Trở lại Hamburg, trời đã tối đen không còn sức lái xe Hạ Cẩm Hiên đành phải để xe ở lại sân bay ( đi Berlin lúc trước trực tiếp để xe tại sân bay Hamburg), đón taxi đến bệnh viện.
Bác sĩ với Hạ Cẩm Hiên rất quen mặt, dù sao hắn hàng năm đều đến khám vì bệnh bao tử. Mà trong một năm qua hắn không tới một lần nào, việc này khiến bác sĩ cứ nghĩ bệnh tình hắn đã khá lên nhưng ngay khi hắn đến khám cảm thấy hết sức giật mình.
"Bệnh của cậu lại tái phát? Lại không ăn uống đúng giờ phải không? Hay ăn phải thứ gì đó không tốt?" một lão già người Đức cau mày nhìn Hạ Cẩm Hiên.
"Uống một chút rượu. . ." Hạ Cẩm Hiên hời hợt trả lời.
"Xem ra thật không tốt chút nào, phải nội soi thôi ." Bác sĩ cho hắn dùng chút thuốc mê, để giảm bớt đau đớn của hắn.
Nằm ở trên bàn nội soi với liều thuốc mê khiến ý thức dần dần mơ hồ, nhưng ngay khi Hạ Cẩm Hiên bắt đầu đi vào khởi mê, trong đầu hắn cò một âm thanh vang lên "Không được buông tay, tuyệt không thể buông tay!" . ( Hằng ngày dùng cách nội soi để đưa thuốc vào quả nhiên là kỳ lạ, cái này chắc chắn có thể bẫy một phụ nữ đàng hoàng... . . Khi thuốc ngấm rồi thực sự việc gì cũng không biết~)
"Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh. . ." Hạ Cẩm Hiên được hộ lý nhẹ nhàng gọi tỉnh, nằm trong phòng bệnh riêng hắn bất tắc dĩ cười và gật đầu với cô hộ lý rồi lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Đầu óc đã tỉnh táo, trước khi hôn mê âm thanh ngày càng rõ hơn vang vọng bên tai. Không sai, tại sao muốn buông tay? Quyết không thể buông tay! Hắn Hạ Cẩm Hiên là ai? Hắn hiện tại sẽ không có dễ dàng chịu thua. Từ nhỏ đến lớn, mặc dù chỉ học riêng tại nhà thôi nhưng hắn cũng muốn gì được nấy, hô mưa gọi gió chỉ cần hắn muốn, đến nay không thứ gì hắn không có được.
Mở mắt lần nữa, trong ánh mắt đã không còn sương mù nữa mà là sự trong trẻo tự tin."Bác sĩ, bao lâu có thể tốt trở lại?" Hạ Cẩm Hiên quay đầu nhìn bác sĩ, một lão già người Đức đáng thương, lại bị khí thế lúc này của hắn làm cho hoảng sợ.
**************************
"Cái gì? Bệnh bao tử của Hạ Cẩm Hiên tái phát ? Vì sao cậu hiện giờ mới cho tôi biết?" Thái Gia Tuyền kích động nhìn Tề Minh kêu to, không chút nào ý thức được mình cuống quýt.
Lúc này cách Hạ Cẩm Hiên nằm viện đã được 4 ngày, Tề Minh quả thật không thể nhịn được nữa, Lâm Phong dường như hằng ngày cứ đến tìm Thái Gia Tuyền, mặc dù Thái Gia Tuyền không có đồng ý thỉnh cầu quay lại với hắn, nhưng cũng không từ chối hắn quấn lấy mình mỗi ngày. Điều này làm Tề Minh nổi giận.
Hôm nay, lúc Lâm Phong lại đến tìm Thái Gia Tuyền, Tề Minh ở trước mặt hắn, nói với Thái Gia Tuyền Hạ Cẩm Hiên bị tái phát bệnh đau bao tử, hơn nữa lại nhập viện 4 ngày rồi.
Vì vậy liền xuất hiện một màn như lúc nãy Thái Gia Tuyền không phát hiện, ánh mắt dò xét của Lâm Phong đang nhìn mình, nổi lo lắng kia không thoát khỏi ánh mắt của Tề Minh, đây chính là hiệu quả mà Tề Minh mong muốn.
"Không được, tôi phải mau đi trở về, một mình hắn ở bệnh viện không ai chăm sóc sao được! Tề Minh, Lâm Nhã Khiết giao cho cậu rồi, cậu có thể giải quyết chứ?" Thái Gia Tuyền không chút do đưa ra quyết định này, thậm chí không có suy tính cùng Lâm Phong bên cạnh giao phó gì, điều này làm cho Tề Minh hết sức đắc ý.
"Tôi dĩ nhiên có thể làm được, ngược lại học trưởng Lâm Phong của cậu, hắn phải làm sao?" Tề Minh thêm dầu vào lửa nhắc nhở.
Thái Gia Tuyền ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Lâm Phong, có chút không biết làm sao. Kể từ ngày đầu cô gặp lại Lâm Phong, dường như đều không biết làm thế nào, cô thật sự không biết đối xử thế nào với anh.
"Học trưởng, bạn em ngã bệnh, chỉ có một mình trong bệnh viện, em phải nhanh chóng trở về. . ." Thái Gia Tuyền đã không còn kêu hắn"Đầu đá" nữa, mà là "Học trưởng" cứ như gọi như vậy cô sẽ cảm thấy an tâm.
"Là bạn trai, hiện tại của cô ấy!" Tề Minh không chút khách khí tặng thêm một câu.
"Không sai, bọn họ chuẩn bị kết hôn!" Lâm Nhã Khiết luôn luôn không muốn thua thiệt không cần biết có phải sự thật khôngcứ đánh trước rồi tính sau.(ta thích cặp này) Mấy ngày qua bị Tề Minh quấn lây cô đối với Lâm Phong giống như kẻ thù của người mình yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...