"Honey, đi giúp tôi thu xếp hành lý đi ~" giọng nói hết sức đáng bị đánh cửa Andre vang lên trong điện thoại.
"Biến!" Thái Gia Tuyền giận đến không kềm được rống to. Mây đồng nghiệp bên cạnh giật mình quay đầu lại nhìn, không biết vì sao Thái Gia Tuyền mà như ăn phải thuốc nổ. Mặc dù cô nói tiếng Đức, mọi người nghe không hiểu, thế nhưng giọng nói tuyệt đối không tốt, hơn nữa lại còn là to tiếng trong công ty, có thể làm cho cô dùng tiếng Đức to tiếng trong công ty chỉ có một—— Phó tổng giám đốc Andre của bọn họ. Mọi người thật sự không hiểu nổi vì sao hai vị này dùng phương thức cấp trên cấp dưới không giống mọi người, chẳng lẽ đây là thuộc về văn hóa của Châu Âu? ?
"Chuyến bay vào ngày mai, tôi sắp đi Trung Đông rồi !" Andre không có bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
"Cái gì? Ngày mai? !" Thái Gia Tuyền sửng sốt một chút: "Vậy. . . Anh ấy cũng đi sao?"
"Uhm Uhm ~"
"Không phải tháng sau sao?" Thái Gia Tuyền có chút không muốn bỏ qua, nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho cái đối tượng bên kia điện thoại.
"Bởi vì. . . . . . Xảy ra chút chuyện, cần đến trước dư định." Andre dừng một chút, làm như có chút do dự nói: "Thái, nếu như mà tôi không trở về, em sẽ nhớ tôi không?"
Thái Gia Tuyền có chút không giải thích được: "Không trở về? Anh phải trực tiếp về Italy? . . . . . . Vậy thì tốt quá, tiễn cái ôn thần anh rời đi tôi có thể thoải mái rồi!"
"Ha ha, vậy tôi nhất định phải trở về quấy rầy em!" Andre cười nói.
Xế chiều hôm đó, Thái Gia Tuyền vẫn mềm lòng đi đến nhà Andre thuê giúp hắn thu xếp hành lý, bởi vì trong khoảng thời gian này trải qua chung đụng, cô phát hiện cuộc sống hắn thật rất hỗn loạn. Cho nên hắn kết luận là —— lúc hắn ở Châu Âu vô cùng nổi tiếng, sau lưng dĩ nhiên là có người giúp việc ... Người đi theo chuẩn bị. Nếu không hắn cũng chỉ có thể giống như khi ở Trung Quốc như vậy, quần áo, ga giường các loại bất kể đắt bao nhiêu, đã dùng qua liền ném!
"Chẳng lẽ là làm người giup việc đã lâu, tình mẹ trỗi đạy? Tôi lại có thể đến giúp anh thu xếp hành lý? ?" Thái Gia Tuyền vừa xếp quần áo của Andre vào vali, vừa oán giận mình.
Đột nhiên, sau lưng một đôi bàn tay duỗi tới, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, không cần hỏi cũng biết là ai. Thái Gia Tuyền kinh hãi, lồng ngực hắn ấm áp mà to lớn, giờ phút này làm cho cô cảm thấy không là cảm giác an toàn, mà là tuyệt đối cảm giác nguy hiểm!
"Mẹ kiếp ! Biết ngay là không nên tới!" Thái Gia Tuyền không nhịn được ở trong lòng mắng lên thô tục.
"Buông tay!" Giọng nói và vẻ mặt Thái Gia Tuyền đều mang theo nghiêm khắc.
"Chỉ một lát, được không?" Andre khó được lúc thành khẩn mà thỉnh cầu. Thái Gia Tuyền không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ là từ trong giọng nói của hắn tựa hồ nghe ra đau thương nhàn nhạt, vì vậy tựa như bị làm định thân chú, cứng ngắc ở nơi đó không nhúc nhích.
Andre lúc nào thì chuyển đến trước mặt cô cô cũng không biết, chỉ biết là cái ánh mắt màu xanh kia thật sâu nhìn cô chăm chú một hồi lâu. Ngay sau đó, An Đức Liệt vươn người tới hôn lên môi của cô.
"Ô. . ." Thái Gia Tuyền cả kinh trợn to hai mắt, muốn giãy giụa, lại phát hiện mình bị hắn ôm rất chặt , cả thân thể cũng dính vào bộ ngực hắn, giống như bị vò nát cả người đau đớn.
Xong đời, tên khốn này rốt cuộc không nhịn được rồi, cô nên biết sớm, tại sao có thể bởi vì một đoạn thời gian hòa bình với nhau liền buông lỏng cảnh giác? Ai có thể tới cứu cô!
Kỳ quái là, Andre hôn không hề giống như lần trước như muôn lây hêt tràn đầy dục vọng, ngược lại có chút dịu dàng, cảm giác quý trọng. Thái Gia Tuyền không khỏi ngây ngẩn cả người, cứ như vậy ngơ ngác mặc hắn hôn, từ trước tới nay lần đầu tiên không có ghét nụ hôn của hắn.
"Nên xuât phát rồi." Một giọng nói đột nhiên vang lên ở tại cửa ra vào.
Thái Gia Tuyền sợ hết hồn, vội vàng đẩy Andre ra, là anh! Lại là Hạ Cẩm Hiên! Tại sao anh lại ở chỗ này? Cô cư nhiên bị Hạ Cẩm Hiên nhìn thấy đang cùng người đàn ông khác hôn nhau, hơn nữa không kháng cự chút nào. Thái Gia Tuyền quay đầu căm tức nhìn Andre, mà đáp lại cho cô là một nụ cười đắc ý, dùng khẩu hình miệng nói cho cô biết: "Tôi là cố ý."
"Đi tìm chết!" Thái Gia Tuyền thuận tay kéo qua một ôm gối đập tới.
Andre nhíu nhíu mày, đưa tay đỡ ra cái gối đánh tới, có chút nghiêm túc nói: "Tôi vẫn chưa muốn chết, ngoan ngoãn chờ tôi trở về." Vừa nói xốc lên hành lý xoay người đi tới phía Hạ Cẩm Hiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...