Sáng sớm, chiếc Cadillac màu đen dừng ở cửa bệnh viện Hamburg, Thái Gia Tuyền cởi dây an toàn ra, đang chuẩn bị xuống xe, móng tiểu Cẩu của Thái Gia Tuyền liền bị bắt được.
"Còn chưa tập thành thói quen?" Hạ Cẩm Hiên nhếch miệng hỏi.
Thái Gia Tuyền uất ức quay người lại , chuồn chuồn lướt nước hôn một cái trên mặt Hạ Cẩm Hiên, xấu hổ quay đầu giống như chạy trốn ra khỏi xe.
Hạ Cẩm Hiên ngoác miệng cười lớn, nhìn theo bóng người đang đi về phía bệnh viện la lớn: "Buổi tối anh muốn ăn thịt bò!" Sau đó nhận lại được thái độ xem thường đáp lại, hài lòng nổ máy xe đi.
Thái Gia Tuyền ở trong lòng mắng, vẫn bước vào cửa chính của bệnh viện, nhưng mới đi hai bước, liền ngây ngẩn cả người.
Xuất hiện trước mặt của cô không phải ai khác, chính là người mấy ngày qua Thái Gia Tuyền chôn sâu trong lòng không dám nghĩ đến Lâm Phong. Lâm Phong lúc này mặc một bộ âu phục màu đen, cùng khí chất trầm ổn tự tin của hắn phối hợp rất vừa vặn. Thân hình cao ngất đứng ở trong đó, làm cho không người nào có thể bỏ qua được sự hiện diện của hắn.
Nhớ lại năm đó, chỉ có đi cùng giáo sư tham gia hội nghị chính thức lúc đó hắn mới mặc, bình thường phần lớn là mặc quần tay áo sơ mi mang phong cách nho nhã. Mà mỗi lần nhìn thấy hắn mặc âu phục, Thái Gia Tuyền cũng sẽ trở nên si mê quần lấy hắn nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, nhìn chán rồi mới cho hắn đi.
Vào giờ phút này, trong lòng Thái Gia Tuyền lại có quá nhiều cảm giác ngổn ngang, trừ kinh ngạc, không biết còn có mùi vị gì. Nhẹ giọng hỏi: "Làm sao anh lại ở chỗ này?"
Lâm Phong trong mắt lóe lên ưu thương, ngay sau đó trở nên ôn hòa cưng chiều mỉm cười: "Anh xin sang bên này làm đề tài, sáng sớm hôm nay trình diện. Thế nào? Có vui không?"
Thái Gia Tuyền một hồi kinh hoảng, đúng vậy, là kinh hoảng mà không phải vui mừng, cô một chút cảm giác vui mừng cũng không có."À, bệnh viện Berlin không phải tốt hơn sao?"
"Nhưng là nơi đó không có em." Lâm Phong không thèm để ý chút nào câu nói của mình nghe thật buồn nôn.
". . . Em nên lên rồi." Thái Gia Tuyền nói xong, cúi đầu bước nhanh đi vào phía trong.
"Vừa đúng, ở cùng tầng đấy." Lâm Phong đi theo cô cùng bước vào thang máy, hắn nói không sai, cả khoa tim mạch đều ở tầng 11.
Thái Gia Tuyền nhìn Lâm Phong bên cạnh, trong lòng cảm thấy không vui, có chút buồn bực. Cô cũng không rõ buồn bực này là do Lâm Phong xuất hiện có thể khiến quan hệ của cô cùng Hạ Cẩm Hiên trở nên rối rắm, hay là bởi vì mình cùng Hạ Cẩm Hiên bắt đầu tìm hiểu sẽ khiến Lâm Phong đau lòng. Bực mình liếc Lâm Phong một cái, trong lòng có loại cảm giác khiến cho khó xử.
Định tránh không cho mọi người để ý, khi cửa thang máy mở ra, hai người một trước, một sau bước vào phòng họp. Theo lệ thường, mỗi tuần buổi sáng, khoa tim mạch toàn bộ các sinh viên và đồng nghiệp sẽ đến sớm nửa giờ, cùng họp giao ban(này sáng thứ 2 nào mẹ mình cũng họp nên mình biết).
Mà nội, ngoại hai khoa cho tới giờ đều là không phân biệt (này không rõ lắm như ở nước mình thì phân rõ lắm), mọi người trong công việc chắc chắn sẽ cần trao đổi học hỏi lẫn nhau(ai chà ít liên quan lắm có gì cần học cũng không trực tiếp học hỏi như thế mà phải mời hội chẩn lên lịch hẹn ngày và chỉ định tên bs thôi vì 1 khoa cả trăm bs chỗ đâu và thời gian đâu mà họp thế chứ …và ai rảnh mà tuần nào cũng họp thế này…Đây mới là thực tế…he he…ta biết vì từng đi làm trong bv cũng tương đối coi là lớn), chỉ có điều nhân viên khoa ngoại nthường ở nội trú (cái này thì có nhưng ai đi nội trú thôi đi 2 năm về thành thạc sĩ nhưng thời gian đó ko được về nhà dù nhà gần, chứ thường thì có bs trực mà), còn nhân viên khoa nội thì khi cần mới đến phòng khám bệnh, tuy vậy nhưng không phải là tuyệt đối.
Thực ra vài năm gần đây khi Lâm Phong còn chư tìm ra mọc tiêu mới của cuộc sống thì khám và tiếp xúc nhiều với bệnh nhân khiến anh không cón than trời trách đất mà từ từ lấy lại tự tin. Về y học hắn luôn có khả năng thiên phú, nghiên cứu giải phẫu bệnh lý cũng đạt được thành tựu không nhỏ.
. . . . . .
Cuộc họp kết thúc sớm, sau khi nghe các Bác sĩ ký cựu trong khoa giới thiệu về Lâm Phong với một loạt lời khen, Thái Gia Tuyền cũng thực sự sợ ngây người, học trưởng này về y học là một tài năng khiến người ta kinh ngạc.
"Tiểu Tuyền." Sau khi họp xong, bọn họ tách ra, Lâm Phong gọi lại Thái Gia Tuyền: "Buổi trưa chờ anh rồi cùng đi ăn, anh đối với nơi này không quen, mới vừa rồi lễ tân chỉ anh căn tin nhưng có thể không tìm được."
"À." Thái Gia Tuyền trả lời một tiếng, đưa mắt nhìn Lâm Phong đang đi về phía khoa nội, cho đến khi thật xa nhìn không thấy nữa, mới yên lặng xoay người đi đến khu nội trú. Trong lòng vẫn không biết có nên nói với Hạ Cẩm Hiên không đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...