Về đêm, thành phố Thuỵ Dương trời càng ngày trở lạnh.
Mặc dù đang là vào mùa hè nhưng khí trời cũng không dễ chịu mấy. Có lẽ do cái đặc trưng của khu vực này.
Thời tiết lạnh lẽo, người người khắp nơi đều trở về mái ấm của mình. Chính vì thế mà giờ này ngoài đường cũng chẳng còn lại mấy ai. Ánh đèn đường nơi đây vẫn sáng trưng nhưng lại chỉ loáng thoáng vài bóng người, trông hiu quạnh vô cùng.
Trên con đường lớn vắng hoe, từng hàng xe hào nhoáng cứ như vậy mà xuyên qua màn đêm tĩnh mịch hướng về khu trung tâm lớn sầm uất.
Nơi đây bề ngoài là khu thương mại buôn bán những trang phục thiết kế sang trọng. Thế nhưng bên trong lại là sàn đấu giá của người giới thượng lưu. Những thứ được dâng lên đều là những món hàng có một không hai, những món đồ mà không ai có thể ngờ được, đa số đều là hiếm có và chính phẩm, kể cả việc buôn bán người…
Cái thế giới tiền làm chủ, đồng bạc lên ngôi. Nhà nước biết, nhưng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà không dám đụng chạm vào.
Phía bên trong nơi đây đều là những vị khách nổi tiếng, những nhân vật có máu mặt. Đương nhiên, nhân vật có tiếng ở thành phố này, Hoắc Thừa Cảnh cũng có mặt.
Người đàn ông mang khí tức ngạo mạn, ngũ quan của một bậc vương giả. Từ trên lầu cao, ánh mắt ngạo nghễ hướng xuống phía đại sảnh. Đôi mắt phượng nheo lại, nhìn các bảo vật quý báu được mang ra lần lượt. Mà đám người ở phía dưới thì lại như phát rồ, liên tục đấu giá với con số hàng chục tỉ. Hồi chuông cứ thế vang lên, đến thời khắc chốt giá thì người đàn ông lại giơ bảng, con số gấp mười lần khiến những kẻ ở trên cứ vậy mà ngơ ngác ngước nhìn. Con số đó… quá lớn đi!
Nhưng cho đến khi nhìn ra được người thu mua, lại chỉ lặng lẽ xoay đầu mà không dám làm gì. Nhân vật huyền thoại của thành phố này, sao bọn họ không biết được.
Mà người đàn ông hôm nay, chủ đích đến chỉ đơn giản là mua vui. Đúng, chính xác là mua vui.
Đám người thượng lưu phía dưới bỏ số tiền lớn để mua các món đồ, thế nhưng hắn không muốn cho bọn họ đạt được mục đích. Chỉ đơn giản muốn nhìn cảm giác của đám người đó. Đồ tưởng chừng như sắp có được, lại vụt khỏi tầm tay, thử hỏi có kẻ nào không tức.
Tức là thế, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn chứ không làm được gì.
Cuộc đấu giá cứ như vậy diễn ra, đến khi các món vật trong chiếc hộp trưng bày dần có giá trị hơn. Cho đến lúc món đồ tiếp theo được đưa lên, thì thứ xuất hiện bên trong đã không còn phải là một đồ vật nữa, là người.
Thân ảnh người con gái nhỏ bé trong chiếc váy trắng đến chân dần hiện ra, mái tóc dài xõa đến vai buông thõng. Khi cô gái xuất hiện, mọi ánh đèn trong căn phòng ngay lập tức liền đổ dồn về hướng đó.
Cô gái nhỏ phía trong chiếc hộp cố đưa tay ra yếu ớt nhằm che đi thứ ánh sáng đang chiếu thẳng về hướng cô. Tầm mắt mông lung, đến khi nhìn được rõ khung cảnh xung quanh thì lại thấy biết bao nhiêu ánh mắt của đám người đang chĩa về hướng mình. Cô bất giác sợ hãi mà lùi ra sau hòng trốn thoát, nhưng lại chỉ có thể chạm vào vách thủy tinh lạnh lẽo phía sau trong vô vọng.
Cô đang bị nhốt trong chiếc hộp thủy tinh trong suốt, cho dù có làm gì đi chăng nữa, cô không thể thoát được.
Đám người thượng lưu ở phía trên ngước nhìn cô gái nhỏ bằng một ánh mắt thèm muốn, như một con thú săn mồi.
Cô gái nhỏ bên trong chỉ biết bất lực nằm gục xuống đáy, giờ phút này không thể làm gì, cố gắng chỉ là vô ích. Bởi có lẽ từ lúc đầu, cô đã biết rõ số phận mình được định sẵn là như vậy.
Đám người ở dưới cũng dần dơ bảng, mà số tiền lúc này còn cao hơn cả những món đồ ban nãy. Bọn họ coi cô như một món đồ thú vị muốn có lấy. Hay đơn giản chỉ là mua để thể hiện quyền lực của bản thân.
Người đàn ông ngồi phía trên lặng lẽ quan sát, cầm lấy điếu thuốc trên tay, nhả ra một làn khói trắng. Hắn khẽ nhếch môi nhìn về đám người phía dưới. Tần suất lẫn giá tiền của “món hàng” này hơn cả những món hàng trước. Đó mới là điều hắn hứng thú.
Đương nhiên, khi đám người ở dưới tưởng chừng như sắp có được. Hắn lại lần nữa giơ bảng với con số cao ngất ngưởng. Một lần nữa bị hẫng tay trên, nhìn ra được ý đồ của hắn, đám người thượng lưu phía dưới liền không cam lòng mà rời đi. Bởi họ biết, có ở lại thì món đồ này cũng không thể có được.
Buổi đấu giá kết thúc, Hoắc Thừa Cảnh liền nhận lấy chiếc áo khoát đen từ phía trợ lý thân cận, ngạo nghễ đứng dậy mà rời đi một cách hài lòng. Xem ra tâm trạng bực tức mấy hôm nay, cũng coi như đã trút giận xong rồi.
Những món đồ thuộc về Hoắc Thừa Cảnh cũng được đám vệ sĩ bỏ lên xe riêng của hắn.
Cô gái nhỏ bị đám người đẩy ra khỏi chiếc lồng thủy tinh, bên cánh tay phải còn có tấm nhãn in riêng tên của chủ sở hữu cô lên, hai chữ “Ngài Hoắc” to tướng.
Cũng như một món hàng, cô được đưa lên chiếc xe thể thao cùng những món hàng khác mà hắn vừa đấu giá được, theo sau chiếc xe hào nhoáng của hắn mà về dinh thự. Ngồi trong chiếc xe, hai tay bị trói lại bởi sợi dây nhỏ. Ánh mắt yếu ớt vô lực nhìn vào khoảng không vô định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...