8.
Phó Yến Chu đi rồi, tôi mới phản ứng lại được.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Kiều Mặc Vũ: "Cái gì, sợi dây đỏ đứt rồi? Bị giật đứt? Không thể nào.
"
"Cô đọc bát tự cho tôi.
"
Sau khi tôi đọc ngày sinh xong, đầu bên kia điện thoại, Kiều Mặc Vũ yên lặng một hồi, cô ta thở dài: "Ôi trời, mạng của cô còn một kiếp nạn lớn, tránh không thoát được, đúng là người nhà họ Đặng.
"
"Cô ở nhà đi, đừng đi đâu, tôi sẽ cho người đưa ít đồ sang cho cô.
"
"Hai ngày nữa tôi còn kỳ thi cuối kì, sau khi thi xong tôi sẽ tới tìm cô, cô cố chịu hai ngày.
"
Tôi làm theo mấy cái Kiều Mặc Vũ nói, nhặt ba đồng tiền kia bỏ vào túi, sau đó có người chuyển phát nhanh tới nhà, đưa một hộp giấy tới.
Tôi mở hộp giấy ra, bên trong có hai hình nhân người.
Một cái của nam màu xanh, màu đỏ là của nữ, trên mặt vẽ mũi, hai viền mắt đen chứ không vẽ đôi mắt, nhin vô cùng kinh khủng.
Tôi nghĩ tới lời ông nội nói, làm nghề này không được vẽ mắt cho rồng.
"Người làm nghề này không được vẽ mắt cho hình nhân, nếu không Diêm vương mời đi đấy.
"
Điểm mắt cho rồng, mắt là vị trí thần vận linh khí của một người, nếu vẽ mắt, quỷ sẽ tưởng đây là một thể xác thích hợp để bám lên, dễ kéo tới hơn.
"Mấy ngày nay là ngày nguy hiểm nhất, bạn trai cô và người đồng nghiệp nghĩa có lẽ sẽ có chuyện.
"
"Nếu cô ta xảy ra chuyện gì, nữ quỷ kia dính máu sẽ biến thành ác quỷ, cô ta sẽ tìm cô.
"
"Cô lấy tóc đốt thành tro, lau lên người mình, lấy hai hình nộm này để thay thế tai ương.
"
Theo lời Kiều Mặc Vũ giải thích, mười giờ tối hôm đó, tôi đặt hình nhân lên giường.
Trên giường có hơi của hai người chúng tôi, nữ quỷ đó sẽ tìm tới đây, sau khi cô ta sát thương hai người giấy thì bọn tôi sẽ không sao cả.
"Bạn trai tôi không tin, không chịu phối hợp với tôi thì sao đây?"
"À, cô cứ yên tâm, để cho anh ta nhìn thấy quỷ, trong hộp chuyển phát có một cái hộp nhỏ, cô lừa anh ta nói là thuốc nhỏ mắt, bảo anh ta nhỏ lên.
"
Sau khi cúp máy, tôi tìm trên giường một lúc thì tìm được mấy sợi tóc của Phó Yến Chu, sau khi đốt xong, lau tro bụi lên người giấy còn lại.
Chuẩn bị hình nhân xong, tôi để chúng trong tủ quần áo.
Tới lúc tan làm, tôi chủ động gọi điện cho Phó Yến Chu: "Chuyện lúc trước là tại em không đúng, anh bảo Trần Dao tới nhà chúng ta ăn cơm đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...