Cửu đi khập khiễng theo hắn ra phía bên ngoài, đến khi nhìn khung cảnh bên ngoài. Gương mặt lại thêm phần sợ hãi.
Bên ngoài là xác người nằm la liệt khắp nơi. Giống như vừa mới xảy ra một vụ thảm sát kinh hoàng vậy.
Thế nhưng gương mặt Hoắc Thừa Cảnh không có gì là quá ngạc nhiên, ngoài việc im lặng thì không xuất hiện thêm biểu cảm dư thừa gì nữa.
Hoắc Thừa Cảnh bước lên chiếc xe của mình, trông thấy Cửu vẫn đứng, đôi chân thì bê bết máu, vết thương không khó để nhìn ra. Hắn liền lên tiếng, giọng nói có chút mệt mỏi.
“Vào đây.”
Cửu vẫn cúi gằm, không tập trung lời hắn nói, gương mặt có chút đờ đẫn vì cảnh tượng hỗn độn dọa cô sợ.
Hoắc Thừa Cảnh có chút mất kiên nhẫn mà lặp lại. Chước Vũ lúc này mới nhận ra là chỉ điểm ai, liền vỗ vai cô một cái rồi đẩy về hướng xe.
“Ông chủ kêu cô vào.”
Cửu lúc này mới nhận ra vội gật đầu, cô rón rén bước vào phía trong xe. Bên ngoài thì lạnh, nhưng bên trong có máy sưởi khiến cô gái nhỏ thoải mái hơn, cơ thể lúc này mới ngừng run rẩy. Hoắc Thừa Cảnh ngồi một góc, Cửu ngồi một góc, dáng ngồi của cô không thoải mái nhưng lại không dám chỉnh sửa, chỉ sợ gây ra tiếng động làm hắn bực mình.
Người đàn ông một tay chống lên bậu cửa của xe, đôi mắt nhắm nghiền có chút mệt mỏi. Thế nhưng vẫn là thần thái của một vương giả bễ nghễ.
Cửu ngồi trên xe, suốt cả một đoạn đường về không ngừng suy nghĩ. Cô hối hận về hành động ban nãy. Phải chăng nếu cô rón rén chạy ra khỏi nơi đó mà không cầm cây súng lên, biết đâu cô đã thoát được và tự do rồi?
Hàng lông mi dài lại cụp xuống, hai ngón trỏ không ngừng ma sát vào nhau. Vết máu giờ đây đã đông lại thành từng mảng khô dính trên chân cô. Nhưng mà cảm giác đau nhức vẫn hiện hữu.
Chiếc xe dừng lại trước khu biệt thự, đã tới nơi.
Đám người làm đứng nhìn nhau, gương mặt ngạc nhiên khi thấy Cửu bước trên xe ông chủ xuống.
Hoắc Thừa Cảnh bước xuống xe, liền bước đi vào trong. Nhưng đi được mấy bước lại cảm thấy sau lưng trống rỗng, xoay người thì không thấy Cửu đâu. Hắn ngó nghiêng một lúc lại thấy cô đứng lẩn vào đám người làm, đã vậy còn tư thế cúi người. Gương mặt hắn trong phút chốc liền trở nên khó coi.
Mà bầu không khí vẫn giữ nguyên như thế vài phút, đám người làm vì vậy mà tâm trạng trở nên căng thẳng. Đến khi Chước Vũ nhận ra điều gì đó. Liền kéo cánh tay của Cửu rồi ra hiệu. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Mau đi theo ông chủ.”
Cửu có chút sợ hãi không muốn đi, nhưng khi ngẩng đầu liền thấy ánh mắt Hoắc Thừa Cảnh như muốn giết người đến nơi. Cô gái nhỏ mới ngậm ngùi đi theo.
Chước Vũ lau mồ hôi hột trên trán. Ông chủ của cậu vẫn cái bộ dạng cứng nhắc đó. Muốn người nào cũng không lên tiếng, nếu không phải làm việc đã lâu, cậu thật sự còn không hiểu ông chủ muốn gì.
Dừng ở trước căn phòng lớn khu trung tâm, Cửu cứ thế đứng ở ngoài mà không dám vào. Bởi khi làm người hầu, đều được dặn dò rất kĩ. Khu vực phòng của ông chủ căn bản không ai được vào. Ngay cả Chước Vũ khi muốn báo cáo gì đó, đều chỉ có thể đứng bên ngoài nếu không được cho phép.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn chiếc váy dính máu của cô có chút chướng mắt.
“Tắm rửa rồi thay bộ đồ khác, xong thì trở lại đây.”
Dương Tầm Mai ở dưới khu sảnh lớn đứng ngồi không yên, vốn đã sắp xếp các công việc của Cửu không có khả năng tiếp xúc với ông chủ. Vậy mà ban nãy thấy cô đi chung với ông chủ, đã vậy còn bước trên chính chiếc xe ông chủ xuống.
Dòng suy nghĩ chưa bao lâu, Chước Vũ đã đi tới. Tiếp đó dặn dò chuẩn bị phòng tắm nước ấm. Đang còn ngạc nhiên không biết sắp xếp cho ai, đến khi thấy Cửu đi theo sau. Gương mặt trong chốc lát trở nên nhăn nhó.
Mặc dù không bằng lòng, nhưng lệnh của Hoắc Thừa Cảnh. Dương Tầm Mai nào dám làm sai.
Người làm nơi đây phần lớn đều chỉ tắm ở khu vệ sinh chung, một bộ phận có chức hơn như Dương Tầm Mai mới có phòng tắm riêng. Cho nên căn bản phần lớn nước tắm đều là nước lạnh.
Cửu ngay khi bước vào phòng tắm, cơ thể tiếp xúc với nước ấm khiến cô thoải mái hơn hết. Cẩn thận lau đi vết thương ở chân.
Chưa được thoải mái bao lâu Dương Tầm Mai đứng phía ngoài đã lớn giọng khó chịu lên tiếng.
“Tắm cho lẹ vào.”
Cửu không dám trái lời vội tắm cho nhanh, sau liền mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt chuẩn bị sẵn, đi theo Dương Tầm Mai trở lại căn phòng ông chủ.
Chước Vũ đứng phía ngoài thấy Cửu đã thay bộ đồ khác sạch sẽ liền kêu Dương Tầm Mai rời đi. Cô ta định ở lại ngó Hoắc Thừa Cảnh thì đã bị đuổi, cuối cùng rời đi trong một tâm trạng bực tức.
Cánh cửa phòng được mở ra, vốn còn sợ không dám bước vào thì Chước Vũ liền đẩy cô vào trong. Hoắc Thừa Cảnh nằm dài trên ghế, biết được Cửu quay trở lại liền kêu bác sĩ đến.
Chước Vũ thấy người ông chủ không có vết thương nào, lại đảo mắt ngó nhìn sang Cửu đứng khép nép, chiếc váy dài che đi miệng vết thương khiến anh cũng không thể đoán được.
Cửu bước từng bước cẩn trọng vào, nhưng rồi chỉ dám dừng ở trước chiếc thảm trước cửa. Hai bàn tay đan vào nhau.
Bác sĩ riêng của Hoắc Thừa Cảnh nghe tin cũng vội vàng tiến đến phòng ông chủ. Nhưng khi đến nơi, lại chỉ thấy Hoắc Thừa Cảnh đang dựa lưng trên chiếc ghế sofa. Cả người không có vẻ gì giống bị thương cả.
“Khám cho cô ta.”
Cửu biết là đang nói đến cô, run rẩy lại gần chiếc ghế nhỏ cách hắn không xa. Bàn tay vén chiếc váy dài, lúc này mới thấy rõ miệng vết thương vẫn còn mới.
Một lúc sau vết thương được xử lý cẩn thận, chỉ còn lại mớ bông sát trùng. Đôi chân nhỏ nhắn được quấn lên đó lớp băng gạc tỉ mỉ.
Xong việc bác sĩ liền rời đi, cả Chước Vũ cũng thế.
Thấy Chước Vũ bước ra khỏi phòng, Cửu liền đứng dậy nói một tiếng cảm ơn ông chủ. Định bước ra theo thì Hoắc Thừa Cảnh đã lên tiếng uy lực.
“Ở lại.”
Cửu ngước nhìn về Chước Vũ, ý chỉ ông chủ đang nói hắn. Thế nhưng Chước Vũ chẳng mảy may trực tiếp đóng cửa lại. Để mình cô gái nhỏ nhìn theo với ánh mắt dần mất hy vọng.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn cô, không khỏi ngừng suy nghĩ, xem ra cần phải được đào tạo lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...