Hôm nay Hoắc Thừa Cảnh tâm tình không tốt, cả một buổi chiều ngồi đối chất với đám trưởng bối. Căn bản theo gia quy của nhà họ Hoắc. Cứ bốn tháng là phải có mặt đầy đủ một lần
Đám người dù có máu mủ ruột thịt với Hoắc Thừa Cảnh, nhưng lại mong hắn sớm chết đi cho lành. Bởi vị trí làm chủ Hoắc gia biết bao người ham muốn, thế nhưng từ khi có mặt của Hoắc Thừa Cảnh, dường như mọi sự đổ dồn đều tập trung vào người đàn ông. Định sẵn là người cầm đầu, gánh vác trọng trách to lớn.
Nhưng đó không phải vấn đề đám trưởng bối để tâm, cái chính là lượng tài sản kếch xù.
Rõ là đám trưởng bối cũng nuôi dạy ra những đứa con của họ khôn ngoan. Thế nhưng trưởng gia tộc Hoắc Kình Thiên-người nắm đầu một chút cũng không để tâm. Chỉ chú trọng đứa cháu trai duy nhất của ông ta là Hoắc Thừa Cảnh.
Mà ngay từ khi sinh ra, mọi sự kì vọng đều đổ dồn lên người Hoắc Thừa Cảnh. Đó cũng là lúc người đàn ông bước vào một cuộc sống chuyên chế, khắt khe. Nguyên nhân cho tính cách tàn bạo của người đàn ông cũng từ đây được hình thành.
Đám trưởng bối vốn còn nghĩ một thằng nhóc con thì làm được gì, cho đến khi thấy được cái tính cách tàn bạo quyết đoán không nhân nhượng ai. Kể từ đó cho dù không phục đi chăng nữa cũng chẳng dám ý kiến.
Bề ngoài cầm đầu Hoắc thị, bên trong còn nhúng tay vào thế giới ngầm.
_____________
Trời đã khuya
Ngay khi vừa trở về khu biệt thự, tâm trạng mệt mỏi khiến Hoắc Thừa Cảnh bước trở về phòng. Nhưng đi được giữa đường Chước Vũ lại cẩn thận bảo.
“Tâm tình không tốt, tôi đã kiếm giúp người giúp ngài hầu hạ.”
Hoắc Thừa Cảnh đưa tay vuốt ngược mái tóc, ánh mắt có chút thâm trầm. Không rõ là nghĩ gì. Định thần là nghĩ lý do hắn muốn trở về phòng, nhưng rồi lại dẹp bỏ cái suy nghĩ đó.
Người đàn ông tiến đến căn phòng quen thuộc, mở cửa đã thấy có người phụ nữ ngồi trên giường đợi hắn. Trông thấy hắn, khóe mắt cô ả sáng lên.
Hoắc Thừa Cảnh cởi chiếc áo vest tùy tiện ném lên giường, khung cảnh trước mặt đã quá quen thuộc. Dáng vẻ có chút mệt mỏi ngồi lên giường, cô ả liền đến bên cạnh ve vãn hắn. Sau liền trực tiếp ngồi lên chân người đàn ông.
Móng tay dài được sơn tỉ mỉ, cẩn thận cởi từng chiếc nút áo sơ mi. Lại không ngần ngại mà luồn vào phía bên trong chạm vào cơ thể vạm vỡ của hắn.
Hoắc Thừa Cảnh cau mày nhìn bàn tay làm loạn trên người hắn, gương mặt có chút khó chịu. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh cánh tay nhỏ cũng chạm lên người hắn. Nhưng căn bản móng tay đó cụt ngủn, móng tay cũng không dài như thế.
Bất chợt Hoắc Thừa Cảnh siết chặt cánh tay đang làm loạn, lại lẩm bẩm vài chữ.
“Bôi thuốc.”
Cô ả nghe thấy Hoắc Cảnh nói gì đó, vừa định tiến sát muốn nghe cho rõ liền bị hất văng ra.
Hoắc Thừa Cảnh bước ra khỏi căn phòng, đưa bàn tay không ngừng day mi tâm. Tâm trạng mệt nhoài bực bội
Chết tiệt, hắn đang nghĩ gì thế.
Vốn còn nghĩ đến khi về lại phòng mình sẽ thấy bóng dáng nhỏ yên phận đợi bôi thuốc theo lệnh hắn. Vậy mà cánh cửa mở ra lại chẳng có ai.
Lệnh của Hoắc Thừa Cảnh là khi nào hắn bảo khỏi mới được rời đi, vậy mà chưa có lệnh bóng người cũng chẳng còn. Cái này là do hắn để cô yên ổn quá nên lời hắn cũng không nghe hay sao?
Chước Vũ vốn còn nghỉ ngơi khu vực phòng khách, nhận được cuộc gọi từ ông chủ liền hấp tấp đến nơi.
Căn phòng thì rộng rãi, gam màu chủ đạo xám đen, lại thêm gương mặt như muốn giết người của Hoắc Thừa Cảnh khiến nội tâm Chước Vũ sợ hãi. Tuy vậy bên ngoài vẫn rất máy móc cúi đầu nghe lệnh.
“Người trong phòng đâu?”
Chước Vũ suy nghĩ một lát, chợt chột dạ khi nhận ra nói đến người con gái đã đuổi đi. Ngước nhìn ông chủ, cậu vốn cho rằng bản thân rất hiểu ngài. Nhưng bây giờ mới nhận ra, đáng lẽ không nên hành động tùy tiện như thế.
“Tôi sẽ kêu cô ấy đến đây ngay.”
Nói xong liền trở ra ngoài, vội vàng kêu gọi người làm hỏi về Cửu.
Cửu lúc này vốn đang chìm trong giấc ngủ, nghe thấy tiếng đập cửa liên tục vội mở mắt. Người bên ngoài lúc đầu còn gõ nhẹ nhàng, sau liền không nhân nhượng mà phá cửa xông vào.
Chưa kịp suy nghĩ, Chước Vũ đã ra lệnh.
“Mau đến phòng ông chủ.”
Cửu nhanh chóng tỉnh dậy, liền vội vàng đi theo. Ban nãy người này đuổi cô, vậy mà giờ còn kêu cô đến gặp hắn?
Ngay khi đến căn phòng, Cửu từng bước đi vào. Trông thấy gương mặt Hoắc Thừa Cảnh đang chau mày, vẻ mặt u ám có vẻ rất giận dữ.
“Không có lệnh của tôi, ai cho phép cô rời đi?”
Cửu chợt nhận ra có gì đó không đúng, vừa quay đầu nhìn Chước Vũ đã thấy anh ta căng thẳng tột độ. Chước Vũ lại chỉ cầu thầm trong lòng, biết là anh đuổi cô đi, nhưng mà giờ phút này ông chủ giận dữ như vậy, nếu nhận tội biết đâu lại giết anh luôn.
Cô gái nhỏ đến đây cũng đã hiểu ra gì đó.
“Tôi… không thấy ngài trong phòng. Tưởng vết thương của ngài đã khỏi nên…”
“Nên tự ý rời đi?” Hoắc Thừa Cảnh gằn từng chữ, gương mặt lạnh đến đáng sợ.
Chước Vũ thấy cô không tố giác, tâm trạng nguôi ngoai phần nào đóng cánh cửa lại.
Hoắc Thừa Cảnh dù đang bực bội nhưng lại thấy người con gái trước mặt run rẩy như sắp khóc đến nơi, không muốn nói tiếp liền xua tay ra lệnh.
“Bôi thuốc.”
Chính bản thân hắn cũng quên mất, hắn làm gì có vết thương nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...