Nữ Giúp Việc Của Thái Tử Phúc Hắc
Khang Hinh lại đột nhiên cười lớn"Ha ha ha ha, thật buồn cười phụ nữ của Hiên có rất nhiều cô có là gì trong số đó? Anh ấy chẳng qua là ham mới lạ nhất thời thôi, nếu có người mới tự ngả vào lòng hắn sẽ không cự tuyệt. Cô nghĩ mình có khả năng giữ được anh ta trong bao lâu?" Cô ta rất hài lòng khi thấy sắc mặt Thái Gia Tuyền thay đổi, vì vậy nói tiếp: "Cô chẳng qua là một viên chức nhỏ trong công ty anh ta thôi, lại quấn lấy anh ấy vì tiền chứ gì. Đến lúc anh ấy chơi chán, sẽ ném cho cô mười mấy triệu xem như bồi thường. Nhưng nếu như cô không thức thời không phân biệt tốt xấu có tin đến một phân tiền tôi cũng làm cho cô không thể lấy được?"
Thái Gia Tuyền cảm giác lòng đau như bị ai đó xe rách đến Khang Hinh cũng nói anh ấy có rất nhiều nữ nhân, chẳng lẽ là thật? Chia tay trong một năm này anh ấy ruốt cuộc đã làm những gì?
"Đủ rồi, cô đi về đi thôi." Hạ Cẩm Hiên rốt cuộc cũng ra ngoài , ánh mắt có chút âm lãnh, không hề chớp mắt nhìn Thái Gia Tuyền đang ngồi khẽ run nhẹ trên salon.
Khang Hinh cười đắc ý nói với Thái Gia Tuyền: "Thế nào? Không nghe thấy sao? Cô nên về rồi kìa!"
"tôi là đang nói cô đó!" Hạ Cẩm Hiên xoay đầu giận dữ nhìn Khang Hinh, trong ánh mắt là lửa giận kiến Khang Hinh cảm thấy run sợ.
"Tại sao? Cô. . ." Khang Hinh còn muốn nói điều gì đó, nhưng Hạ Cẩm Hiên càng ngày càng thể hiện rõ giận dữ. Rốt cuộc vẫn không cam lòng cầm túi bước về, trước khi đi vẫn không quên trợn mắt nhìn Thái Gia Tuyền vài lần.
Cửa nặng nề đóng lại, Thái Gia Tuyền vẫn mãi không ngẩng đầu lên mà chỉ lặng lẽ ngồi đó, nghĩ về những cảm xúc trong lòng.
"Đói bụng không, anh kêu thừ gì đó ngon về ăn nhé." Hạ Cẩm Hiên nhẹ giọng nói, thu lại hoàn toàn giận dữ khi nãy.
Thái Gia Tuyền vẫn ngồi đó không nói lời nào, Hạ Cẩm Hiên cầm điện thoại lên kêu đồ ăn bên ngoài.
. . . . . .
"Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, anh sẽ nói cho em biết." Hạ Cẩm Hiên ngồi xuống bên cạnh đưa tay kéo đôi vai nhỏ gầy của cô.
"Bọn họ nói đều là thật sao?" Thái Gia Tuyền khó khăn mở miệng hỏi."Anh thật sự lăng nhăng?"
Lăng nhăng? Hạ Cẩm Hiên im lặng, cô ấy sao có thể nghĩ ra từ ngữ đã kích như vậy?"Tiểu Cẩu, ta. . . . . ."
Hắn ấp úng khiếnThái Gia Tuyền tăng thêm hoài nghi, cô vùng dậy đứng bật lên nhìn hắn với đôi mắt không thể tin được.
Hạ Cẩm Hiên đưa tay nhẹ nhàng dắt lấy tay của cô, thật sâu thở dài, nói: "Ngồi xuống được không? Anh sẽ kể hết với em."
Thái Gia Tuyền đã bắt đầu chảy nước mắt, sau đó nhẹ nhàng nức nở không chút tình nguyện bị hắn kéo ngồi xuống ghế sa lon.
"Tuyền, nếu như mà anh thật sự có những phụ nử khác, em vẫn muốn yêu anh sao?" Hạ Cẩm Hiên ôm cô, đem mặt vùi thật sâu vào hõm vai cô giọng nói có vẻ thương cảm.
Thái Gia Tuyền trong lòng không ngừng trùng xuống, cô cô sợ nghe câu kế tiếp, nức nở càng nhiếu hơn hay tay muốn đẩy Hạ Cẩm Hiên ra.
Đúng vậy, cô một mực hoài nghi, nhưng lại chưa từng nghĩ nhiều về vấn đề này, ở Hamburg bọn họ cùng nhau đều là lần đầu, nếu hắn thực sự có phụ nữ khác dĩ nhiên là có sau đó. Mình có thể hay không tiếp tục yêu hắn? Cô chưa từng nghĩ đến nhưng phản ứng bây giờ là đẩy hắn ra!
Hạ Cẩm Hiên dù đau khổ vẫn ôm chặt cô phà hơi thở ấm a p vào hõm vai Thái Gia Tuyền giọng nói bi thương."Em trả lời anh trước có được không? Anh sẽ nói hết những gì em muốn biết?"
Thái Gia Tuyền không thể nhịn được nữa khóc rống to dai tay đánh vào ngực hắn."Buông em ra! Em ghét anh! Rõ ràng là vấn đề của anh. tại sao muốn ép em trả lời trước? Tại sao!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...