"Hiên?" Thái Gia Tuyền gọi thử một tiếng, muốn xác định xen là phản ứng của hắn hay do phản ứng của thuốc.
Nhưng một phút sau, Hạ Cẩm Hiên lại ngồi dậy, nghiêng người dịu dàng hôn lên môi của cô. Thận trọng liếm láp vết thương trên lưỡi cô, đau lòng vuốt ve tóc của cô.
"Tuyền, thật xin lỗi, anh. . . Anh thiếu chút nữa đã không nhịn được rồi, nhưng mà. . . . . ." Hạ Cẩm Hiên cúi thấp đầu, Thái Gia Tuyền thế mà thấy được một giọt nước nhỏ xuống , hắn khóc sao?
"Tại sao? Với liều thuốc ngủ đó đủ ngủ cả ngày vì sao lại không có việc gì? !" Thái Gia Tuyền ngược lại trở nên lý trí, có lẽ trong tiềm thức cô cũng không nghĩ sẽ nhắc lại chuyện mới vừa rồi.
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Cẩm Hiên dĩ nhiên là đang cố gắng điều chỉnh tâm tình, nhưng lại chậm rãi nghiêng đầu tựa sang một bên, không muốn nhìn thẳng Thái Gia Tuyền. Hắn nhẹ nói một câu những lời này thiếu chút nữa khiến Thái Gia Tuyền hít thở không thông ——"Một năm này anh sớm đã miễn dịch với mấy loại thuốc an thần thế này rồi."
Thái Gia Tuyền không biết nghĩ gì, bởi đầu óc cô căn bản đã trống rỗng. Hơn nữa cũng không có nhiều thời gian để nghĩ, Hạ Cẩm Hiên giờ quay đầu nhìn cô nói: "Bọn họ không có phái thuộc hạ quay lại xem xét, nhất định là cho rằng anh đã ngủ say. Có thể trốn ra ngoài hay không chỉ có tối nay định đoạt."
Thái Gia Tuyền sững sờ gật đầu một cái, trong lòng cảm giác có chút rất lạ.
Nhìn Hạ Cẩm Hiên như một loại thần trộm chuyên nghiệp ấy, tránh qua máy theo dõi có gắn tia hồng ngoại, dẫn theo Thái Gia Tuyền từ cửa sổ trèo sang một gian phòng trống khác bên cạnh, sau đó từ căn phòng kia trèo xuống lầu. Dọc theo đường đi hẳn là hết sức thuận lợi.
Bởi vì không riêng gì An Đức Liệt cho là Hạ Cẩm Hiên đã bất tỉnh, nên đã buông lỏng cảnh giác. Cũng bởi An Đức Liệt mới vừa rồi thật sự bị Thái Gia Tuyền khơi lên lửa dục khó nhịn, lại không được phát tiết. Bất đắc dĩ chỉ đành phái người cả đêm tìm phụ nữ cho hắn, bây giờ đang trong phòng nào đó lêu lổng, làm sao có thể phát hiện tù nhân bỏ trốn.
Hạ Cẩm Hiên cứ vậy kéo Thái Gia Tuyền chạy về hướng phía sau trang viên Trà viên.
"Hiên! Tại sao không chạy ra phía ngoài, chạy lên núi làm gì?" Thái Gia Tuyền nghi ngờ hỏi.
"Sau khi bọn họ phát hiện sẽ hơn phân nửa đuổi theo bằng đường đó, như vậy chúng ta thoát được không bao lâu. Chạy theo hường núi trà, không chừng lên cao có thể bắt được tìn hiệu, gọi điện thoại báo cảnh sát mới là quan trọng nhất!" Hạ Cẩm Hiên không quay đầu tiếp tục kéo Thái Gia Tuyền tiếp tục đi.
Hai người vùi đầu đi được, hồi lâu, Thái Gia Tuyền vẫn là nhịn không được hỏi: "Hiên! Anh. . . liều thuốc mê lớn như thế. . . vì sao một chút cảm giác cũng không có?"
"Anh không phải nói qua với em rồi sao? Anh mỗi đêm đều uống rất nhiều thuốc ngủ mới có thể ngủ. Lúc phát bệnh nghiên trọng bác sĩ tâm lý của anh cũng sẽ cho anh dùng thuốc an thần. Thời gian dài, phải dựa vào thuốc khiến cho thuốc đối với anh không còn tác dụng." Giọng nói Hạ Cẩm Hiên có chút nhẹ nhàng.
"Hiên, thật xin lỗi!" Thái Gia Tuyền cực kỳ đau lòng, cầm lấy tay hắn dùng sức nắm"Nhưng thật ra là anh hiểu lầm! Khi đó em đã sớm yêu anh, chỉ là bản thân em không phát hiện ra thôi. . . . em chì có hiểu rõ một điều, chính là em đối với Lâm Phong sớm đã không còn cảm giác ! Cho đến khi anh rời khỏi em bầu trời dường như cũng sụp đổ đối với em."
Tay Hạ Cẩm Hiên buông lỏng xuống, nhưng chân bước đi không hề nghỉ.
Thái Gia Tuyền vừa khóc vừa kể : "Em cũng vậy mất ngủ cả một thời gian dài, nhưng mà em lại so với anh thì không thể bằng, ít nhất khi em cực kỳ mệt mỏi sẽ bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ!" Dừng một chút, Thái Gia Tuyền đột nhiên có chút trở nên kích động: "Anh là đồ đáng ghê tởm! Những gì anh nghĩ trong lòng đến giờ vẫn không cho em biết! Nếu anh chịu nói ra hết thì chắc sẽ không như bây giờ! ! —— mới vừa rồi! ! Mới vừa rồi em suýt chút nữa chết rồi, anh lại còn thấy chết mà không cứu! Anh sớm nói với em anh làm bộ ngủ , em sẽ không hoảng sợ đến vậy. . . Sợ như vậy! Anh có biết hay không thật sự rất đáng sợ! !" Thái Gia Tuyền nói xong liền bắt đầu khóc lớn lên, mặc dù cố sức khắc chế không phát ra tiếng, nhưng vẫn phát ra tiếng rất to.
"Tuyền, thật xin lỗi, anh thật sự thiếu chút đã không nhịn được đánh cho tên kia một trận, cơ hội để chúng ta trốn chỉ có lần này, anh chỉ có thể nhịn, anh thật sự không nghĩ đến em sẽ gặp chuyện không hay! Nhưng mà. . . anh biết em sẽ cắn lưỡi tự sát anh chắc chắn sẽ không làm bộ." Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc dừng bước, ôm cô giải thích.
"Anh thật là quá đáng! Nếu như em không cắn lưỡi tự vận, hắn căn bản sẽ không bỏ qua cho em, chẳng lẽ anh có thể trơ mắt để hắn để em bị hắn. . . . . . Bị hắn. . . . . ." Thái Gia Tuyền dùng sức khóc, cô cũng không để ý tới hiện giờ bọn họ đang chạy trối chết hết sức bức bách, cô chỉ muốn nghe câu trả lời của Hạ Cẩm Hiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...