Nữ Giả Nam Ở Thời Mạt Thế


Tùy Dương nhìn cô từ trên cao xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Yên bị nước rửa sạch lộ ra dung nhan tinh xảo, khuôn mặt sáng bóng, con ngươi rũ xuống giấu đi sự ướt át trong mắt cô, chỉ có hàng mi vỗ vỗ như cánh bướm mới bộc lộ cảm xúc thật của cô.


Cơ thể mảnh khảnh nữ tính của Kiều Yên được bọc trong bộ đồng phục thống nhất được căn cứ Điệp Đại phát cho, đồng phục có kích cỡ dành cho nam giới, không có gì ngạc nhiên khi mặc trên người cô lại có vẻ vô cùng rộng, vô cùng không vừa người.


Điều này cũng tùy theo tâm tư nhỏ của cô, càng rộng càng tốt, cô sẽ không dễ dàng bị lộ.


Nhưng ở góc nhìn của Tùy Dương, cô thoạt nhìn rất yếu ớt và mềm mại.



Đặc biệt là cơ thể vừa mới được yêu thương của Kiều Yên còn hơi run rẩy, khuôn mặt cô lộ ra ửng đỏ, môi sưng đỏ, chân trần đứng trên mặt đất, ngón chân trắng nấp như ngọc co rúm lại xấu hổ.


Một người đàn ông trông quá đẹp nhưng cũng quá yếu đuối, cũng không an toàn ở thế giới này, nếu không hưởng dụng được một người phụ nữ nào, thì một số chàng trai nhỏ thanh tú cũng sẽ bị hủy hoại.


Cậu bé này ngay cả dép còn làm rơi, vậy mà còn muốn cho nổ tung căn cứ Vô Nhật, khẩu khí cũng lớn lắm.


Vốn Tùy Dương còn tưởng rằng đây là một nhân vật tàn nhẫn cần chú ý, hóa ra chỉ là chim non không có khả năng bảo vệ bản thân còn không biết tự lượng sức mình mà thôi.



Kiều Yên cúi đầu nhìn thoáng qua đôi chân trần của mình, đột nhiên ý thức được mình đã để dép lê trong phòng tắm công cộng, đó là dép mới, nhưng cô không dám quay lại lấy nữa, thảm quá đi à.


Nhiều lỗ hổng như vậy, sao cô có thể giải thích đây?

Bạn cùng phòng trước mặt cô vẫn không nói lời nào, không khí trong phòng như đông cứng lại.


Hay là mình trốn đi, đêm nay mình trốn, ra khỏi căn cứ còn có một cơ hội sống xót, ở trong căn cứ sẽ bị ăn tới mức xương cốt cũng không còn, chỉ trong chốc lát, tâm tư Kiều Yên đã trăm chuyển ngàn hồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui