đó lấy búa gõ lên.
Đến khi xong việc là gần tối, Cửu mệt mỏi về phòng trực tiếp ngủ, mặc kệ bản thân vẫn chưa ăn. Cơ thể cô giờ đây nuốt không trôi, cả người nhức nhối vô cùng.
Căn bản hôm nay phải lên phục vụ, thế nhưng Cửu lại ngủ quên khiến Chước Vũ liên tục kêu lên. Đến đây Cửu mới nhớ đến công việc, đứng dậy như cái máy, mang gương mặt tái nhạt đến khó tả theo sau Chước Vũ đi lên.
Chước Vũ cũng nhận ra sự bất thường đó, nhưng rồi không dám làm gì chỉ cẩn thận đem cô đến phòng ông chủ.
Cửu cúi gằm mặt không muốn đối diện với người đàn ông đáng sợ, mà Hoắc Thừa Cảnh cũng không mấy để tâm. Liền bảo cô lên giường nằm, đến khi hắn tắm xong liền trở ra.
Lần này vẫn như thế, động tác vẫn mạnh bạo không có chút thương xót, chiếc váy lần này còn bị xé thành từng mảnh không thể chấp vá lại.
Chỉ có điều, hôm nay Cửu không xin tha cũng không khóc, cô để mặc người đàn ông muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng lại chỉ kéo dài được mười lăm phút, người trước mặt liền ngất đi. Điều này rốt cuộc cũng khiến hắn có chút hoảng, ngất còn nhanh hơn cả mọi ngày.
Đến khi lần nữa chạm vào Cửu, chỉ cảm thấy thân thể nhỏ bé run rẩy đến đáng thương, toàn thân đều bắt đầu nóng lên. Mà nước mắt của cô gái nhỏ cứ vô thức tuôn.
Hoắc Thừa Cảnh lúc này mới nhanh chóng bật ánh đèn, nhìn người con gái trên giường tiều tụy đến thương. Gương mặt nhợt nhạt, ánh đèn càng soi rọi các vết tích trên người cô giờ phút này đã tím tái do hắn gây nên.
Hắn lần nữa quấn vội chiếc khăn che đi vùng cần che tiến ra mở cửa, Chước Vũ vẫn đứng phía bên ngoài, hắn nói giọng có chút gấp gáp.
“Gọi bác sĩ đến đây.”
Hoắc Thừa Cảnh ngưng lại đôi chút, lại thay đổi câu nói.
“Gọi bác sĩ nữ.”
Nói xong quay trở lại nhìn người con gái trên giường, cảm giác chua xót vang lên. Hắn vậy mà lo lắng cho cô. Vừa nghĩ, bàn tay vô thức tiến vào nhà vệ sinh lấy nước ấm. Cẩn thận nhúng khăn ướt rồi lau lên cơ thể nhỏ.
Cửu chưa làm sai gì nếu theo quy định của hắn, nhưng mà là sai với những suy nghĩ trong lòng người đàn ông. Chính vì thế mới khiến hắn càng muốn trừng phạt. Nhưng căn bản, suy nghĩ trong lòng thì chỉ có hắn mới biết, Cửu tài nào biết được.
Bàn tay lau đi những giọt nước mắt lăn trên gò má nhỏ, dường như chỉ có lúc này, sự dịu dàng của hắn mới hiện ra. Cho dù có muốn chối cãi, thì không thể phủ nhận hắn vậy mà lại lo lắng cho người làm này.
Không lâu sau, một bác sĩ nữ gấp gáp bước đến. Cẩn thận gõ cửa, Hoắc Thừa Cảnh lúc này đã thay đồ đứng ra mở. Thấy được bác sĩ đến, người đàn ông cũng rời khỏi căn phòng. Bản thân đứng trên hành lang đợi kết quả.
Nữ bác sĩ nhìn người con gái đầy vết tích trên người không khỏi tội, ánh mắt biến tấu liên tục. Chỉ thầm rủa trong miệng rốt cuộc người có thân phận lớn như Hoắc thiếu đang xem cánh nữ nhân cô là cỏ rác sao. Khắp nơi đều là vết bầm tím, thỉnh thoảng cơ thể nhỏ lại run lên, gương mặt hốc hác đến đáng thương.
Nhưng rồi bản thân cũng không dám lo chuyện bao đồng, nữ bác sĩ nhanh chóng khám. Đến khi bước ra liền báo cáo kết quả cẩn thận với Hoắc Thừa Cảnh.
Người đàn ông này vậy mà giờ đây lại có kiên nhẫn để tâm đến bệnh tình của một nữ nhân.
“Theo tôi được biết, cơ thể cô ấy kiệt sức vì đã nhịn ăn cả một ngày trời. Hơn nữa trên cơ thể dấu hiệu mệt mỏi thấy rõ, vậy mà vẫn phải làm việc nặng, điều đó khiến một người thân thể yếu đuối như thế không thể chịu được mà ngất đi.” Đã vậy còn bị bắt phục vụ vận động, khắp người tím tái. Càng nhìn là giống cưỡng hiếp hơn là tình nguyện.
Đương nhiên lời cuối không dám nói ra, chỉ có thể suy nghĩ trong đầu.
“Nhưng mà ngài yên tâm, tôi đã kê thuốc cho cô ấy. Hơn nữa cũng cần được bồi bổ hơn với thân thể đó.”
Hoắc Thừa Cảnh trầm ngâm không nói gì, đến cuối liền phất tay ý bảo nữ bác sĩ có thể rời khỏi.
Đến khi bước vào, tình trạng người trên giường vẫn không thuyên giảm. Hắn ngước nhìn bao thuốc nhỏ, có chút kiên trì mở ra, lại rót cốc nước bắt ép cô uống.
Thế nhưng Cửu đang chìm trong mơ hồ, chỉ cảm thấy có gì đó tiếp xúc. Khó chịu liền trực tiếp né tránh. Hoắc Thừa Cảnh có chút bực bội khi cô chống đối, nhưng rồi nhìn dáng vẻ đáng thương lại mềm lòng. Trực tiếp bỏ viên thuốc đó vào miệng hắn rồi lại bón cho cô.
Cửu lúc này muốn trốn cũng không được, phía gáy nhỏ bị chế trụ, cảm nhận thứ đăng đắng lan tỏa rơi vào trong khoan miệng, gương mặt liền nhăn lại.
Hoắc Thừa Cảnh nhúng khăn ấm vụng về lau đi gương mặt nhỏ lấm lem những giọt nước mắt. Cẩn thận vạch chăn ra, lần nữa nhìn thân thể nhỏ đầy dấu vết hoan ái khiến hắn có chút chột dạ mà chua xót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...