Nữ giáo


Cận Dịch Khẳng nói xong, bầu không khí như được hâm nóng, mọi người trong phòng đều im lặng.
...…
“Có phải anh nói cho mẹ em biết mật khẩu iCloud của em, đúng không?” Cô đáp lại cậu bằng một câu như vậy.
Long Tử Nghi ngồi bên cạnh lập tức huých vào tay cô.

Vẻ mặt của Cận Dịch Khẳng vẫn không thay đổi, nhưng ngón tay bên phải lại búng hai cái lên mu bàn tay bên trái.

Tốt lắm, cái hành động chột dạ này thì đúng chuẩn là cậu rồi.

Sau đó, Long Tử Nghi lên tiếng: “Bàn xong cả rồi thì giải tán đi thôi, chị thông gia nhỉ?”
Bà gọi không chút ngượng mồm.
Thế nhưng, Long Thất biết rõ, bà vội vàng muốn về là để hỏi tội cô về hai đứa bé.
Liên Thược Tư nghiêng đầu, trợ lý của bà ấy liền đi thanh toán.
...…
Vừa lên xe taxi là Long Tử Nghi đã dí mạnh ngón trỏ vào trán cô, mắng xa xả: “Con có biết đàm phán không hả? Con cũng là do mẹ sinh ra, mà sao con có thể ngốc như vậy chứ? Người ta nói gì con cũng tin à? Nếu không nhờ có mẹ thì con đã bị người ta xoay như chong chóng nửa năm rồi đấy!”
Cô không trả treo, chỉ dựa đầu vào cửa xe, cũng không buồn liếc mắt nhìn Long Tử Nghi lấy một cái.

Đằng trước có bác tài đang lái xe, nên Long Tử Nghi tạm thời không dám “oanh tạc” chuyện của hai đứa bé, mà chỉ càm ràm mãi về việc này.

Tranh thủ lúc bà nuốt nước bọt, cuối cùng Long Thất mới nói chen vào một câu: “Được rồi, con biết rồi.”
“Ngốc thì con cũng đã ngốc rồi, sai thì con cũng đã nhận rồi.

Mẹ niệm tình con đang chịu tổn thương cả về cả thể xác lẫn tinh thần, mà tha cho con một lúc được không? Con bây giờ đến cả một người bạn trai ở bên cạnh cũng không có.”
Bấy giờ, Long Tử Nghi mới dừng lại.
Trong lúc xe chạy, cô dựa trán vào cửa kính lạnh lẽo, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.

Long Tử Nghi khoanh tay trước ngực, sau khi thở phì phò một lúc, mới tặc lưỡi nói: “Chẳng qua chỉ cầm nhầm cái túi xách thôi mà đã bại trận rồi.”
Bà đang nhấm nháp dư vị sau “trận chiến” với Liên Thược Tư.
Long Thất quay đầu, thoáng nhìn qua chiếc túi xách da bóng mà Long Tử Nghi đặt ở ghế giữa, rồi lại áp trán vào cửa sổ, nói: “Con mua cho mẹ một cái.”
“Mẹ có mà! Chỉ là để ở nhà không mang theo thôi.

Ôi chao, lần này đi vội nên mới để Lư Tử Mục lấy túi cho mẹ đấy chứ.”
“Con biết, nhưng chẳng phải mẹ chỉ có một cái thôi sao? Con mua cho mẹ thêm một cái nữa.”
“Giữ lại đống tiền đó của con mà sống qua ngày đi.” Long Tử Nghi xua tay.
Long Thất vốn còn muốn nói gì đó, nhưng bác tài đột nhiên cất tiếng hỏi bằng giọng địa phương: “Chiếc xe đằng sau đi theo hai vị à?”
Mới đầu cô còn chưa hiểu, phải đến khi bác tài chỉ vào gương chiếu hậu thì cô mới ngoảnh đầu lại, trông thấy một ống kính máy ảnh đang thò ra từ cửa sổ xe của chiếc SUV phía sau.

Hai, ba chiếc xe đằng sau hình như đều đang bám đuôi xe cô.

Bọn họ còn thò cả nửa người ra ngoài để chụp ảnh cô, trông hết sức nguy hiểm.

Tất cả đều là phóng viên luôn kè kè theo cô để moi tin tức.

Long Thất thở dài, quay đầu lại, lấy điện thoại ra gọi cho lão Bình.
Lão Bình đã nhẫn nhịn rất lâu để không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Giới truyền thông vẫn đang chờ đợi, bên ngoài cũng xuất hiện mọi luồng ý kiến, lại thêm buổi tối ngày hôm đó, Cận Dịch Khẳng đi xử lý Ngu Bằng, còn có sự góp mặt của nghệ sĩ nổi tiếng và cả một đám cậu ấm, mặc dù sự việc đã được giải quyết nhanh chóng, nhưng ít nhiều cũng để lọt ra chút phong thanh.

Có người tin, có kẻ ngờ.

Sự việc càng lúc càng được thổi phồng lên.

Phía Ô Gia Quỳ và Ban Vệ đã chia nhau ra tìm cách ứng phó với công chúng, chỉ có mỗi Long Thất là lão Bình chưa tìm cô để thảo luận nên tỏ thái độ như thế nào.
Chung quy ống kính của giới truyền thông vẫn luôn chĩa về hướng này, cho nên dù không phải đưa ra lời giải thích thì vẫn cần có một động thái gì đó.
Hơn nữa, nếu cô đã xác định không kiện Ngu Bằng thì lão Bình đề nghị vụ việc trên thuyền nên giải thích một cách đơn giản nhất có thể, vì danh dự cá nhân cũng như con đường phát triển nghệ thuật sau này của cô.
Chẳng hạn như là trượt chân ngã xuống biển.
Phía Ô Già Quỳ và Ban Vệ có thể giúp cô bác bỏ tin Cận Dịch Khẳng bị bắt vào đồn, chỉ cần không thừa nhận chuyện đó thì phía bên truyền thông cũng không dám lần theo manh mối mà phỏng đoán chuyện trên du thuyền nữa.
“Bởi vì,” Lão Bình nói, “Bất luận sự thật là thế nào, cô có phải là người bị hại hay không, nhưng một khi đã khơi mào lên thì người ta sẽ thêu dệt thành một câu chuyện, muốn nói gì thì nói.

Tôi biết cô nóng tính, cô có thể mặc kệ sao cũng được, nhưng dần dà sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của công chúng, sẽ có một số nhãn hàng hạn chế hợp tác với bên chúng ta.”
Cô biết là vậy, nhưng lại có phần chán ghét cái trò này.
Cô còn biết rằng có người ở trên mạng đồn cô tham gia vào một “bữa tiệc thuốc cấm” ở trên du thuyền.
Ngày xuất viện, Long Tử Nghi hăng hái sai bảo Lư Tử Mục thu dọn hành lý của Long Thất.

Cô ngồi bó gối trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, nghe xong kế hoạch ứng phó của lão Bình, liền đáp: “Còn hai tháng nữa mới hết thời gian tuyên truyền “Lãnh Thiền”.

Ngày tôi kết thúc hoạt động thì cũng coi như là đã lộ diện trước mặt giới truyền thông.

Còn những hoạt động chưa ấn định xuống thì chú giúp tôi đẩy đi, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Lão Bình đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Ông ta trầm ngâm một lát, rồi nói: “Chỉ là, chúng ta đã ký hợp đồng làm đại sứ với vài thương hiệu, bọn họ có quy định nghiêm ngặt về tần suất xuất hiện của cô.”
“Tôi sẽ bồi thường cho họ.”
Nghe thấy thế, lão Bình đã nắm được thái độ của cô.

Ông ta hít vào một hơi, gật đầu nói: “Vậy cô dự định nghỉ ngơi bao lâu?”
“Có lẽ là…” Cô gõ ngón tay lên đầu gối, trả lời: “Học xong đại học.”
Lão Bình sợ hết hồn, nhưng lại không dám nói gì trước mặt Long Tử Nghi, ông ta cũng biết một khi cô đã quyết định thì có dùng sức của “chín trâu hai hổ” cũng không kéo lại được.

Lão Bình đành ngậm ngùi đối phó với giới truyền thông và công chúng một mình, nói với bên ngoài rằng đây chỉ là một tai nạn, cho nên cô sẽ tạm dừng hoạt động trong một tháng để tĩnh dưỡng, hoạt động tuyên truyền của “Lãnh Thiền” cũng không thể tham gia ngay. 
Trong khoảng thời gian này, Long Thất ở lại chỗ của Long Tử Nghi.
Long Tử Nghi công việc bộn bề, Lư Tử Mục lại không biết làm việc nhà, thế là họ thuê một người giúp việc nấu canh cho cô mỗi ngày.

Lư Tử Mục ăn ké, uống ké, mới có mười ngày mà đã tròn trịa hơn hẳn.

Còn cô vẫn đắm chìm trong sự phiền muộn, cứ nhớ đến chuyện xảy ra ở trên du thuyền, nghĩ đến khả năng có thể sẽ bị nhiễm bệnh, nghĩ đến đứa con đã mất, nghĩ đến những lời nói của Liên Thược Tư.

Hàng đêm, đủ các loại cảnh tượng và suy nghĩ về tương lai xuất hiện trong đầu cô.

Sau hơn mười ngày, trạng thái của cô vẫn chẳng khác nào lúc mới ra viện, mặt mày nhợt nhạt, lại càng kiệm lời.
Long Tử Nghi không phát hiện ra những điều này.
Bà tính toán thời gian, thấy hiện giờ cũng đã bước sang tuần thứ ba kể từ vụ việc trên thuyền, có thể đi xét nghiệm được rồi, bà liền vội vàng hô hào phải thu xếp đi bệnh viện một chuyến.

Lúc đó, Long Thất đang ngồi trên ghế xích đu bên ngoài ban công, cô chẳng nói chẳng rằng.

Lư Tử Mục phải kéo tay Long Tử Nghi một cái thì bà mới chịu thôi.
Còn Cận Dịch Khẳng đã nhận ra.
Cứ 8, 9 giờ tối là cậu lại gọi video cho cô.

Chỗ cậu đang là giữa trưa, dạo này cậu biết an phận hơn hẳn, mỗi lần gọi điện tới nếu không phải là đang ở nhà thì cũng là đang ở trường học.

Một chồng sách vở được đặt bên cạnh, còn có máy tính, đồ uống và bữa trưa.

Cô ngồi trên ghế sô pha ăn việt quất, còn cậu ngồi bắt chéo chân, nhìn vào laptop đặt trên đùi, hỏi cô rằng: “Sinh nhật năm nay, em muốn quà gì nào?”
“Năm nào anh cũng hỏi trước, thật thiếu sáng tạo.

Với lại, ngày mai đã là sinh nhật em rồi, bây giờ anh mới hỏi, thật thiếu thành ý.”
“Bởi vì năm nào em cũng không hài lòng.”
“Năm ngoái hãy còn tạm được, chẳng phải anh cho em xem cầu vồng đôi sao?”
“Anh cho em xem nhà đấy chứ, chỉ là vừa khéo thấy cầu vồng đôi thôi.”
“Vậy thì năm ngoái em rất không hài lòng.”
Cậu ngẩng mặt lên khỏi laptop, liếc cô một cái, thấy cô đang ngồi trên ghế sô pha chọn việt quất trong bát.
“Em vẫn ăn trái cây thay cơm đấy à? Đừng giảm cân nữa, được rồi mà.”
“Đâu, em ăn cơm rồi, đang ăn trái cây tráng miệng đấy chứ.”
Cậu rời mắt đi, khẽ cười.


Lúc Long Thất nhìn sang, đúng lúc bắt gặp góc cằm hơi nghiêng của cậu.

Cho nên mới nói, tốt nhất là không nên nhìn cậu cười qua video, dù đẹp trai đến đâu thì cũng không chạm tới được.

Cô dựa người vào ghế, nói: “Cận Dịch Khẳng, nếu em thật sự kết hôn với người khác thì anh sẽ đợi em ly hôn rồi cưới em thật hả?”
Cậu bĩu môi, rồi gật đầu.
“Anh không ngại chuyện em từng có một mối tình với người khác à? Nếu đổi lại là em thì em sẽ để bụng chết mất.”
“Em và thầy Tang kia của em thân thiết như thế, anh đã nói gì chưa?”
Được lắm, cậu lại bắt đầu bới lại chuyện cũ.
Long Thất cười: “Anh tưởng rằng em không thấy sắc mặt anh lúc đó đen thành thế nào à?”
“Vậy thì em nhầm rồi, cả đời này em cũng chỉ hôn có mình anh.

Mượn cơ hội đóng phim mà trải nghiệm với những người khác thử xem, như thế mới biết sự khác biệt của anh nằm ở chỗ nào.

Em nghĩ anh bụng dạ hẹp hòi đến thế cơ à?”
“Ai nói em chỉ hôn mình anh?” Cô buột miệng thốt ra, mặt vẫn cúi xuống chọn việt quất trong bát.

Nhưng độ ba, bốn giây sau không nghe thấy tiếng cậu trả lời, bấy giờ, cô mới chậm chạp nhìn vào màn hình.

Cận Dịch Khẳng đã nhìn cô từ nãy đến giờ.

Sau đó, cậu đặt laptop trên đùi sang chiếc ghế bên cạnh, rồi khẽ dịch chân ghế tiến sát vào màn hình, với vẻ “gia rửa tai xin nghe.”
Cô cười nhạt, nói: “Thôi đi, trước đây anh và Bạch Ngải Đình dính như sam em đã nói gì chưa?”
Cậu im lặng.
“Thế nào?” Cô nói đùa.

“Anh có lấn cấn gì về nụ hôn đầu à?”
Cậu vẫn không nói gì.
Ngón tay nhặt việt quất thoáng chậm lại, cô đổi giọng: “Anh đừng nói là anh chưa từng hôn Bạch Ngải Đình đấy nhé.”
“Anh và cô ta chỉ là quan hệ hôn nhân chứ không phải là quan hệ yêu đương.

Chuyện này anh đã nói trước với cô ta rồi, bản thân cô ta cũng biết rất rõ điều đó.”
Long Thất ngả người về phía sau, tỏ ra cực kỳ không tin: “Bạch Ngải Đình đăng nhiều post hẹn hò với anh như vậy mà anh chưa từng hôn cô ta á?”
“Cô ta đăng là việc của cô ta, không hôn cô ta là việc của anh.

Em nghĩ anh đói khát lắm à?”
“Anh từng hôn Đổng Tây chưa?”
Ánh mắt của Cận Dịch Khẳng một giây trước vẫn còn sắc bén lúc này lại thoáng xao động.

Long Thất lập tức ném một quả việt quất vào màn hình.

Cậu lại còn theo bản năng nghiêng đầu tránh né.

Cô chỉ tay, nói: “Anh không hôn Bạch Ngải Đình mà lại hôn Đổng Tây?”
Long Tử Nghi đeo kính cận mở cửa phòng làm việc, ló đầu ra ngoài: “Lên cơn đấy à? Nói be bé thôi chứ, Tử Mục đang viết lách đấy.”
Cạch. 
Cửa lại đóng vào.
“Em ghen với Đổng Tây hay là em ghen với anh đấy?” Cậu lập tức đáp trả bằng một câu rất “lòng lang dạ sói”.
Long Thất không kịp phản ứng, lại ném quả việt quất thứ hai vào màn hình.

Lần này, Cận Dịch Khẳng ngoan ngoãn, không nhúc nhích đầu nữa.

Tiếp đó, cô căn vặn: “Có phải lúc được Ô Gia Quỳ hôn, anh cũng thích lắm đúng không? Anh còn hôn ai nữa, khai mau!”
“Vậy em nói xem, ngoài anh ra thì em còn hôn ai nữa? Cái thằng Đậu Tuấn Vân kia á?” Cậu nghiêng đầu, “Hắn còn nợ anh tiền xe đấy, em giục nợ giúp anh đi.”
“Ai thèm hôn cái loại đểu giả đó chứ!”
“Cố Minh Đống?”
“Nào có chọn bừa như vậy! Huống chi, tình yêu đích thực của Cố Minh Đống là anh cơ mà.”
“Trác Thanh?”
“Trác Thanh mà hôn được em thì còn để anh ngủ với em ngay dưới mí mắt mình à?”
Ngón cái của Cận Dịch Khẳng bất động, bốn ngón tay còn lại gõ lộc cộc trên bàn: “Sớm hơn nữa?”
Long Thất không nói gì.
“Em giỏi lắm.” Cậu cho câu sặc mùi chế giễu, “Từ cấp hai cơ đấy, yêu sớm thế.”
“Nụ hôn đầu của anh thế mà lại là em à?” Cô giữ vững quyền chủ động.
“Thế nụ hôn đầu của em là ai?”
Cận Dịch Khẳng quyết không buông tha cho chủ đề này.
Cô đưa ngón tay cái lên gãi trán, rồi chậc lưỡi một tiếng.
“Nói xem nào.” Cậu vẫn “dí” cô đến cùng.
“Em cũng quên mất người ta trông như thế nào rồi.

Nói mãi về chủ đề này chán phèo.”
“Anh cũng tuỳ tiện nghe thử xem, ngoài anh ra thì còn có ai coi bà chằn như em là vật báu nữa.”
Câu này khiến cô không phục, liền đặt bát việt quất xuống, xòe tay ra, lớn tiếng đáp lại: “Cận Dịch Khẳng, trước khi gặp cô vợ Bạch Ngải Đình miệng độc kia của anh thì em cũng là một đóa hoa người gặp người yêu trong trường đấy nhé.

Anh có biết giờ tan học có bao nhiêu nam sinh tranh nhau đưa em về không, bọn họ ngày nào cũng chen chúc ở trước cổng trường, nếu không nhờ giáo viên chủ nhiệm đích thân ra giải tán, chưa biết chừng còn xảy ra đánh nhau đấy.

Em là hoa khôi của trường, còn là lớp trưởng do nữ sinh bầu ra đấy nhé! Nếu không phải Bạch Ngải Đình suốt ngày vo ve bên tai em như ruồi nhặng thì thời cấp ba của em đâu có “phế” đến thế.

Thật sự phải cảm ơn sự quan tâm đặc biệt của cô ta đấy!” 
“Bạch Ngải Đình là ruồi nhặng thì em là cái gì?”
Cận Dịch Khẳng vừa nói dứt lời, cô liền hiểu ngay ý cậu, bèn ném quả việt quất thứ ba vào màn hình, đang định mở miệng ra chửi thì chuông cửa vang lên.

Cận Dịch Khẳng ở bên kia màn hình được trận cười hả hê, còn hất cằm kêu cô đi mở cửa.
“Mẹ ơi!” Cô gọi vào trong phòng làm việc.
“Của em đấy.” Cậu nói, “Em đi mở cửa đi.”
Cô nhìn cậu, cậu lại hất cằm với cô, giục cô đi mở cửa.
Lại giở trò quỷ gì đây không biết.
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy nhân viên chuyển phát nhanh đang ôm hai hộp quà to bự trên tay, một xanh một trắng, ở bên hông còn có một lỗ thông gió.

Thấy cô, nhân viên chuyển phát liền bảo cô ký tên vào hóa đơn nhận hàng.

Cô hỏi đây là cái gì, nhân viên chuyển phát chỉ nhún vai không trả lời.

Sau đó, vì nhận ra cô, người này vừa hớn hở vừa ngượng ngùng hỏi xin chữ ký.

Ký xong, nhân viên chuyển phát rời đi, cô đóng cửa lại.
Hộp quà khá nặng, đã thế còn lắc lư.
Cô đặt cả hai hộp quà lên ghế sô pha. 
Cận Dịch Khẳng nhìn cô qua màn hình, vẫn không định nói cho cô biết đó là thứ gì, chỉ chu môi bảo cô mở hộp màu xanh ra trước.

Cô buộc tóc lại bằng chun cột tóc trên cổ tay, còn hiếm khi có kiên nhẫn mà cởi dây trên hộp quà ra.

Kết quả vừa mở ra liền nghe thấy tiếng mèo con kêu meo meo.

Mắt cô sáng bừng.

Hai con vật trắng như sữa đều thò đầu ra ngoài, chúng vươn móng vuốt ngấn thịt kêu lên với cô, trông đáng yêu vô cùng.

Mọi phiền muộn thoáng cái đã bay biến, cả người như nhũn ra, cô lập tức nhìn cậu.

Còn Cận Dịch Khẳng đã sớm nở nụ cười khi nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô.
Cô bế con mèo ra, nó rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể cầm được bằng một tay.

Bộ lông trắng mềm, hai mắt màu xanh lam, tai và đuôi đều có màu xám, chỗ mí mắt là màu xám nhạt.


Cô hỏi: “Đây là giống mèo nhà Tư Bách Lâm à? Đáng yêu thế.”
“Mèo Ragdoll(*), rất giống em.”
(*)Mèo Ragdoll là tên một giống mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng.

Nó là giống mèo lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài.

Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương.

(Theo wiki)
Sau đó, cô nhìn con vật còn lại bên trong hộp quà, đó là một con chó con.

Nó không trèo ra được, chiếc chân nhỏ bám vào thành hộp sủa vang, đuôi nó quay tít, hai mắt tròn xoe như hai quả nho.

Cô vừa nhìn đã thấy buồn cười: “Con này thì sao?”
“Chó Bull Pháp, cũng giống em.”
“Nó giống em chỗ nào.

Nó giống lợn, giống anh, bám dính như kẹo kéo ấy.”
“Em cứ nuôi đi thì biết.” Cậu nói.
Một mèo một chó, một đáng yêu một ngốc nghếch, trong nhà bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Vì vậy, người ta mới nói những sinh mệnh nhỏ bé đáng yêu thật sự có tác dụng chữa lành những vết thương tâm hồn.

Tâm trạng u ám mãi không xua đi được lúc này đã tan thành mây khói, thay vào đó là sự tươi sáng ngập tràn.

Trong đầu cô lúc này chỉ toàn nghĩ về chúng.

Chiếc hộp màu trắng là túi thức ăn, rồi ổ chó ổ mèo, còn có rất nhiều loại đồ chơi cùng với đồ ăn vặt dành cho chúng.

Long Thất thích thú, bèn quay đầu khen: “Em siêu hài lòng với món quà năm nay.”
Về sau lại có thêm việc để làm.
Chỉ riêng việc cho hai đứa ăn gì, uống gì cũng đã tiêu tốn hết nửa ngày của cô.

Còn chuyện đặt tên, Cận Dịch Khẳng khăng khăng rằng trong tên của con mèo phải có từ “Thất”.

Thế là cô nghĩ ra tên cho chúng trong vòng năm phút, con chó tên là “Ngộ Không”, con mèo tên là “Thất Giới”.

Đợi đến khi Cận Dịch Khẳng biết chuyện thì hai đứa nó đã nhận mệnh và chạy tung tăng.

Cậu không nói lời nào, Long Thất cười sung sướng, còn hỏi cậu: “Nếu Long Nhị và Ngộ Không cùng rơi xuống nước thì anh sẽ cứu đứa nào trước?”
“Thất Giới.”
“Thất Giới có rơi xuống nước đâu.”
“Anh sợ nó bị bắn nước lên người.” Cậu đáp.
Một sự thiên vị rõ ràng.

Cậu thậm chí còn để dành cánh tay còn lại để xăm hình Thất Giới khi nó lớn.
Nhiệt độ bắt đầu tăng cao, tiếng ve sầu kêu râm ran, mùa hè năm nay đến một cách lặng lẽ.

Long Thất vẫn làm tổ ở nhà trong tháng đầu tiên của kỳ nghỉ hè đại học.

Đã lâu không phải bù đầu với công việc, không phải cả ngày ngồi trên máy bay, cô liền nhân cơ hội này xem hết những bộ phim nên xem, cũng đọc hết những cuốn sách chuyên ngành biểu diễn nên đọc, còn được thêm trở lại vào nhóm chat của lớp, bắt đầu trả nợ những tiết học mà mình bỏ lỡ, cũng nhân tiện làm quen với vài người bạn cả năm chưa gặp được mấy lần.
Lớp trưởng là một cô gái cực kỳ lạnh lùng, tên là Cát Nhân Ninh.
Cô đã để ý đến cô ta ngay khi xem ảnh đại diện của các thành viên trong nhóm, ảnh của cô ta là ảnh phim, đường nét trên mặt rất rõ ràng, tóc đen, da trắng, ánh mắt trong trẻo, vừa nhìn đã biết là một người khó theo đuổi.

Không những thế, càng nhìn cô lại càng cảm thấy cô ta quen mắt, không chỉ đã từng gặp ở trường mà hình như… Cô vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra cô ta từng đảm nhận vai nữ thứ của một bộ phim thanh xuân khá ăn khách nửa đầu năm nay.
Vì thế, cô ta cũng là một nghệ sĩ trẻ mới ra mắt cách đây không lâu, vẫn đang vừa đi học vừa đi đóng phim.

Thế nhưng, cô ta lại không có khiếu làm lớp trưởng cho lắm.
Khi cô đang xem ảnh của Cát Nhân Ninh, điện thoại bỗng kêu “ting” một tiếng, lão Bình gửi tin nhắn nhắc cô nhớ thử bộ váy mà Fire&Gun gửi tới.

Tuần sau sẽ là đợt tuyên truyền cuối cùng của “Lãnh Thiền”.
Nhờ có Ngộ Không và Thất Giới nên tâm trạng mấy ngày nay của cô đã khá hơn nhiều, cũng nhờ vào món canh hầm của dì giúp việc mà khí sắc cũng hồng hào lên không ít.

Hơn nữa, Long Tử Nghi là người làm việc và nghỉ ngơi rất có khoa học, chưa đến 10 giờ đã bắt cô đi ngủ, 6 giờ sáng lại lôi cô dậy tập thể dục.

Sau nửa tháng không thức khuya, không uống rượu, không hút thuốc thì đến ngày tham dự buổi tuyên truyền, những hình ảnh của cô đã làm mưa làm gió trên mạng xã hội, trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất. 
Fire&Gun cũng đóng góp một phần công lao.

Lão Bình nói thương hiệu này o bế cưng chiều cô như con gái ruột vậy.

Bộ lễ phục mà họ gửi tới nằm trong bộ sưu tập mới chưa được tung ra.

Chiếc váy trắng xẻ rộng lộ eo kết hợp với chiếc yếm màu cam nhạt, trông vừa cao cấp lại vừa nổi loạn.

Mái tóc dài được cột cao, trên cổ đeo một chiếc vòng kim cương, mang đậm phong cách trẻ trung và tươi mát.

Nhan sắc của cô lại được đẩy lên một đỉnh cao mới, những blogger thời trang đều đang điên cuồng chia sẻ hình ảnh của cô.
Mà tối hôm đó còn có một chủ đề nóng khác, liên quan đến việc cô và Tang Tập Phổ không hề tương tác với nhau.
Thật sự không có gì để nói.

Dù Tang Tập Phổ có hướng ánh mắt về phía cô bao nhiêu lần thì cô cũng hoàn toàn ngó lơ, chỉ nhìn đạo diễn, hoặc người dẫn chương trình, hoặc khán giả bên dưới.

Thế nên, từ đầu chí cuối Tang Tập Phổ đều không bắt chuyện với cô, khi hoạt động gần  kết thúc, anh ta còn rời đi trước.
Ô Gia Quỳ không tham gia vào đợt tuyên truyền cuối cùng vì đang bận quay bộ phim của đạo diễn Thiệu. 
Vì vậy, Ban Vệ lại “vồ hụt”.
Anh ta lái con siêu xe của mình tới đây, còn cố ý đợi ở phía sau hậu trường cho đến khi kết thúc hoạt động, cho nên khi nhận được tin dữ thì hồn cũng đã bay một nửa.

Anh ta ca cẩm rằng không phải ban tổ chức đã đăng thông báo lên Weibo sao.

Long Thất đang thay quần áo trong phòng thay đồ, cô trả lời anh ta qua một cánh cửa: “Đến giờ mà anh vẫn chỉ có thể dựa vào thông báo của ban tổ chức để theo đuôi cô ta sao? Không ngờ “trình” của anh lại kém đến vậy.”
“Chẳng phải tôi đã nói với cô rằng Ô Gia Quỳ rất khó theo đuổi ư.” Nói đoạn, anh ta còn bù thêm một câu, “Cô ấy làm sao có thể giống cô được? Đến cả Đậu Tuấn Vân cũng có thể hẹn cô ra ngoài cơ mà.”
Cửa mở “cạch” một cái, Long Thất đã thay sang áo phông xám và quần bò, mái tóc cột đuôi ngựa cũng được xoã ra, thản nhiên đáp: “Chẳng thế thì sao? Đậu Tuấn Vân còn có thể hẹn tôi đi chơi chứ cái hồi anh theo đuổi tôi, đến một tách trà của anh tôi cũng không thèm uống đâu.”
Ban Vệ thẳng người lên, bắt đầu nhớ lại bản thân mình trước kia cũng từng mê cô như điếu đổ.

Anh ta lắc đầu, tặc lưỡi, như đang nhớ lại một quãng thời gian đen tối.

Long Thất ném chun cột tóc vào Ban Vệ, rồi vuốt tóc.

Anh ta ngẩng đầu lên, chuyển chủ đề: “Cô sắp khai giảng à?”
“Còn một tuần nữa.”
“Trường cô cũng ở Chiêu Hoa Quán thì phải?”
“Anh định làm gì?”
“Tối nay đến đó uống rượu đi.”
“Không uống.” Cô thoa kem dưỡng da lên tay, đáp, “Gần trường đại học thì có chỗ nào để đi cơ chứ.

Mà, gần đây tôi đang kiêng rượu.”
“Trời.


Sinh hoạt về đêm của mấy học viện Hý kịch bọn cô là thú vị nhất đấy.

Trước ngày khai giảng một tuần, các quán bar nhỏ gần đó đều rất đông vui.” Ban Vệ ngồi gác chân, lướt điện thoại, “Phải đi, nhất định phải đi.

Dù sao Cận Dịch Khẳng cũng không quản cô, tìm một quán bar yên tĩnh, cô uống trà, tôi uống rượu.”
Ý đồ vẫn là nhắm vào các nữ sinh xinh đẹp của Học viện Hý kịch.
Điện thoại đặt trên bàn có vài tin nhắn chưa đọc, đều là của Long Tử Nghi gửi đến, nói rằng bà và Lư Tử Mục muốn tận hưởng thế giới của hai người, bảo cô tự thức thời mà về muộn một chút, Ngộ Không và Thất Giới đều được cho ăn cả rồi.
Người làm mẹ như bà quả thật là thẳng thắn và không biết xấu hổ.

Cô thở dài, nói với Ban Vệ: “Anh muốn tìm tài xế miễn phí thì có, bản thân thì uống rượu thả ga, rồi để tôi đưa cả anh lẫn xe của anh về.”
“Ôi chao, đúng là anh em chí cốt.”
Ban Vệ huých vào tay cô một cái, cô liền trợn mắt.
Rốt cuộc vẫn đi cùng anh ta.
Thật sự rất sôi động, cho dù là quán bar yên tĩnh thì vẫn có rất nhiều người lui tới.

Hơn nữa, quán mà Ban Vệ chọn lại vừa khéo có một nhóm sinh viên đang tổ chức tiệc tùng trước thềm năm học, trông bọn họ rất quen.

Cả nhóm đang nâng ly với nhau, mỗi người một phong cách ăn mặc, lớp trang điểm tinh tế lại có cá tính, chắc hẳn đều xuất thân từ Học viện Hý kịch. 
Long Thất đội mũ lưỡi trai, cô kéo thấp vành mũ xuống, khoanh tay trước ngực, rồi đi theo sau Ban Vệ.

Hai người ngồi vào chiếc bàn tròn trong góc khuất của quán bar.
Ban Vệ cũng kéo thấp vành mũ.

Sự nổi tiếng của anh ta trong nhóm sinh viên “hot" hơn cô nhiều.

Mười quán bar trên phố Chiêu Hoa Quán thì hết chín quán là đang mở nhạc của anh ta.

Âm nhạc của Ban Vệ “đỉnh” khỏi phải bàn, đến ngay cả ban nhạc ở trên sân khấu cũng đang hát ca khúc mới của anh ta.
Ca sĩ chính là một chàng trai trẻ.
Cậu ta mặc áo may ô và quần bò rách màu đen, đang hát một cách say sưa, vai và cổ đã lấm tấm mồ hôi.

Một tay cậu ta cầm chiếc micro đứng, tay kia cầm chai bia đã uống hết một nửa.

Cậu ta trông khá đẹp trai, giọng hát ấy vậy mà lại giàu cảm xúc hơn cả ca sĩ gốc là Ban Vệ đây.

Một nửa số con gái ở dưới sân khấu đều đang điên cuồng hòa giọng theo cậu ta.

Ban Vệ cũng rung chân theo giai điệu.

Long Thất nói: “Anh mà có cái vẻ ngoài kia thì “hot” hơn bây giờ là cái chắc.”
“Hát hay đấy.” Ban Vệ đáp, “Nhưng tôi đẹp trai hơn cậu ta nhiều.”
Cô cười khẩy.
“Cậu ta hơn được Khẳng Khẳng sao?” Bạn Vệ lại nói.
“Anh đừng hòng lôi chiến hữu ra, tôi có nhắc đến anh ấy câu nào đâu.”
Thế nhưng Ban Vệ đùa thì đùa, nhưng không hề cậy tài khinh người.

Anh chàng kia hát hay, anh ta liền thẳng thắn thừa nhận người đó hát hay.

Kế hoạch ban đầu vốn là đến đây để tia gái, bây giờ lại sẵn lòng nán lại thêm một lúc nữa vì ban nhạc này.

Ban Vệ rót rượu, tiếp tục lải nhải về chuyện anh ta theo đuổi Ô Gia Quỳ.

Long Thất nghe đến mức lỗ tai sắp mọc kén.

Lúc này, ca sĩ chính đột nhiên cao hứng, bất thình lình hắt rượu trong chai xuống dưới sân khấu.

Cô vốn đang đấu võ mồm với Ban Vệ thì khóe mắt chợt lạnh. 
Ban Vệ gác chân cười ha hả.

Còn cô thì cởi mũ ra, lấy khăn giấy lau.
Ca sĩ chính ở trên sân khấu nghe thấy tiếng cười bèn nhìn về phía họ.

Cậu ta đang thở hồng hộc sau khi biểu diễn xong một ca khúc, sau đó nhận nước từ tay của thành viên trong nhóm, rồi lấy khăn lau mồ hôi trên mặt.

Sau khi nhìn về phía này tầm ba giây, cậu ta quay đầu nói chuyện với người điều chỉnh âm thanh.
Đoạn dạo đầu của ca khúc Rock n Roll tạm thời dừng lại, sau năm giây chuẩn bị thì chuyển sang giai điệu của nhạc đồng quê Mỹ.
Ở dưới ánh đèn nhấp nháy, giai điệu hoài niệm được cất lên, sự thay đổi bất chợt thế này như thể đang cố ý hát cho ai đó nghe.

Long Thất đội lại mũ lưỡi trai.

Rượu của Ban Vệ lại được mang tới, anh ta đang kể chuyện đã mời Ô Gia Quỳ đến xem buổi biểu diễn của mình bốn lần rồi nhưng vẫn bị từ chối, khuỷu tay phải gác lên lưng ghế, tay trái đang vung vẩy theo thói quen.
Anh chàng ca sĩ kia đứng dưới ánh đèn trắng, miệng áp vào micro, giậm chân vào nhịp.
...…
Every time we have to say goodbye.
I"m counting down until we say hello.(*)
(Cứ mỗi lần chúng ta phải nói lời tạm biệt. 
Anh lại đếm ngược đến ngày chúng ta gặp lại nhau.)
Every touch is like the strongest drug.
I don"t know how much longer I can go.
(Mỗi cái vuốt ve đều giống như một liều thuốc gây nghiện. 
Không biết tình yêu này của chúng ta còn có thể kéo dài được bao lâu.)
(*)Ca khúc Craving You do ca sĩ Thomas Rhett, Maren Morris trình bày. 
...…
Thật êm tai.
Long Thất liếc mắt nhìn lên sân khấu trong khi Ban Vệ đang tra tấn cô bằng những lời kể lể dông dài, nhưng cái liếc mắt đó lại va phải ánh mắt như thiêu như đốt của chàng ca sĩ.
...…
Never had something that I can"t walk away from.
But, girl, my self-control’s so paralyzed.
(Chưa từng có mối tình nào khiến anh khó buông tay đến vậy.
Nhưng cô gái à, sự tự chủ của anh đã tan tác vì em mất rồi.) 
When it comes to you, no, I ain"t got no patience.
There"s something "bout you girl I just can"t fight
(Mỗi khi đến gần em, anh lại mất hết sự kiên nhẫn. 
Mọi thứ thuộc về em đều khiến anh khó mà cưỡng lại.)
……
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, nhưng anh chàng kia cứ nhìn cô như thế, cảm xúc trong ca từ chất chứa một tình cảm mãnh liệt.

Cậu ta vẫn nhìn về phía này một cách nồng nàn và say đắm, giống như một người bạn từng quen biết đã lâu, giống như người tình cũ vừa quấn quýt triền miên.

Thật kỳ lạ.

Dần dần, Ban Vệ cũng nhìn theo tầm mắt cô.
Ngay sau đó, anh ta bật cười: “Cô quen cậu ta à?”
“Không.”
“Cậu ta đang nhìn chằm chằm cô đây thây.”
“Nhìn anh chứ có nhìn tôi đâu.”
Ban Vệ hất cằm theo điệu nhạc, nhưng chỉ năm giây sau lại không kìm được mà nói: “Ánh mắt mãnh liệt thế kia, cậu ta nhận ra cô, muốn tán cô đây mà.”
“Bớt nói nhảm đi.”
Ban Vệ dựa người vào ghế một lúc, rồi móc điện thoại từ trong túi ra.
“Anh làm gì đấy?”
“Nhắn cho Khẳng Khẳng, để cho cậu ấy biết giá thị trường của cô tốt đến nhường nào.”
“Anh điên à.” Cô cầm lấy quyển thực đơn đập vào người anh ta một cái.

Ban Vệ cười toe toét, rồi nghiêng người né tránh.

Đúng lúc này, ca khúc đến đoạn cao trào, anh chàng ca sĩ hát đến độ gập cả người.
You"re like that cigarette.
That shot of 100 proof.
No matter how much I get
I"m always craving
That feeling when we kiss
The way your body moves
No matter how much I get
I"m always craving you
Craving you.
(Em chính là một điếu thuốc lá, là một ly rượu mạnh 50 độ.
Dù anh có được bao nhiêu thì vẫn luôn khao khát nhiều hơn.
Cảm giác kỳ diệu khi chúng ta hôn nhau, và cái cách cơ thể em di chuyển.
Cho dù có được bao nhiêu thì anh vẫn luôn khao khát em.
Khao khát em.)
……

Giọng hát không chỉ chứa chan tình cảm mà còn hát một cách hoài niệm như thế, thử hỏi mỗi người ngồi ở đây làm gì có ai lại không thổn thức nhớ lại những trải nghiệm đã qua trên bước đường đời của mình.

Mà những trải nghiệm đó của cô lại bị Cận Dịch Khẳng lấp kín hết.

Ánh mắt và khóe môi khi cười của cậu, cả yết hầu khi cậu uống rượu, những ngón tay kẹp điếu thuốc, dáng vẻ cậu cà lơ phất phơ ngồi bắt chéo chân nhướng mày nhìn cô chằm chằm, là bài thi vật lý bị cậu sửa cho nát bét, và những lời thì thầm tình tứ khi cậu tiến vào cơ thể cô từ phía sau.
Tiêu rồi, chỉ mới hai tháng thôi mà cô đã chuyển từ nỗi nhớ tinh thần sang ham muốn về mặt thể xác đối với tên khốn đó.

Lồng ngực bất giác trở nên khô nóng.
Bấy giờ, anh chàng ca sĩ buông micro bước xuống sân khấu, đi về phía này.
Ban Vệ huýt sáo một tiếng, Long Thất bực mình lườm anh ta một cái.
“Cậu ta đang nhắm cô đấy.” Anh ta nói như đúng rồi.
Ban Vệ vừa dứt lời, anh chàng ca sĩ kia liền đi lướt qua bàn bọn họ một cách không nể nang, cánh tay đẫm mồ hôi của cậu ta khẽ quệt vào bả vai của Long Thất.

Cậu ta đi đến chiếc bàn phía sau, rồi khom người hôn một cô gái trong số những người đang ngồi ở đó. 
Tiếng nhạc còn chưa dừng hẳn, bầu không khí trong quán bar lập tức sục sôi.

Mấy cô gái ngồi bàn đó cũng bật cười vỗ tay.

Một người trong số họ cất giọng sang sảng: “Gả luôn đi! Cát Nhân Ninh!”
...…
Cát Nhân Ninh.
Cái tên này nghe rất quen, Long Thất hóng hớt quay đầu lại.

Một nụ hôn nóng bỏng vừa kết thúc, anh chàng kia đứng thẳng người dậy, vuốt ve mái tóc dài của cô gái một cách âu yếm.

Dù rằng bầu không khí rất nóng bỏng, cô gái cũng chỉ thoáng vui vẻ, rồi hơi đứng thẳng người dậy, điềm tĩnh nói gì đó vào tai chàng trai.

Cô gái to mồm ở bên cạnh tiếp tục ghẹo: “Ôi chao, lại bí mật hẹn nhau cái gì đấy?”
Nhìn phản ứng của những người xung quanh, có lẽ bọn họ đều rất quen thuộc với mối quan hệ của hai người này.

Xem ra, họ là một cặp đôi yêu nhau.

Long Thất hất đầu về phía Ban Vệ: “Vừa rồi anh làm tôi xấu hổ đấy.”
Ban Vệ nghiêng người ngồi trên ghế, thái độ vẫn không thay đổi: “Trong mười câu của bài hát kia thì có ít nhất tám câu là hát cho cô nghe.

Tôi nhìn cái là ra, cô đừng có mà không tin.”
Cô gái kia lại cất giọng oang oang: “Đấy không phải là Long Thất sao?”
Đột nhiên bị điểm danh, Long Thất không hóng hớt nữa mà quay người lại.

Cô gái kia nhìn thấy người ngồi bên cạnh cô, tức thì hét lên như heo bị chọc tiết: “Ban Vệ kìa!”
Mọi người lục tục nhìn sang, xung quanh lập tức vang lên tiếng xôn xao.

Cô thấy thời gian đã không còn sớm nữa, bèn bàn với Ban Vệ chuẩn bị rời đi.

Lúc hai người họ đứng dậy, mọi người hầu như đều nhận ra cô và anh ta.

Bầu không khí lại trở nên náo nhiệt.

Thấy vậy, Ban Vệ đi phía sau cởi luôn mũ ra, cả quán bar lập tức có người hò hét, còn nâng ly về phía anh ta.

Ban Vệ giơ cao chiếc mũ lưỡi trai, hô to: “Mọi người cứ chơi tiếp đi nhé, hôm nay tôi mời!”
Trong tiếng vỗ tay hoan hô cùng với ánh đèn flash của điện thoại di động, cô khoanh tay trước ngực, rời khỏi quán bar dưới sự hộ tống của Ban Vệ.
“Cô gái vừa nãy tên là Cát Nhân Ninh phải không?” Anh ta vừa bước ra khỏi quán liền hỏi.
“Anh “chấm” người ta rồi à? Nhưng người ta có bạn trai rồi.”
“Không.” Hai người đi về phía bãi đậu xe, Ban Vệ đút tay vào túi quần và nói, “Cô không biết à? Cô ta là cháu ngoại của Thiệu Quốc An đấy.”
Bước chân của Long Thất hơi chậm lại.
Thiệu Quốc An, đạo diễn Thiệu.
Tang Tập Phổ từng giới thiệu cô với người này, ông ta là người có tiếng nói trong Kinh Khuyên(*), cũng là ô dù của Hề Tĩnh.
(*)Kinh Khuyên là cụm từ dùng để chỉ giới phim ảnh chính thống Bắc Kinh, hay nói một cách dễ hiểu thì là hội những “ông to bà lớn” quyền lực trong làng giải trí Hoa ngữ.
“Chẳng phải Gia Quỳ gần đây đang quay bộ phim của đạo diễn Thiệu sao? Cô gái kia cũng có một vai trong đó, tuy rằng không có nhiều đất diễn.

Lần trước đến thăm ban, tôi có gặp cô ta.

Họ đúng là có quan hệ họ hàng đấy.”
Đến bãi đậu xe, tiếng mở khóa vang lên, Long Thất mở cửa ghế lái, hỏi: “Vậy anh nói cho tôi nghe là có ý gì?”
“Thì khai sáng cho cô một chút.

Suy cho cùng mối quan hệ trong giới chính là như vậy, không muốn duy trì mối quan hệ thì cũng đừng xảy ra mâu thuẫn.”
“Thế người không có chống lưng thì tôi có thể gây mâu thuẫn à?”
“Ôi, còn không phải là tôi sợ cô bốc đồng quá sao.”
Long Thất đóng cửa xe, nổ máy, đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.

Nhưng tôi không phải là người ngang ngược vô lý, ai tốt với tôi thì tôi sẽ tốt với người ấy.

Chưa biết chừng tôi còn thích cô ta ấy chứ.”
Ban Vệ nhún vai.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Cô mất một tiếng để đưa Ban Vệ về, bây giờ về đến nhà cũng đã là 12 giờ đêm.

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cánh cửa vừa hé ra thì đã thấy Ngộ Không đang vẫy đuôi ló đầu qua khe cửa, đáng yêu chết đi được.

Đèn trong phòng khách vẫn còn sáng trưng, cô bế Ngộ Không lên, đóng cửa lại, vừa quay đầu liền trông thấy Lư Tử Mục đang ngồi cạnh bàn ăn.
...…
Tay bà ấy bị trói ra sau lưng ghế bằng thắt lưng.
Cô thầm chửi thề một tiếng, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Hai người chơi “hăng máu” thế?”
Lư Tử Mục vốn đang nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, sau đó yếu ớt nói: “Ôi Thất Thất, con về rồi đấy à, mau đút cho cô vài miếng cơm.”
Cả một bàn thức ăn vẫn chưa được động đũa, giờ đã nguội ngắt.

Thất Giới đang nằm bên cạnh đôi dép bông của Lư Tử Mục.

Long Thất hơi cảnh giác, cúi người bế Thất Giới lên, mỗi tay bế một con, hỏi: “Trong nhà có trộm ạ?”
“Không.” Lư Tử Mục lắc đầu, “Trước hết đừng nói gì cả, con mau đến đút cho cô vài miếng đi.

Cô không còn sức để nói chuyện nữa rồi.”
Điện thoại của bà ấy đặt trên mép bàn.
“Mẹ cháu đâu?”
“Đang ở trong phòng.”
“Vậy để cháu cởi trói cho cô đã nhé.”
“Đừng, mẹ cháu vẫn còn đang giận, lát nữa lại nổi điên lên đấy.

Con đút cho cô là được.” 
“Mẹ cháu trói cô à?”
“Ừ.”
“Mẹ cháu giận cái gì vậy?” Cô thả chó mèo xuống đất, rồi cầm đũa trên bàn lên và hỏi.
Lư Tử Mục thở dài: “Nữ tổng biên tập của nhà xuất bản hẹn cô ra ngoài ăn cơm để bàn chuyện.

Cô nói thêm với người ta vài câu.”
“Chỉ thế thôi?”
Lư Tử Mục bĩu môi gật đầu.

Long Thất lại hỏi: “Mẹ cháu quản chặt thế cơ à?”
Lư Tử Mục lại bĩu môi, gật đầu cái rụp, trông có vẻ rất căm tức.

Long Thất vừa đưa thìa canh đến bên miệng bà ấy thì cửa phòng ngủ “cạch" một tiếng vang rất lớn, khiến cô giật bắn mình, tay run lên một cái, nước canh chui tọt vào cổ họng của Lư Tử Mục.

Long Tử Nghi thò đầu ra, quát: “Long Thất! Con dám!”
Thất Giới xù lông kêu “meo” một tiếng, rồi nhảy tót lên ghế sô pha.

Long Tử Nghi lại nói tiếp: “Vào đây! Mẹ đã thu dọn hành lý cho con đi học rồi đấy.

Mặc kệ bà ấy, cứ để bà ấy chết đói đi!”
Dứt lời, cửa đóng sầm lại.
Song, Long Thất không nghe lời bà, mà nhanh nhẹn chan canh vào cơm.

Lư Tử Mục cũng hết sức phối hợp, nhanh chóng há miệng ra.

Sau khi đút cho bà ấy được hai thìa, miệng núi lửa của Long Tử Nghi lại phun trào: “Long Thất!!! Con còn muốn đi học nữa không hả!”
Cô vội vàng đặt bát xuống, vỗ vai Lư Tử Mục hai cái, rồi chạy biến vào phòng.
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui