“Ngươi… không đùa?” Cổ Vô Dật vừa nói xong câu này, lập tức có cảm giác muốn cắn lưỡi tự tử.
Nàng dĩ nhiên không đùa chút nào. Bàn tay như ngọc lụa nhẹ nhàng tháo cởi đai lưng y, tiếp đó một đường vuốt ve từ khung mặt y đi xuống. Đến khi ngón tay trong lạnh ngoài nóng của nàng chạm đến yết hầu của hắn, hắn cảm nhận được bản thân đang nổi lên từng đợt run rẩy, yết hầu cũng theo đó mà lên xuống.
“Thả lỏng.” Giọng nàng trở nên trầm khàn, lại dịu dàng hiếm thấy. Bàn tay không an phận càng lúc càng đi xuống, chạm vào làn da nhẵn nhụi của hắn: “Da ngươi thực mềm mại, rất có xúc cảm nha~”
Nàng nâng hắn lên, ôm hắn tiến thẳng tới giường gần cạnh đó, nâng niu đặt hắn xuống. Ngoại bào của hắn vẫn ở trên tay nàng, còn khổ chủ của nó bất lực nằm trên giường, hiển nhiên đã bị nàng ngang nhiên cướp đoạt, nhưng thủ thuật của nàng vừa nhanh lại vừa gọn, khiến hắn một lúc sau mới nhận ra. Nàng nhìn vào cơ thể rắn chắc của hắn, tà ác cười: “Không tệ, bảng nhãn, ngươi cũng không phải là loại công tử bột như ta nghĩ.”
Cổ Vô Dật lại thêm phần run rẩy, xúc cảm đủ loại trộn lẫn vào nhau khiến hắn bối rối. Chết tiệt, hắn phải khinh bỉ nàng bất tuân luân thường đạo lý, nhưng nàng lại có khả năng khiến hắn mê muội… Nữ tử phóng khoáng cùng buông thả như nàng, hắn không phải chưa từng thấy, loại người đó vĩnh viễn đừng mơ khiến hắn động tâm. Nhưng là… nàng không phải cũng cùng loại ti bỉ hèn mọn luôn buông thả theo dục vọng ấy sao? Hắn làm sao có thể cảm nhận rung động khác biệt này chỉ duy đối với nàng? Nàng… thực sự yêu nghiệt…
Đang lúc Cổ Vô Dật cố chìm vào trong suy tư để quên đi thực trạng, hắn bỗng cảm thấy nhiệt khí trên mặt tăng dần, môi chạm vào thứ gì đó êm ái cùng ướt át, mê hoặc đến bất khả tư nghị. Vật trơn mềm như độc xà xâm nhập vào miệng hắn, cùng lưỡi hắn trêu đùa mơn trớn, khiến tâm trí hắn như tê dại, cơ thể như bồng bềnh, lại nóng như thiêu đốt, quả nhiên là độc xà…
Nhưng cảm giác không tệ.
Khi hắn hoàn hồn, đã thấy gương mặt của Dương Tiếu Tâm cách mình vài gang tay, mặt nạ bạc óng ánh phản chiếu da mặt đỏ ửng cùng ánh nhìn mê man của hắn. Cơ thể của nàng đè lên nửa thân dưới của hắn, không biết vô tình hay cố ý nhẹ nhàng cọ xát, cách một lớp vải càng làm cho hắn khó chịu. Hắn lúc này không còn thẹn quá hóa giận, thay vào đó là ham muốn. Cự long của hắn sớm đã rục rịch ngóc đầu. Nữ nhân đầu tiên khiến hắn có cảm giác, lần đầu tiên ham muốn nhục dục… tất cả, đáng châm chọc thay, lại phát sinh từ một nữ hái hoa tặc.
Dương Tiếu Tâm ánh mắt lúc này đã dâng đầy sương mờ, dịch mật không ngừng tiết ra từ nơi tư mật, độc phát khiến nàng hầu như mất đi lý trí, chút nhận thức cuối cùng lại được phục dụng cho việc ngắm thanh quan tuấn mỹ đang đè lên người nàng… ách, là nàng đè lên người ta… Ánh mắt hắn phảng phất ánh nến sáng rực; cánh môi mềm mại có chút sưng tấy; làn da non nhuận so với mỹ nhân chỉ có hơn chứ không có kém, giờ phút này nhuốm sắc hồng vì kích tình… quả thực quá mỹ, quá sắc… Nàng dù cho không bị trúng độc, sợ cũng không thoát khỏi mỹ nhân kế này… Ghen tị a… hắn sao lại có thể đẹp thế? Thật khiến nàng nổi lên sắc tâm, không ngừng muốn liên tục chà đạp hắn a~
Nàng nhìn hắn lần nữa, tim như muốn ngưng đập.
Hít một hơi thật sâu, nàng cúi người, miệng hồng nụ từ từ gặm nhấm cằm thon của hắn, liếm mút yết hầu đang cứng ngắc di chuyển của hắn; bàn tay của nàng nhẹ nhàng mơn trớn hai điểm đỏ trên ngực hắn, thành công khiến cơ thể hắn run rẩy liên hồi.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, trầm đục mê người “Ta… muốn.”
Hắn tuy xuất thân là một thư sinh trong gia đình thanh quan bình dị, nhưng những việc cần làm để nối dõi tông đường, hắn không phải không biết. Đối với hắn, đó chẳng qua chỉ là sách, mà học lộ là vô tận, hắn không thể không tìm hiểu. Giờ mới biết, khi cùng một nữ nhân làm chuyện ấy, cảm giác lại… khác lạ như vậy.
Giờ phút này, không cần quản nàng là xử nữ hay hái hoa tặc, hắn muốn nàng. Không chỉ đơn thuần là bản năng, mà còn có chút cam tâm nguyện ý.
Dương Tiếu Tâm dần di chuyển lưỡi đinh hương xuống lồng ngực săn chắc của Cổ Vô Dật, hài lòng liếm láp như tiểu miêu nữ. Hắn nhìn yếu ớt như vậy nhưng cũng không mềm như hồng quả nga~ Khi nãy nàng chỉ ngắm được chút ít, tận hưởng mang lại tư vị còn mê người hơn~
Nàng vốn cũng không muốn dây dưa kéo dài, nhưng nhìn hắn khó chịu thật khiến nàng hài lòng. Aiz, khó trách nam nhân nào cũng ham mê chuyện giường chiếu… Nhìn kẻ dưới thân rên rỉ thèm muốn cũng rất có tình thú a~
“Ngươi… nếu không làm được, giải huyệt cho ta!” Cổ Vô Dật sớm đã không còn kiềm chế được, trầm giọng ra lệnh.
“Ta đương nhiên làm được!” Dương Tiếu Tâm tức tối đáp. Hừ, xuân cung đồ nàng đọc từ lúc lên sáu, không làm được thì đúng là ngốc nghếch. Nàng so với xuân cung đồ còn quen thuộc hơn ngày ăn ba bữa a, so với hắn cái gì mà chính nhân quân tử thông lễ hiểu nghĩa đương nhiên không thể thua kém!
Dương Tiếu Tâm vội đưa một tay xuốt quần hắn, kéo mạnh ra, giải thoát cho cự long sớm đã sưng phồng của hắn. Nàng luyến tiếc tách lưỡi ra khỏi cơ thể hắn, cấp tốc hạ nửa thân dưới, để cho cự long của hắn trườn theo dịch mật mà thâm nhập vào chỗ sâu nhất trong nơi tư mật của nàng, sau đó không ngừng lại, liên tục nâng rồi hạ người, để thâm cốc sít sao đón chào tiểu huynh đệ của hắn.
Cổ Vô Dật vì khoái cảm quá nhiều mà khẽ rên. Nơi đó của nàng thât chặt, nàng có thể hay không là xử nữ? Hắn trước giờ chưa từng đụng đến nữ nhân nào, càng không nghĩ tới sẽ cùng một nữ nhân không quen biết đồng sàng cộng chẩm, khó tránh khỏi mơ hồ về khái niệm xử nữ. Dù chính miệng nàng thừa nhận, nàng là hái hoa tặc, dù chính nàng cũng tỏ vẻ thuần thục với chuyện giường chiếu, nhưng lòng hắn thật mong muốn nàng vẫn còn vẹn nguyên. Người ta thường muốn nhận được thành quả tương đương với công sức. Nàng lấy mất của hắn đêm đầu tiên, cũng cả gan đả động vào tâm can của hắn. Thứ hắn mong được nhận lại, đương nhiên cũng là lần đầu của nàng cùng với tâm can của nàng.
Dương Tiếu Tâm không hay đến cảm xúc của hắn. Từ lúc tiến vào phòng hắn, nàng đã biết, hắn đối với nàng sẽ chỉ toàn là khinh bỉ cùng phẫn nộ, mà nàng đối với chính bản thân cũng sẽ như vậy, chỉ có hơn chứ không có kém. Nàng ghét Hãm Tình độc đã hại nàng phải sống như dâm tặc, càng hận người ra tay hạ độc nàng, nhưng nàng còn ghét hận bản thân yếu đuối hơn. Khi bị hạ độc, điều duy nhất nàng nghĩ tới, chính là nàng đã ngu ngốc để kẻ khác có cơ hội hãm hại nàng. Nếu nàng giỏi hơn, nếu nàng giỏi hơn, nếu nàng giỏi hơn…
Nếu, nếu, nếu.
Dương Tiếu Tâm bất giác nhếch môi cười quỷ dị. Nếu cuộc đời có chữ nếu, khi đó cuộc đời sẽ không còn ý nghĩa gì mà chẳng qua chỉ là một vở tuồng chèo có thể thay đổi cốt truyện như mong muốn. Cuộc đời không có chữ nếu, nên nàng cũng không có hối hận cùng nuối tiếc. Thời gian cứ thế trôi, cái gì đã qua, hãy cho qua đi…
Nhưng là, hắn, Bảng Nhãn này…
Dục độc theo từng lần nâng hạ thắt lưng của nàng mà chảy xuống, hương vị đặc biệt mê người, nhưng Dương Tiếu Tâm lúc này đã quên đi cảm giác dục tiên dục tử do độc dược cùng dục vọng mang lại, từ tận thâm tâm chỉ có hai chữ áy náy đối với Cổ Vô Dật. Xin lỗi, là nàng kéo hắn cùng xuống bùn lầy.
Nàng lại cười, nhưng là cười dịu dàng.
Đáy mắt lấp lánh theo mỗi lân nhíu mày nhắm mắt của nàng.
Mĩ dị như vậy, khiến Cổ Vô Dật không khỏi ngơ ngẩn.
Giờ phút này, hắn thốt nhiên cảm thấy, nàng tuy tiếu ý luôn đọng bên môi, nhưng thẳm sâu trong đôi mắt lại là bất đắc dĩ cùng tổn thương.
Giọt nước trong suốt chạm vào cơ thể hắn ngày hôm qua, cảm giác ngũ vị tạp trần tràn đầy, dù hắn chưa nếm, nhưng sâu trong tiềm thức lại xác định là nước mắt…
Tiềm tâm của hắn bỗng nảy ra một câu hỏi khác thường. Hắn liệu có thể thấu hiểu, xoa dịu lòng nàng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...