Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!

Cô giật đầu coi như
lời chào, cô trực tiếp ngồi xuống đối diện uống trà được thư kí Trần làm cho cô ,Lâm Vũ Hàn thấy vậy không giận trước thái độ của cô ,

anh khẽ cười cũng ngồi xuống lại uống café đen nóng được pha uống nhấp nháp, anh cũng không vội về kế hoạch xây dựng gì đó,

anh muốn hưởng thụ khoảng thời gian này cùng với cô, chính anh cũng không
hiểu vì sao như vậy, anh không phải chán ghét cô ta lắm sao ,


cái gì khi thấy cô sau 3 năm không gặp nhìn cô thay đổi nhiều như vậy
,hơn nữa trong mắt cô không còn vẻ si mê với anh nữa, thay vào đó là sự
lạnh nhạt, thờ ơ,

khi nhìn anh trong mắt cô lóe lên sự tán
thưởng sau đó lạnh lùng ,chán ghét anh , anh rất bất ngờ trước sự thay
đổi này,chẳng lẽ khuôn mặt trai đẹp của anh bị giảm rồi sao,

(tác giả: anh đẹp trai thì không lẽ nhất thiết có người thích anh sao *khinh bỉ*

LVH: Ồ..không phải sao *ngây thơ nghi hoặc*

Tác giả: *đỡ trán nhìn trời* ….)

không chỉ thế rõ ràng anh thích Cố Tiêu Nhi tuy chưa vượt qua ranh giới xác thịt nhưng vẫn luôn cưng chiều cô ,yêu thương cô,

nhưng không hiểu sau khi gặp lại cô,anh có chút rung động bởi khí chất như nữ vương cùng ánh mắt lạnh lùng ,

lạnh nhạt đó, anh còn tưởng cô ta chơi lạt mền buộc chặt , nên anh không vội chờ cô lộ ra bản chất thật của mình,

nếu đúng như anh nghĩ thì đúng là châm chọc, anh càng có cơ hội nói cô đủ khinh thường.

qua hơn mấy ngày nay không thấy cô gọi lại anh, cũng không mong gặp lại anh điều đó càng khiến anh ngạc nhiên hơn,

không lẽ cô thật sự thay đổi rồi sao, anh càng ngày càng tò mò về cô ,khi kí hợp đồng với cô ,

trong suốt buổi đó cô hoàn toàn nghiêm túc bàn về hợp đồng thôi chứ không hề có ý gì khác ,gợi lên sự hứng thú tò mò của anh .

(tác giả: sớm muộn gì anh cũng bị rơi lưới tình của chi Băng thôi * cười gian*)

Cố Hàn Băng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của anh

“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi chứ “

“À..được “

Cả hai trò chuyện về công việc hoàn toàn không có ý tứ gì khác ,không khí
trong phòng im lặng chỉ có tiếng trò chuyện của 2 người thôi nhưng lại
hài hòa, anh lóe lên tán thưởng và mong muốn thời gian cứ kéo dài mãi
không dứt ,

nhưng đáng tiếc là không thể như anh mong muốn , anh hơi tiếc nuối nhưng bỗng nhiên trong đầu anh lóe lên ý tưởng khác tiếp
cận cô,

chỉ cần về công việc cô mới chịu gặp anh nhỉ, nghĩ vậy anh liền biết mình nên làm gì .

sau khi bàn bạc về công việc xong ,anh có chút không muốn về, anh liền nói

“Vậy chúng ta có nên ăn uống mừng về kế hoạch của chúng ta không”


Cố Hàn Băng nhàn nhạt nhìn anh chăm chú nghĩ không phải có ý gì khác nữa chứ , sau vài giây cô lên tiếng trả lời:

“Thôi được , tôi sẽ ăn mừng vì điều đó , thư kí Trần nơi này giao cho anh

“Vâng thưa chủ tịch”

Cố Hàn Băng thu xếp xong đứng lên lạnh nhạt nhìn anh cười lên tiếng

“đi thôi”

Anh giật đầu đã hiểu nhìn thư kí của anh nói thư kí về trước ,liền theo sau cô đi ra khỏi phòng chủ tịch,Cả hai đi xe lái đi nhà hàng nổi tiếng ,

khi họ bước chân vào không khí như ngưng lại , ai cũng ngoái đầu nhìn 1 nam 1 nữ bước vào mà hút 1 nhụm khí ,

rung động trước vẻ đẹp của họ, khí chất của họ quá mức cao quí, nam thì tuấn tú lạnh lùng, khuôn mặt phác họa rất đẹp ,đôi mắt màu đen sắc bén,

khi nhìn cô thì ánh mắt hơi biến đổi chứa ý cười,ôn nhu mà chính anh không nhận ra, đôi môi khẽ cong nhu hòa,

mái tóc đen lòa xòa trước trán nhìn lười biếng nhưng lại mê người gợi cảm,dáng người cao ráo,

nữ thì khuynh thành khuynh quốc, thần thái lạnh lùng, hơi thở như xa như
gần, dung nhan tuyệt diễm, mái tóc bạc nhìn kì lạ nhưng lại phù hợp với
khí chất của cô,

đặc biệt nhất là đôi mắt và vết bớt trên trán không làm xấu đi ngược lại càng tiên diễm tà mị, vừa thuần khiết như thiên sứ,

vừa yêu diễm, tà mị như ác ma, cả 2 khí chất này dung hợp trên người cô quá mâu thuẫn nhưng lại quá phù hợp với cô như vậy.

mọi người đắm chìm trước vẻ đẹp của họ, nam thì si mê Cố Hàn Băng ,nữ thì si mê,e thạn,xấu hổ, tim đập mạnh nhìn Lâm Vũ Hàn

nhưng khi nhìn cô thì ghen tị, hâm mộ đủ thứ, nhưng 2 người này không quan tâm tiếp tục đi về phía trước.

“A..xin chào Lâm tổng, ngài đến rồi sao, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài như ngài yêu cầu”

Quản lí nhà hàng thấy đôi nam nữ vào nhà hàng liền biết là ai, ông chạy đến
cung kính chào họ ,rồi sau đó hướng dẫn họ đến nơi được đặt sẵn,

còn 2 người thì đi theo sau quản lí dẫn đường họ.

“ mời các ngài theo tôi”

Họ vào ngồi , anh lấy menu chuẩn bị kêu gọi món nhưng anh muốn hỏi cô

“Cô muốn ăn gì cứ gọi ,họ sẽ chuẩn bị cho cô “

“Tùy anh , tôi không kén ăn “

“Ồ ,được rồi” anh nghe vậy xoay đầu nhìn phục vụ nói

“cậu chuẩn bi cho chúng tôi 2 phần bít tết 7 phan6 đi, à lấy luôn sẵn rượi mới nhất và ngon nhất cho tôi “

“Vâng thưa ngài hãy đợi lát ạ, trong vòng 15 phút sẽ có ngay”

Phục vụ giật đầu tỏ ý đã hiểu và cung kính lui xuống.

Anh nhìn cô chằm chằm và không biết đang suy nghĩ gì chỉ biết anh đang chuẩn bị lập kế hoạch tìm hiểu cô,


gặp cô nhiều hơn chứ không như hôm nay, không khí xung quanh càng ngày
càng im lặng , họ ngồi vậy không trò chuyện không làm gì ,

1 người chỉ ngắm nhìn cô,1 người thì không thèm nhìn anh chỉ nhìn cảnh đẹp bên ngoài .

“À, cô dạo này sống vẫn ổn chứ “

Anh lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này.

“vẫn khỏe , anh tưởng rắng tôi sẽ thảm đúng không, hừ có vẻ như không như anh mong muốn rồi nhỉ ,

yên tâm đi ,tôi không thèm chấp các người đâu, dù sao cũng chẳng quan hệ gì với tôi”

Cố Hàn Băng nhìn anh ,cười nhạt , đôi mắt không cảm xúc lạnh lùng châm chọc Lâm Vũ Hàn.

“Cô…”

“Cô gì, tôi nói không sai sao Lâm tổng”

anh không giận ,cười khổ dù gì cũng là do anh thôi nên cô ấy nói không sai ,

đúng là anh từng muốn như vậy để Cố Tiêu Nhi sống an toàn hơn, cũng không hề quan tâm cô sống thế nào chỉ mong cô đừng chọc vào bọn hắn,

“Vậy cô không tính trở về gia tộc của mình sao ,mọi người đang mong cô đấy”

Lúc đó khi anh biết tin cô không còn ở trong gia tộc nên anh không thèm
quan tâm, rời khỏi càng tốt coi như Cố Tiêu Nhi của anh càng an toàn
không còn bị cô bắt nạt nữa,

nhưng không ngờ trôi qua hơn 3 năm anh gặp cô thấy cô anh ngạc nhiên trước sự thay đổi nghênh trời đất như vậy,

lại còn là chủ tịch hùng mạnh nhất toàn thế giới mà ai cũng sợ than và cung kính trước vị chủ tịch thần bí này, chính anh tò mò trước vị chủ tịch
thần bí trong truyền thuyết này ,

anh thán phục cách làm ăn
tuyệt diệu của vị chủ tịch này, anh còn nghĩ xem người này là người thế
nào nên anh lên kế hoạch hợp tác vị chủ tịch tập đoàn BB này ,

cũng có nghe nói tập đoàn này không chỉ ở nơi này mà còn trải rộng khắp nước như là nước ÚC, Anh, Mĩ, Nga chủ chốt của cô thì ở đây nước Thượng Hải
….,

anh càng hứng thú hơn đến khi gặp có ai ngờ vị chủ tịch thần bí được đồn thổi này lại là một cô gái ,

à không là phụ nữ thành đạt, cô thay đổi từ mái tóc đến khí chất khiến anh cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Giờ anh không hiểu sao khi thốt lên câu nói này , trong thâm tâm anh căng thẳng,hồi hộp chờ cô đáp lại

“Tại sao tôi phải quay về nơi đó, nơi đó không phải một nơi dành cho tôi,
một nơi xa lạ tôi phải ở sao, một nơi dối trá tôi phải ở sao”

“Cô.. “

Anh hơi kinh ngạc trước câu trả lời này ,chẳng lẽ nơi đó thật sự khiến cô
chán ghét thê sao ,vì sao đôi mắt cô tuy hiện lện sát khí,


chán
ghét nhưng sâu trong đôi mắt cũng chứa chút bi thương, anh nuốt lại lời
mình muốn nói, trong lòng thì cảm thấy đau lòng vì cô,

xem ra
anh cần tìm hiểu lại quan hệ giữa gia tộc và cô thôi, anh không muốn cô
như vậy, anh muốn cô cười là anh thấy vui, anh giật mình trước suy nghĩ
đó,

Không thể nào rõ ràng anh thích Cố Tiêu Nhi kia mà, sao anh
có cảm giác đó với cô chứ, chắc là lầm rồi, đúng là lầm rôi , anh phục
hồi lại hình tượng bình tĩnh lạnh lùng.

“Thôi được rồi , tôi không cản cô nhưng chỉ nói vậy thôi ,cô không cần nói vậy, cô nên biết phận như vậy thì tốt “

Anh không dám nói ra thật lòng chỉ nói sai lòng mình khích bác cô,chính anh cũng khó chịu bởi câu nói hại người này của anh.

“Hừ, yên tâm đi , anh không cần phải lo ,anh cứ dỗ dành ôn nhu bên cô ‘em gái’ quí hóa kia đi”

Cố Hàn Băng nhàn nhạt nói cho là không sao cả, nhưng có ai biết trong lòng cô khinh bỉ anh vô số lần không tỉ như là Hừ! anh giả vờ lạnh lùng đi,

để xem anh chịu được bao lâu , tỷ như anh đúng là ngu ngốc không nhìn
rõ bộ mặt thật của con bạch liên hoa kia,tỷ như sớm muộn gì anh hối hận vì điều này…..

“Cô thật….”

Anh chưa nói xong thì phục vụ
đem lên cho họ, cô không quan tâm chỉ lo ăn của mỉnh mình không thèm
nhìn sắc mặt người nào đó chứa ý cười nhìn cô ăn, cùng lắm hắn trả tiền
chứ đâu phải cô trả ngu gì không ăn ,

Nếu Lâm Vũ Hàn mà biết ý nghĩ trong đầu cô có khi nào trợn mắt căm tức muốn hộc máu thầm mắng vô sỉ hay không ,

sau khi ăn uống xong cô lau khóe miệng uống rượi ngon lành sau đó liền nói

“hợp tác cũng đã hợp ,Ăn mừng cũng đã ăn, giờ tôi đi về trước đây ,tôi không tiếp anh nữa “

Cô chuẩn bị đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng thì cánh tay bị tay to thô ráp nhưng ấm áp của nam nhân nắm lại .

“Này cô có thể cho tôi biết số của cô không “

“cái gì” cô trợn mắt nhìn anh như muốn nói ‘anh bị ấm đầu à’.

Anh liếc nhìn liền biết ý nghĩ của cô ,anh run rẩy khóe miệng không ngờ cô
có chút đáng yêu đó chứ ,liền tốt bụng trả lời trước câu hỏi của cô.

“thì tiện sau này có gì khúc mắc trong công việc ,tôi lấy gì gọi cô nên mới hỏi cô vậy thôi chứ không có ý gì khác “

Anh mặt không đỏ, không suyễn, lấy lí do sự cùn đòi hỏi cô như người thu nợ vậy, đầu cô hắc tuyến ,

nhưng mà nghĩ nghĩ cũng đúng nên cô đưa số cô cho anh xong nhìn anh không cảm xúc nói.

“vậy là xong rồi chứ ,còn không buông tay, còn muốn nắm khi nào “

“Ách.. được rồi”

Anh luyến tiếc trước đôi tay xúc cảm mềm mại như cánh hoa kia ,trước khi buông anh vô sỉ giả vờ

nắm thêm xoa nắn chút rồi khẽ buông tay , không đợi cô đi anh đứng lên tỏ vẻ thân sĩ bước sánh cùng cô vừa nói.

“tôi chở cô về “

“không cần.. “ chua nói xong bị anh lại nắm tay cô kéo đi không thèm quan tâm cô phản kháng.

“Này.. “

Cố Hàn Băng thật không hiểu nổi hắn nghĩ gì trong đầu vậy ,không phải hắn

rất ghét cô sao,không phải hắn nên vội vàng về nhà hảo hảo ở bên cạnh
bạch liên hoa Cố Tiêu Nhi cô ta sao,

từ sáng đến giờ toàn nhìn cô chăm chú xong rồi đưa đi ăn thì cô không quản vì cái gì hắn kéo tay cô a~.

trong xe không khí quái dị, ai không nói chuyện chỉ lo làm việc của mình 1
người thì chăm chú lái xe đôi khi liếc nhìn cô không chán,

1 người thì xoay đầu nhìn cảnh bên ngoài, cho đến khi anh tình cờ thấy vết hôn trên cổ cô, hắn nhíu mày khó chịu,

hắn mặc dù chưa từng hoan ái nhưng biết đó là gì, lẽ ra hắn không quan tâm
nhưng không hiểu sao nhìn nó khiến hắn thấy gai mắt ,buồn bực như vậy .

“trên cổ của cô là gì thế, sao lại có vết bầm vậy “

Lâm Vũ Hàn cố ý nói mà không biết rằng lời nói của mình có bao nhiêu chua chua như vậy.

(tác giả: hahaha...anh ấy đổ dấm chua đó ấy mà *cười to đắc ý*

LVH: không thể nào... *phản bác*

CHB: *cười bí hiểm nhìn LVH*

tác giả: chậc chậc... còn nói *khinh bỉ*)

“Ách ..anh vừa nói gì.. vết bầm nào”

Cố Hàn Băng sửng sốt, nghi hoặc ngơ ngác sờ sờ cổ nhìn anh bằng vẻ mặt ngây thơ không thể tả,

Lâm Vũ Hàn khóe miệng run rẩy anh thật muốn nói ,cô giả vờ thật hay là không biết thật nhưng nhìn vẻ mặt trì độn,ngây thơ,

tay thì sờ sờ loạn trên cô nhìn anh bằng ánh mắt đó , khiến tâm anh rung lên , cô ấy thật đáng yêu a~ ý ..anh nói gì vậy,

bậy bậy.. 1 cô gái dâm đãng sao có vẻ mặt này chứ chắc là nhìn lầm rồi,
người như vậy anh nên chán ghét mới đúng,anh nhìn cô rồi , anh kiên nhẫn giải thích cho cô.

“thì ngay cổ bên phải của cô” nói xong đưa gương cho cô xem.

“Ể..”

Cố Hàn Băng cầm gương anh đưa , hoảng hốt nhìn vết bầm đẹp mắt ngay trên
cổ, đây không phải là dấu hôn hoan ái hôm qua sao, càng nhìn sắc mặt cô
đỏ bừng rồi chuyển sang đen lại càng tức.

thầm chửi rửi trong lòng về cái tên vô sỉ đó vạn lần , tên chết tiệt chờ đó cho lão nương ,

tôi nhất định sẽ bạo cúc hoa của anh,bạo chết anh luôn đi , xem xem anh còn dám làm càn hay không, mợ nó mà.

tên vô sỉ nào đó đang làm việc bỗng cúc hoa của hắn đau ,hắn không hiểu sao cảm thấy vậy ,

hắn nguyền rủ 'mợ nó ,tên nào dám nguyền rủ hắn hả, tên nào dám nói bạo cúc hắn hả,lăn ra đây cho lão tử, lão tử mà gặp được thì lão tử sẽ bạo cúc
chết hắn'

mà bản thân hắn không biết rằng hắn mới là người bị
bạo cúc ,bởi người hắn muốn chém chính là vợ yêu của hắn. Đó là chuyện
sau này.

Anh nhìn thấy một màn này thì anh càng khẳng định hơn,
sắc mặt anh khó coi, khó chịu . Xem ra anh cần phải thay đổi kế hoạch
thôi, không thì tên chết tiệt nào cướp cô khỏi hắn mất.

(tg: này vẫn còn chiến tranh lạnh đó ,người ta còn chưa phải là của anh đâu mà cướp *trợn mắt coi thường*)

Bỗng anh liền hiểu rõ mình ngày càng thích cô 1 chút, cũng hiểu rõ con tim mình nhưng vẫn cần muốn

biết cô là người thế nào và mình thích cô ấy ở điểm nào thì anh mới xác định được, hiện tại anh chỉ tiếp cận cô như vậy thôi, chẳng phải anh có Cố
Tiêu Nhi sao .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui