Vì cảm ơn học đệ đã đồng ý tạm thời thay mình trực ban, gần tối Kim Chính Dân đến cửa hàng tiện lợi mua chút thức uống coi như tạ lễ, còn đem đến tận phòng máy tính để đưa cho học đệ. Nghe nói Tiêu Tình có gọi đến nơi này mấy lần để tìm anh, Kim Chính Dân cảm ơn học đệ xong liền vội vã chạy tới câu lạc bộ. Anh cứ nghĩ rằng Tiêu Tình nhất định vẫn giống như bình thường, vừa đợi ở câu lạc bộ, vừa luyện tập viết thư pháp, vừa đợi anh kết thúc công việc, nhưng kết quả thật hụt hẫng.
“Học trưởng Hiếu Kiệt, hôm nay Tiêu Tình không đến câu lạc bộ sao?”
Bên cạnh là mấy học đệ, học muộn đang ngồi nói chuyện phiếm, nghe qua hình như là đang nói đến giáo viên mới vào. Kim Chính Dân không muốn quấy rầy bọn họ nên xoay người đi tới một góc, hỏi người nghiễm nhiên đã trở thành linh hồn của câu lạc bộ từ năm thứ năm đại học.
“Không nhìn thấy.” Trước mặt là một quyển sách giáo khoa về thủy động học, bên cạnh là chồng giấy, Lâm Hiếu Kiệt ngẩn đầu lên, liếc nhìn Kim Chính Dân một cái rồi cuối đầu tiếp tục chiến đấu với những biểu thức toán học. “Vậy à?” Kim Chính Dân kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh học trưởng. “Học trưởng Hiếu Kiệt, cho em mượn điện thoại di động được không?”
"Cậu định làm gì?"
Lúc này Lâm Hiếu kiệt không ngẩng đầu, cả khuôn mặt vẫn như cũ dán chặt ở trên trang sách.
“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là gọi cho Tiêu Tình rồi, em muốn biết cô ấy hiện đang ở đâu thôi.” Buổi sáng anh về nhà một lần nhưng không có thời gian sạc điện thoại, pin cũng đã cạn sạch rồi.
"Không cần hỏi. Tôi biết cô ấy đang ở đâu rồi."
Lâm Hiếu Kiệt lấy một tờ giấy trắng, sau đó viết viết vẽ vẽ thành một tấm bản đồ rồi nhét vào tay Kim Chính Dân. “Học muội Tiêu Tình đang làm việc ở chỗ này.”
"Đi làm? Làm sao có thể...."
Phí sinh hoạt, tiền tiêu vặt của Tiêu Tình đều chuẩn bị rất tốt, anh chưa bao giờ nghe thấy cô thiếu tiền xài, làm sao có thể đi làm cơ chứ? Kim Chính Dân không tin được, mắt mở tròn. “Học trưởng, làm sao anh biết Tiêu Tình đi làm ở chỗ này?” Ngay cả anh là bạn trai cô mà cô không nói, tại sao học trưởng Hiếu Kiệt lại biết rõ như thế?
“Bạn học của tôi nói đấy, cậu không biết gì à?”
"Vâng" Chính Dân gật đầu một cái.
Vị học trưởng mà Hiếu Kiệt nói đến vốn nổi tiếng là người mê cosplay, thường ngày luôn là một bộ dạng ngây ngốc như một trạch nam nhưng mỗi khi đến ngày nghỉ, đám người kia mà tụ tập lại với nhau, trang phục của anh đảm bảo ngay cả mẹ anh cũng không thể nhận ra anh là ai. Đến mùa hè, nhiều lễ hội được tổ chức, anh sẽ tốn thêm mấy ngày để tỉ mỉ chuẩn bị trang phục cho thật phù hợp với nhân vật mình cosplay. Tiền anh tiêu để mua trang phục, tóc giả cùng những phụ kiện thật khiến người ta phải hít hà, tặc lưỡi mà nói thật khoa trương.
Nhưng tự nhiên nhắc tới học trưởng đó làm gì? Kim Chính Dân nhìn học trưởng Hiếu Kiệt một cách khó hiểu, chờ đợi anh nói tiếp.
“Này, cậu nhìn đi…….” Lâm Hiếu Kiệt mở nắp điện thoại di động, đưa cho Kim Chính Dân xem một bức hình rất đặc sắc.
“Cô hầu gái này dung mạo xinh đẹp chứ?”
“Đây là ……..” Kim Chình Dân lại gần, chân mày lập tức nhíu lại.
“……..Tiêu Tình?” Tối hôm qua cô đã mặc trang phục nữ hầu gái này ở nhà mà, sao học trưởng Hiếu Kiệt lại có tấm hình này chứ?
Nhìn kĩ thì cũng không giống là chụp ảnh vì Tiêu Tình không ở chính diện ống kính, gương mặt để lộ nụ cười…..
Kim Chính Dân đoạt lấy điện thoại của học trưởng, cẩn thận nhìn Tiêu Tình trên màn hình điện thoại di động.
“Sao mắt cô ấy sưng lên như vậy? Cô ấy đang khóc phải không? Rốt cuộc ai đã chọc cho cô ấy khóc? Học trưởng Hiếu Kiệt, làm sao anh lại có tấm hình này? Chụp từ lúc nào? Vì sao Tiêu Tình lại mặc dễ thương như vậy để cho người khác chụp hình?”
“Này! Cậu đừng kích động như vậy chứ………” Lâm Hiếu Kiệt lấy lại điện thoại, rất sợ tấm hình dễ thương này sẽ bị Kim Chính Dân tức giận mà thủ tiêu. “Hình này không phải tôi chụp. Đừng có nói linh tinh.”
“Chụp lúc nào? Chụp ở đâu?”
“Thì ở trong tiệm cà phê đó! Không phải tôi đã vẽ bản đồ cho cậu rồi sao?”
Lâm Hiếu Kiệt cất điện thoại di động vào túi quần, cúi đầu vào đống sách thủy động học. “Học muội đi làm mà không nói cho cậu biết sao? Có phải hai đứa đang xảy ra gây gổ gì không?”
“Không có gây gỗ, bọn em đâu có chuyện gây gổ gì?” Kim Chính Dân bỗng có chút hỗn loạn.
“Học trưởng Hiếu Kiệt, tấm hình đó… anh có thể….”
“Có thể gì cơ?” Lâm Hiếu Kiệt đưa tay chắn túi quần đang để điện thoại, tỏ vẻ phòng ngừa ăn cướp. “Có phải cậu muốn tôi xóa hình đúng không? Hình này chụp rất nhiều tấm, với lại tên kia gần đây rất hình quán cà phê hầu gái, những tấm hình này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu….”
“Học trưởng!” Kim Chính Dân không nhịn được đập bàn. “Anh có biết rằng mơ tưởng tới bạn gái của học đệ là không có đạo đức không?”
“Này, ăn nói cho tử tế chút được không? Người nào mơ tưởng tới bạn gái cậu chứ? Tôi chỉ thấy tấm hình này của Tiêu Tình rất đáng yêu, không nỡ xóa chút nào. Với lại cậu ở đây lãng phí thời gian đôi co với tôi làm gì, không nhanh đến tiệm cà phê ấy đưa bạn gái về nhà đi, nếu không những tấm hình như thế sẽ ngày càng nhiều, nhiều người có đó…”
"Shit!"
Kim Chính Dân không nhịn được đạp bàn một cái, đám học đệ học muội trong câu lạc bộ cũng bị hành động của anh dọa sợ, hoảng loạn nhìn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...