Vợ chồng cố gia tỏ vẻ cười khổ liếc nhìn con gái trưởng lắc đầu than thở lại nhìn con gái út biết bảo vệ chị mình liền thấy đứa con gái kia bị đuổi là quyết định không sai ,
mọi người liền im lặng nhìn tình cảnh này, họ đồng tình, họ yêu thích, họ an ủi, họ khuyên ả rồi chỉ trích cô như thể muốn nói cô nhìn xem có em gái tốt mà không biết bảo vệ ,
có cha mẹ tốt mà không biết hưởng, hừ đúng là không biết xấu hổ, còn luôn khiến gai đình và em gái mình chịu khổ ảnh hưởng đến thanh danh mà bị đuổi là đáng.
Các nam chính từ nãy giờ đều nghe và nhìn thấy từ đầu đến cuối , có một anh trong số namchính nghe mà càng tức giận, khinh bỉ Cố Hàn Băng hơn ,
có một số anh thì tức giận họ nói xấu Cố Hàn Băng, muốn đi lên bảo vệ cô nhưng không thể vì làm thế sẽ khiến tình trạng rối hơn,
chỉ có thể nhịn xuống sự tức giận, ánh mắt nheo lại nguy hiểm nhìn chằm chằm ghi nhớ gia đình họ Cố kia đặc biệt là Cố Tiêu Nhi, họ cùng một suy nghĩ rằng
'cô nhớ đấy dám khiến bảo bối/ tuyết nhi của tôi chịu đau khổ ,chịu tủi nhục này hoàn trả cho cô'
(tg: ghê thật, chưa chi đã nhận Băng tỷ là bảo bối ,vợ yêu trân quí rồi )
lai nhìn vợ yêu của họ thì ánh mắt chuyển thành lo lắng, tiếc thương, hận không thể lên ôm cô an ủi a.
Cố Hàn Băng mặc cho Cố Tiêu Nhi phát huy ánh hào quang nữ chủ, đôi mắt cô cụp xuống chơi đùa ngón tay của mình .
Không ai biết rằng trong đôi mắt cô bắt đầu tức giận màu mắt vốn là màu tím hồng bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ của máu như đôi mắt của địa ngục,
chứa đầy sát khí như tử thần,quanh thân hơi toát ra lãnh khí khiến cho vài người nhạy cảm với sát khí phải giật mình nhìn người phát ra lãnh khí kia với đôi mắt khiếp sợ.
Các anh cũng không phải công tử bình thường gì cho lắm, các anh từng tạo dựng thế lực bóng tối riêng dành cho mình, từng giết nhiều người, đôi tay các anh nhiễm máu tươi không còn sạch sẽ từ lâu,
cho nên các anh không hề sợ hãi với mấy chém giết khủng bố kia, tâm của họ không còn ấm áp, chỉ còn sự âm u, lạnh lùng, giả vờ làm người tốt mà thôi .
Nhưng không ai nghĩ tới người phát ra khí tức âm u, lãnh khí như hàn băng tỏa ra từ nãy giờ các anh theo dõi lại là cô gái xinh đẹp mà bọn họ từng khinh thường, chán ghét kia Cố Hàn Băng.
Nếu là người khác thì các anh cùng lắm chỉ cảnh giác, cười khẩy cho qua ,không thèm để mắt đến, đằng này không phải là người khác mà lại là cô gái đó chứ.Rốt cuộc đâu mới là cô ,chẳng lẽ từ trước đến giờ cô giả vờ sao, Cố Hàn Băng, em rốt cuộc là ai.
Ngay từ đầu xem kịch hay này Hứa Lâm Tu đã chú ý tới cô gái mặc váy ren hồng, nhìn qua nhu yếu,dịu dàng,mạnh mẽ, biết thương chị và gia đình, bộ dáng này cực kỳ khiến người thương,
nhưng anh ta chú ý thấy dáng người phía dưới chiếc váy đó khiến đàn ông máu nóng sôi trào, anh ta đúng là lão luyện, liếc mắt một cái liền biết là cực phẩm.
(tg: nam chính thứ 6 trong hậu cung đó mấy chế )
Khi nghe tình sử về Cố Hàn Băng ,ánh mắt nhìn cô mà khinh bỉ, dáng người vưu vật, xinh đẹp như vậy không ngờ lại là cô gái não tàn,
nhìn xem Tiêu Nhi này, thật thiện lương, biết nghĩ cho chị mình nữa chứ, Hừ dám tổn thương Tiêu Nhi thì … ánh mắt liền âm trầm, sắc bén nhìn Cố Hàn Băng.
Cố Hàn Băng cảm nhận được có người nhìn cô ,cô khẽ nghiêng đầu liếc nhìn người đó thì thấy ánh mắt kia của người đó, cô nghi hoặc nhưng khi nhìn chiếc nhẫn ngón tay của người đó liền hiểu, cô cười lạnh lùng, thì ra là hắn.
Nghĩ vậy, cô lạnh lùng nhìn hắn mà đôi mắt chưa chuyển màu vốn có vẫn là màu đỏ như máu nhìn hắn như nhìn người chết, làm cho Hứa Lâm Tu giật mình, làm cho hắn có cảm giác bị nhìn thấu.
Cố Hàn Băng không thèm nhìn hắn lâu cô cụp mắt để không ai nhận ra đôi mắt chuyển màu của cô, mọi người xung quanh ,
ngay cả Cố gia cũng nhìn chằm chằm cô xem cô phản ứng thể nào, chỉ thấy cô khẽ cụp đôi mắt, đùa giỡn ngón tay của mình , một bộ dáng thản nhiên không để ý, cứ như người bị chửi không phải là cô vậy.
Cố Tiêu Nhi nhìn cô như vậy còn tưởng rằng cô đang sợ,đau buồn, Cố Tiêu Nhi liền đắc ý vài phần ,tiếp tục giả vờ đau lòng, ánh mắt long lanh ngập nước khiến người ta muốn vỗ về an ủi, yêu thương, Hứa Lâm Tu ,ánh mắt sáng lên, thương tiếc hận không thể nhào tới vỗ về a .
“Chị không cần để ý lời họ nói , họ không đúng rõ ràng chị ..…”
Chưa chờ Cố Tiêu Nhi nói xong bất ngờ giọng nói lạnh nhạt vang lên ,nghe như ôn hòa , nhưng lại chứa chút âm trầm, lãnh lẽo, không chút cảm xúc , Cố Tiêu Nhi cứng ngắc, rùng mình ,nhìn cô đang ngước đầu lên .
“Cô nói xong chưa.”
“Chị…”
Cố Hàn Băng ngước đầu lên mở mắt ra đôi mắt màu tím hồng trở lại nhìn người trước mặt đang diễn trò thân tình với cô, cô buồn cười , từ khi nào cô ta thân với cô rồi nhỉ.
“Tôi không phải là chị cô, xin cô cẩn thận lời nói của mình đi thưa Cố tiểu thư”
Vợ chồng Cố gia nghe thế sắc mặt không tốt, chỉ có Nguyễn Huệ Nhu thì vui mừng, tốt lắm ả tiện nhân muốn chống đối vậy chẳng phải khiến cho con gái bà càng thêm nhiều người đồng tình sao,
nghĩ vậy sắc mặt bà khó nén hưng phấn, bà bỗng bình tĩnh lại, bá quên không thể lộ ra con người thật của bà nếu không thì mọi kế hoạch của bà sẽ bị hủy mất,
bà lập tức tỏ ra bi ai nhìn Cố Hàn Băng ,khẽ lắc đầu ,thở dài nhìn cô thất vọng cứ như là Cố Hàn Băng làm Cố gia đau lòng, phản nghịch ,không biết nghe lời vậy.
Đáng tiếc khi bà lộ vẻ mặt hưng phấn, kích động không lâu đã bị vài nam chính và Cố Hàn Băng bắt gặp ,
các anh không ngờ bà vốn là người dịu dàng, ôn nhu vậy khi nhìn thấy con gái của mình bị người ngoài và con gái ruột của mình khi dễ vậy mà lại lộ ra biểu tình vui sướng khi bị người khác bắt nạt vậy,
xem ra các anh cũng nên đề phòng ,cẩn thẩn không chỉ Cố Tiêu Nhi mà còn bà ta nữa, đúng là hai mẹ con mà, diễn kịch không cần người chỉ dẫn luôn.
Các anh quả thật có lỗi vối Cố Hàn Băng nhưng dù gì các anh cũng không làm gì quá đáng với cô đâu nhỉ, vẫn còn kịp không để lại ấn tượng xấu với cô.
(tg: các anh nghĩ dễ vậy à =.=||| *hắc tuyến*)
“Con gái à, con sao lại nói vậy với em gái con, dù gì chúng ta là người nhà của con kia mà”
“mẹ à, con biết chị ấy không sai ,chị ấy là người tốt kia mà, vì sao chị ấy ghét con vậy, hic hic ,con thương chị ấy mà, vì sao nói con như vậy.”
Cô cười lạnh khi nghe lời này của hai mẹ con vô sỉ này,cô chưa từng gặp ai cực phẩm như hai mẹ con xảo trá này,
rõ ràng cô có quan hệ huyết thống gì với họ mà cứ nhận cô là con họ, đúng là châm chọc mà, giờ thì hay rồi,
bị hai mẹ con phụ họa với nhau chẳng phải càng khiến cho người xung quanh nghĩ cô không tốt , phỉ bang cô hơn hay sao.
Cố Lâm Hùng đau lòng cho hai mẹ con bà, ông quay phắt nhìn Cố Hàn Băng càng thêm chán ghét, tức giận chỉ vào mặt cô không quan tâm người xung quanh.
“Mày tại sao làm vậy với em gái mày hả, mày có biết đang nói gì không hả, mày biết thân phận mày là gì không hả, ai cho phép mày vào đây, nếu vào đây làm tốt người chị ,người con đi,
chứ không phải ở đây làm mất mặt, châm chọc em gái mày, mà cũng đúng mày đâu có biết hai chữ xấu hổ là gì đâu, mày nhìn xem đức hạnh của mày, lại nhìn xem mọi người nghĩ gì về mày, hừ, tôi thật thất vọng về một đứa con như mày”
(tg: lão già mắt chó *căm tức cầm dao muốn giết người*)
Lâm Vũ Hàn, Long Hạo Thiên sắc mặt khó coi, âm trầm nhìn một nhà Cố gia, hai mắt nhìn nhau , họ đều nhìn thấy ý tứ trong mắt của nhau ‘đúng là cực phẩm’ ,
Long Hao Thiên nhìn anh không tiếng động hỏi ‘ xem ra thời gian gần đây chúng ta chọn sai người hợp tác rồi, chúng ta đều bị lừa bởi một nhà cực phẩm rồi, cậu thấy sao’
Lâm Vũ Hàn nâng ly rượu uống một ngụm ,híp mắt nhìn một nhà Cố gia cười nguy hiểm, liếc mắt trả lời
‘ừm, đúng là chúng ta nên coi lại ánh mắt nhìn người rồi, tạm thời không cần kinh động đến họ, chỉ cần ít lui tới với họ đi’
Long Hạo Thiên lập tức hiểu ý liền cùng Lâm Vũ Hàn tiếp tục xem kịch vui.
“Tôi cần cô ta an ủi sao, hơn nữa từ khi nào ông nói tôi châm chọc cô ta, tôi luôn im lặng từ khi các người nói tự biên tự diễn , tôi còn chưa nói gì sao ông lại nghĩ rằng như vậy”
Cố Hàn Băng lời nói nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ đều ẩn chứa sát khí nhìn một nhà cựcphẩm kia,
cô khẽ nhìn xung quanh nhìn mọi người đang chỉ trỏ, khinh bỉ cô, đáng tiếc cô, chán ghét, châm chọc, đôi khi thì dùng lời không hay về cô sau đó nói lời tốt đẹp nâng cao ánh hào quang của Cố Tiêu Nhi cùng với người nhà ả,
haha ,thú vị thật, từ khi nào cô bị người đời phỉ nhổ rồi, cô còn chưa đụng chạm gì mà các người muốn chạm vào, rất tốt.
“Hơn nữa, hẳn mọi người đều thấy rõ tôi từ lúc bước chân vào, cho đến khi cô ta...”
chỉ về Cố Tiêu Nhi đang giả vờ đáng thương nắm tay mẹ , ánh mắt rưng rưng nhìn cô
“.. nhảy ra nói đủ điều và tôi chưa hề nói câu nào chỉ đứng đây nói với cô ta một câu thôi mà cô ta làm quá lên , các người chắc hiểu rõ hơn tôi chứ”
Mọi người im bặt người nhìn ta, ta nhìn người, cuối cùng thì im lặng không nói gì ,quả thật nhìn lại đúng là chỉ có Cố Tiêu Nhi nói thôi,
còn Cố Hàn Băng thì từ đầu đến cuối không hề nói một câu nào, cùng lắm chỉ nói một câu 'nói xong chưa', không lẽ chúng ta nhìn lầm sao, bỗng có một người nhảy ra không cho là đúng chỉ trích cô.
"rõ ràng là cô sai, chính cô nói em gái cô không phải là em gái cô , chẳng lẽ không phải sai sao, rõ ràng các người là người nhà vì sao cô lại nói vậy với họ, cô không thấy sai sao, chủ tịch Uyên nói đúng ,rõ ràng là cô sai"
"ừ nhỉ quả thật như vậy"
"Đúng nhỉ, nghĩ lại đúng là cô ta sai mà còn nói mình là vô tội chứ, đúng là không có giáo dưỡng mà"
"này phu nhân cẩn thận lời của mình, nói nhỏ thôi"
"..."
"..."
Không khí tiếp tục sôi trào, chỉ trích cô,khinh bỉ cô, mẹ con Cố Tiêu Nhi cười đắc ý, hừ ,mày còn non lắm ,mày mà dám trèo cao sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...