Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc
Trong căn phòng trống này thứ dư thừa nhất là bản thân cô, hai người không thể nào vĩnh viễn vô tri vô giác, Tề Minh đứng dậy muốn đi tìm bia trong tủ lạnh, đứng lên xoay người, ngẩn người, lập tức thấy buồn cười trở lại ngồi xuống.
"Cậu có bệnh à?" – Hạ Cẩm Hiên liếc hắn một cái.
Tề Minh giọng nói bình tĩnh: "Cậu quay đầu trước đi."
Hạ Cẩm Hiên nghe lời làm theo, nhất thời cả kinh tay run lên, thiếu chút nữa đem computer quăng trên mặt đất. Thái Gia Tuyền lúng túng xoay người chạy về phòng của mình, Hạ Cẩm Hiên đem computer nhét vào trong tay Tề Minh, vọt người từ trên ghế sofa nhảy xuống, chợt lách người đã ngăn ở trước mặt Thái Gia Tuyền.
"Em. . . Hôm nay không phải trực sao?" – Hạ Cẩm Hiên lúng túng hỏi.
"Một bạn học ngày mai có chuyện, cùng em đổi ca." – Thái Gia Tuyền trả lời.
"Mới vừa rồi. . . Cái đó. . . Em đừng để trong lòng." – Hạ Cẩm Hiên không biết làm sao, vô cùng muốn ôm cô, nhưng lại sợ lúc này cô nhạy cảm, mình sẽ bị ghét.
Thái Gia Tuyền lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn hắn, nói: " Không có gì, rất bình thường, ha ha, nếu là có nam sinh nào đó chưa có xem qua những thứ này mới kỳ quái đấy."
Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Đúng nha, vẫn là tiểu Tuyền Tuyền khéo hiểu lòng người nha ~ vạn tuế!" – Tề Minh ở một bên cợt nhã la hét.
Nhưng vẻ mặt Hạ Cẩm Hiên lại càng thêm lúng túng, trời ơi đất ơi, thì ra là trước kia hắn không phải là đàn ông bình thường!(Bonei: anh Hiên, anh đừng quan tâm đến điều đó, vì nhờ đó mà ta hận ko thể giành lấy anh của chị Tuyền đầy
Hạ Cẩm Hiên nheo mắt lại, nhìn Thái Gia Tuyền uy hiếp, Thái Gia Tuyền không chút cử động, vùi đầu ăn cơm.
********** ta là tuyến phân cách ***********
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...