Quãng đường di chuyển cũng không tính là xa, thời điểm đến gần sân viện của Mộc Đinh Hương bỗng nhiên Mộc Bạch Chỉ bị trượt chân, may mắn từ đầu đến cuối Dung Tuyên vẫn luôn nắm tay nàng, vội vàng đem nàng đỡ lấy. Nhìn nơi thái dương của người trong lòng chảy đầy mồ hôi to như hạt đậu, Tần phu nhân nôn nóng hỏi:
- Chỉ nhi, nàng có sao hay không?
Sở Ngu và Viên Phượng Hoa cũng nhìn ra điểm không thích hợp, các nàng dừng lại bước chân, bốn con mắt quan tâm nhìn về hướng hai người đang dìu dắt nhau.
Đôi môi của Mộc Bạch Chỉ có chút hơi hơi trắng bệch, màu đỏ son môi đã có chút không che được sắc trắng. Nàng cười có chút suy yếu, nhẹ giọng nói:
- Không có việc gì, chúng ta mau vào trong thôi!
Lúc này Dung Tuyên mới yên lòng nắm tay nàng sải bước vào bên trong tiểu viện.
Mộc Đinh Hương và Lưu Niệm Niệm đang ngồi trong phòng lặng lẽ nói chuyện, hôm nay tuy nói vai chính là nàng nhưng người chân chính bước tới tiểu viện này chào hỏi lại chỉ có vài người, số còn lại đều tụ tập ở bên ngoài để Lưu Hừ cùng Quý Vân Nương chiêu đãi.
Hai người nghe được ngoài sân có tiếng bước chân, song song ngẩng đầu thì thấy ngoài cửa có bốn bóng hình đang nối đuôi nhau mà vào. Đi tuốt đằng trước là Sở Ngu và Viên Phượng Hoa, phía sau còn có hai người chưa nhìn rõ mặt. Bốn người này không có chỗ nào mà không phải là người cao gầy đĩnh bạt, giơ tay nhấc chân đều rất có phong thái.
Mộc Đinh Hương vừa thấy người đến là Dung Tuyên, ánh mắt không khỏi liền dời sang phía nữ nhân trẻ tuổi đang đứng bên cạnh. Khi nhận ra đối phương là Mộc Bạch Chỉ đôi mắt của nàng lập tức trở nên sáng ngời, tiểu cô nương bất chấp mọi thứ, nàng đứng lên bước thật nhanh về phía cửa rồi ôm chặt lấy eo nhị tỷ, kích động tới mức cả người phát run, miệng thì cứ ú a ú ớ nói không thành tiếng.
Tuy rằng nhiều năm không gặp nhưng hình dáng mặt mày vẫn rõ ràng như cũ, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra được.
Mộc Bạch Chỉ sửng sốt một chút, tư duy chẳng biết tại sao lại chậm mất vài giây, qua một hồi lâu nàng mới nhẹ nhàng giơ tay ôm lấy thân thể mềm mại đang nép trong lòng ngực của mình.
Nghe thấy thiếu nữ trong lòng khóc không thành tiếng, toàn bộ cơ thể của nàng lúc này mới chậm rãi phản ứng lại. Một cổ cảm giác chua xót xông thẳng lên chóp mũi, đôi mắt vừa đau xót lại vừa nóng hổi, tựa hồ có thứ gì đó mới vừa chảy ra.
Qua một hồi lâu Mộc Đinh Hương mới từ trong lòng ngực của nàng ngẩng đầu lên, tiểu cô nương nhìn Mộc Bạch Chỉ đã thay đổi, hít hít cái mũi nghẹn ngào kêu nàng một tiếng nhị tỷ.
Vùng đầu của Mộc nhị tiểu thư có chút đau nhưng nàng vẫn miễn cưỡng lôi kéo khoé miệng đáp lại một tiếng:
- Aizz.......
Thanh âm mang theo chút khàn khàn truyền vào trong tai của Mộc Đinh Hương, chọc cho tiểu cô nương nhịn không được đỏ mắt rơi lệ.
- Muội còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại tỷ, đều do muội không có bản lĩnh, không thể chuộc tỷ về sớm hơn một chút...
Mộc nhị tiểu thư lắc lắc đầu, nàng ân cần duỗi tay giúp muội muội lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt.
Chỉ là ở tại thời khắc thương cảm nhất bên cạnh lại truyền đến hai tiếng ho khan, Dung Tuyên nhìn thấy Mộc Bạch Chỉ quay mặt sang bên này bèn vội vàng làm bộ như không có việc gì mà nhìn về hướng khác, phảng phất như hai tiếng ho khan vừa rồi không phải do nàng phát ra.
Nàng đương nhiên không thể nói cho người khác biết, phàm là để nàng nghe được có người nói muốn đem Mộc Bạch Chỉ chuộc về hay mang đi khỏi nhà họ Tần thì nàng cả người liền cảm thấy không cao hứng.
Nguyên bản bầu không khí thương cảm lại bị người này làm cho lung tung rối loạn, thành ra Mộc Bạch Chỉ có chút dở khóc dở cười. Nàng cố nén cơn đau trên đầu, hồi đáp tấm chân tình của Mộc Đinh Hương.
- Không có việc gì, mấy năm nay ta sống ở nhà họ Tần rất tốt
Tiểu cô nương mở to hai mắt, tròng mắt đen láy gắt gao nhìn chằm chằm vào người trước mặt, ánh mắt dò xét dường như đang muốn nhìn xem người này có phải đang nói dối hay không. Thấy đối phương nhất phái thản nhiên, một chút cũng không có bộ dáng chột dạ nàng liền giương mắt liếc sang hướng Dung Tuyên. Ánh vào trong mắt là nơi vạt áo của vị Tần phu nhân vừa gặp hôm trước lại có thêu mấy con bướm bằng chỉ xanh, nàng nuốt xuống nghi vấn trong lòng, mở miệng nói.
- Vậy thì tốt rồi.
Nói xong đột nhiên nhớ đến bên cạnh còn một người tương đối đặc biệt, nàng thoát khỏi cái ôm với Mộc Bạch Chỉ, xoay người một phen giữ chặt lấy Lưu Niệm Niệm rồi tiện đà đẩy về phía trước, vui vẻ giới thiệu.
- Nhị tỷ đây là Niệm Niệm, người này mới thật sự là tam muội muội của tỷ. Năm xưa chúng ta bị hai vợ chồng nhà họ Mộc âm thầm tráo đổi.
Nhìn nữ hài xa lạ trước mặt, Mộc Bạch Chỉ không biết nên lấy cái dạng tâm tình gì để đối mặt với người này. Nữ hài trước mặt trên thực tế tuy là người của nhà họ Mộc nhưng từ nhỏ đã bị ôm đi, muội ấy đối với bi kịch của nàng cũng chẳng có liên quan nhưng chỉ cần tưởng tượng người này có huyết thống với đám người nhà họ Mộc nàng vẫn sẽ không nhịn được mà sinh ra cảm xúc mâu thuẫn.
Nàng biết rõ bản thân không nên có cảm xúc như vậy, hơn nữa hiện giờ ở đây còn có những người khác mà mỗi một người đều có mối quan hệ phức tạp. Trong số những người ở đây không một ai không hy vọng nàng có thể bỏ qua khúc mắc, mở rộng lòng tiếp nhận Lưu Niệm Niệm. Vì thế nàng cưỡng bách chính mình đem một ít cảm xúc và ý tưởng xấu áp chế xuống, bài biện vẻ tươi cười gọi một tiếng:
- Niệm Niệm muội muội.
Không đơn thuần chỉ có một mình Mộc Bạch Chỉ có ý nghĩ như vậy, Lưu Niệm Niệm đồng dạng cũng suy nghĩ giống như nàng. Mặc dù trong người nàng chảy xuôi dòng máu Mộc gia nhưng chưa bao giờ có một giây một khắc nào nàng xem mình là người của nhà họ Mộc. Hiện giờ xuất hiện thêm một vị nhị tỷ khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên lấy cảm xúc gì để đối mặt với người này.
Từ nãy đến giờ Viên Phượng Hoa vẫn luôn chú ý đến biểu tình của Lưu Niệm Niệm và tất nhiên nàng cũng thấy được cõi lòng rối rắm của đối phương. Để giải quyết tình trạng này nàng bèn đứng ra làm người giảng hòa.
- Niệm Niệm và nhị tỷ chưa bao giờ gặp mặt, trước kia cũng chưa từng chung sống ở bên nhau. Bất quá nếu bây giờ không còn bị Mộc gia ngược đãi nữa thì sau này thời gian còn dài, từ từ nhận lại nhau cũng được. Đến lúc đó chúng ta làm ăn qua lại sẽ thường xuyên gặp mặt, cũng coi như sẽ không cô phụ một hồi tình tỷ muội.
Hai người nghe xong thở dài một hơi nhẹ nhõm, Lưu Niệm Niệm quay đầu nhìn Viên Phượng Hoa bằng ánh mắt cảm kích.
Vừa nhận người thân xong Mộc Bạch Chỉ đã có chút chịu đựng không nổi, hôm nay đầu óc của nàng bị nhiều luồng cảm xúc quá cỡ đánh sâu vào, trên đường đến đây bệnh tình đã tái phát, bây giờ càng lúc càng khó chịu.
Mặt khác mọi người cũng đã nhìn ra manh mối, ai nấy đều biết những chuyện nàng đã trải qua, ánh mắt quan tâm sôi nổi bắt đầu đổ dồn lại đây.
Mộc Đinh Hương đem Mộc Bạch Chỉ kéo lên trên giường, hoảng sợ hỏi:
- Nhị tỷ, có phải đầu của nhị tỷ không thoải mái hay không. Tỷ mau nằm lên đây để muội giúp tỷ xoa bóp.
Mộc Bạch Chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cơn đau chỉ ngày càng tăng chứ không thuyên giảm, bình thường ở nhà có thuốc uống ngay nhưng bây giờ ở đây tìm đâu ra thuốc.
Khi xuất phát Mộc Bạch Chỉ hứng thú tăng vọt, dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng sẽ không phát bệnh nhưng cố tình lại tái phát ngay lúc này. Chắc có lẽ là do nhiều năm không thấy muội muội, tình cảm mãnh liệt đánh sâu vào làm nàng lập tức chịu không nổi.
Ngay khi Mộc Đinh Hương duỗi tay muốn xoa bóp thì Dung Tuyên đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
- Để ta làm cho, trên đầu của nàng có vài chỗ mà ngươi không biết rõ, không biết cách làm thì sẽ càng xoa càng đau.
Tiểu cô nương vừa nghe sẽ làm nhị tỷ đau thì lập tức hoảng sợ, nàng rụt tay lại rồi lùi ra sau, nhường lại vị trí mép giường cho Dung Tuyên. Tần phu nhân thản nhiên ngồi xuống, nàng tháo bỏ giày vớ trực tiếp leo lên giường ôm cả người Mộc Bạch Chỉ vào trong lòng, bàn tay luồng vào trong suối tóc đen nhánh nhẹ nhàng xoa ấn.
Ở trong căn phòng này, tâm tình của bốn người còn lại vẫn luôn lo lắng cho tình hình của Mộc Bạch Chỉ, hậu tri hậu giác mới phát hiện vị Tần phu nhân này đối xử với Mộc Bạch Chỉ quả thật rất tốt. Bây giờ tạm thời không ngầm miệt mài tìm hiểu phương thức ở chung giữa hai người này, hôm nay Dung Tuyên mang Mộc Bạch Chỉ tới đây, dọc đường đi từ chuyện lớn cho đến chuyện nhỏ đều tận tình chiếu cố. Ví như lúc này kỹ xảo xoa ấn cực kỳ thuần phục, hai người lại không ngại ôm nhau trước mặt người khác, nói chung sự ăn ý này không phải ngày một ngày hai là có thể bồi dưỡng ra được.
Thử nghĩ mà xem, làm gì có nhà nào mà chính thất và tiểu thiếp có thể chung sống hòa hợp đến như vậy.
Xem xét trường hợp của Mộc Đinh Hương và Sở Ngu, lấy tình cảm giữa hai người các nàng làm thước đo đem áp vào tình cảnh của hai người trên giường là biết ngay vấn đề. Bốn người ở đây ngầm trao đổi ánh mắt, sôi nổi nhận ra suy nghĩ của bọn họ không hẹn mà gặp, ăn ý và hợp nhau đến lạ.
Hai người này nhất định có gian tình...
Cùng lúc đó các nàng lại cảm thấy vui mừng thay cho Mộc Bạch Chỉ, rốt cuộc tỷ ấy cũng được một người có khí phách và thủ đoạn che chở, suy ra có lẽ mấy năm nay Mộc Bạch Chỉ sống ở nhà họ Tần rất tốt.
Chỉ là chứng bệnh này nếu thật sự đúng như lời vừa rồi trên đường đến đây Dung Tuyên đã nói. Cứ ách hai ba ngày là lên cơn đau đầu, ngày mưa đạt tới mức độ không thể sống yên ổn thì quả thật một người chịu đau nhưng nhận sự tra tấn của cơn đau ấy lại là hai người.
Mộc Bạch Chỉ nhắm mắt lại, nàng chịu đựng cơn đau như tan xương nát thịt từ đỉnh đầu truyền tới, khớp hàm cắn chặt đến gắt gao. Trên đầu hai bàn tay kia dọc theo tuyến lộ nhẹ nhàng xoa ấn, việc làm này chỉ có thể tạm thời mang đến sự sảng khoái và giảm bớt cơn đau. Một khi đã xoa thì chẳng thể dừng lại, chỉ có không ngừng xoa bóp mới có thể giúp Mộc Bạch Chỉ tạm thời đạt được sự thoải mái, một khi dừng lại sẽ có cơn đau xuyên tim xông thẳng lên não.
Mọi người ở đây đã hết đường xoay sở, đúng lúc này bên ngoài lại có người đến thỉnh Mộc Đinh Hương ra ngoài. Người ấy nói rằng phải đi thăm viếng liệt tổ liệt tông của nhà họ Lưu, sau đó nghe sư công chỉ bảo phương pháp để hoàn thành nghi thức nhận tổ.
Mộc Đinh Hương nhìn Mộc Bạch Chỉ đang nằm trên giường, đáy mắt toàn là lo lắng.
Dung Tuyên hướng về phía các nàng lên tiếng trấn an:
- Các ngươi đi đi, có ta ở chỗ này bồi nàng là được.. Truyện Xuyên Không
Người bên ngoài lại vội vàng thúc giục, các nàng bây giờ không thể không tạm thời để hai người trên giường lưu lại. Cẩn thận dặn dò vài câu, sau đó bốn người kéo nhau đi ra ngoài đại sảnh.
Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người là Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ, thấy đối phương khổ sở như vậy, Dung Tuyên đau lòng xoa đỉnh đầu của nàng, khẽ giọng nói:
- Biết thế không nên mang nàng tới đây, quên mất chỉ cần nàng xúc động là đầu sẽ dễ bị đau.
Mộc Bạch Chỉ nhắm mắt lại, an tĩnh nằm trong lòng ngực của Tần đại phu nhân.
- Không cần phải tự trách, ít nhất ta đi mới biết được trên đời vẫn còn có người nhớ mong ta.
Dung Tuyên nghiến răng nghiến lợi hạ giọng chất vấn:
- Mỗi ngày có ta nhớ mong nàng còn chưa đủ hay sao?
Mộc nhị tiểu thư chịu đựng cơn đau, khẽ cười đáp:
- Ngươi là ngươi, thân nhân là thân nhân, làm sao có thể so sánh như vậy được.
Dung Tuyên tuy rằng không phục nhưng nhìn thấy Mộc Bạch Chỉ có thể nhiều thêm một người yêu thương, mặc dù trong lòng ăn giấm chua nhưng vẫn vì nàng mà cao hứng.
- Có phải rất đau hay không? Bằng không chúng ta quay về nhà, nàng có thể đứng dậy được chứ?
- Trước tiên nằm thêm chút nữa đã, có lẽ sẽ đỡ hơn.
Nàng có nén cơn đau, đầu căng như muốn vỡ ra. Dung Tuyên thấy nàng trên mặt thần sắc thống khổ, tâm cũng như bị ai hung hăng quật cho một roi, người này đau một thì nàng đau mười.
Hai người cứ thế yên lặng cùng nhau chịu đựng thời khắc dày vò, lát sau nghe được ngoài cửa truyền đến âm thanh lộc cộc, ngay sau đó mép giường truyền đến âm thanh tiếng kêu non nớt của hài nhi.
- Mẫu thân, mẫu thân~~
Vừa rồi Trúc Nhi cùng Lưu Trác đi ra ngoài chơi, chơi mãi chơi mãi đến giờ nó mới sực nhớ tới mẫu thân của mình.
Vừa vào cửa nó liền nhìn thấy trên giường có hai nữ tử nằm song song với nhau, nó còn tưởng rằng người trên giường là Mộc Đinh Hương và Sở Ngu nên cười hì hì vài tiếng, miệng thì cứ liên tục kêu hai tiếng mẫu thân.
Dung Tuyên hoảng sợ tột độ, đột nhiên từ đâu xuất hiện một tiểu hài tử. Đứa bé này vừa thấy được người là đã gọi mẫu thân, lơ đãng một chút là đã nhanh chóng chui tọt vào trong lòng ngực của nàng.
Sợ hài tử làm đau Mộc Bạch Chỉ, Dung Tuyên tức tốc duỗi tay đem đứa nhỏ béo múp này xách lên. Đang muốn răng dạy một phen lại phát hiện tiểu hài tử này rất là quen thuộc, ký ức quay cuồng đem theo hình ảnh tiểu hài tử mặc váy xanh va phải nàng ở bến tàu ập về.
Lúc này Trúc Nhi mới thấy rõ hai người trước mắt không phải là mẫu thân của mình, đồng thời nó tựa hồ cũng cảm thấy Dung Tuyên có chút quen mắt.
- Người là ai vậy, tại sao lại nằm trên giường của mẫu thân. Trúc Nhi gặp qua người rồi sao?
Mộc Bạch Chỉ nguyên bản đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng mới vừa rồi nàng cảm giác có thứ gì đó mềm mụp đổ vào lòng ngực của nàng, tức khắc một cổ hơi thở cỏ cây tươi mát ập vào trước mặt, hương vị của cỏ xanh,.... cực kì mềm mại. Vật kia vừa lại gần thì cơn đau đầu như muốn nứt ra của nàng thoáng chốc được an ủi, cảm giác mát lạnh thoải mái dần dần đẩy lùi đi cơn đau kinh niên mà nàng đang phải chịu đựng.
Mộc Bạch Chỉ mở to đôi mắt, quay sang thì thấy Dung Tuyên đang xách Trúc Nhi trên tay. Thấy người này thô bạo nàng liền duỗi tay ôm lấy đứa nhỏ.
- Ngươi không được doạ đứa bé này.
Dung Tuyên ngại ngùng sờ cánh mũi.
- Ta doạ nó khi nào chứ, ta chỉ sợ nó đụng đau nàng mà thôi.
Mộc Bạch Chỉ thấy Trúc Nhi đôi mắt tròn xoe, hài tử này chớp chớp đôi mắt nhìn nàng, một loại cảm giác được chữa lành đột nhiên xuất hiện. Nói nào ngay, Mộc nhị chỉ biết khi đứa nhỏ này càng tới gần nàng càng cảm thấy thoải mái, vì thế Mộc nhị tiểu thư dứt khoát gạt tay Dung Tuyên ra, cưng chìu nói:
- Ngươi xem đứa nhỏ mềm mụp như thế này thì sao có thể làm đau ta được.
Thấy nàng đau lòng hài tử, Dung Tuyên cũng là dở khóc dở cười.
- Đầu nàng còn đau, mau thả nó xuống đi.
Mộc Bạch Chỉ biết rằng khi ôm Trúc Nhi nàng thấy rất thoải mái, sao có thể nỡ lòng buông ra. Tiểu măng tinh nép trong lòng ngực của nàng lại nhanh nhẹn nắm bắt được chữ đau đầu, nó vương đôi tay mũm mĩm hướng đến phần đầu của Mộc Bạch Chỉ sờ soạng, miệng nhỏ ngọt ngào nói:
- Tỷ tỷ đau đầu sao, Trúc Nhi giúp ngươi xoa nha.
Dung Tuyên thấy động tác càn rỡ của Trúc Nhi tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng sợ tiểu hài tử dùng lực không biết nặng nhẹ. Một khi không chú ý tới những điểm yếu huyệt thì hành động này quả thật là muốn mạng Chỉ nhi của nàng, Dung đại phu nhân vội vàng đứng dậy ý đồ muốn kéo Trúc Nhi ra, chỉ là giữa đường lại bị Mộc Bạch Chỉ quát cho một trận.
- Ngươi đừng chạm vào hài tử này, nó xoa cho ta rất thoải mái.
Ở góc độ này chỉ thấy hay bàn tay béo múp nhẹ nhàng định trụ vùng thái dương, nhìn như là đang xoa nhưng kì thực động tác như có như không mà thôi. Ngay sau đó Trúc Nhi tựa trán mình lên trán của Mộc Bạch Chỉ, hai người cứ vậy mà dựa vào nhau chặt chẽ.
Tần đại phu nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt của Mộc Bạch Chỉ. Nhìn đôi mắt đối phương nhẹ nhàng khép lại, lông mày toàn bộ giãn ra, thân thể căng chặt cũng thả lỏng dựa vào thành giường, thoạt nhìn tựa hồ đầu đã hết đau.
Nàng không dám lơ là, vẫn luôn ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm hai người kia. Ước chừng qua nửa chung trà tiểu hài tử bỗng nhiên chống đỡ hết nổi, thân mình mềm nhũn ngã vào lòng ngực của Mộc Bạch Chỉ.
Mộc nhị tiểu thư cả người cũng không có động tĩnh, chóp mũi phát ra tiếng hít thở tinh tế, nhìn dáng vẻ hình như đã ngủ rồi.
Tâm tình treo trên cao của nàng bấy giờ mới chậm rãi hạ xuống, nhưng có một chuyện khác lại làm nàng lo lắng hơn. Chẳng biết tiểu hài tử này có phép thuật gì mà chỉ cần nó đến gần là trạng thái đau đầu của Mộc Bạch Chỉ giảm xuống rõ rệt, đã vậy còn có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Cần phải biết nữ nhân của nàng chưa bao giờ có thể ngủ an ổn sau khi chứng đau đầu tái phát, điều này làm nàng có cảm giác mừng rỡ như điên.
Mà thứ làm người ta lo lắng chính là đứa nhỏ này đột nhiên ngất đi rồi, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nghe đồn Sở Ngu kia là người dã man, thấy đứa nhỏ thành ra như vậy chẳng phải sẽ ăn họng nàng luôn hay sao?
Nhìn Mộc Bạch Chỉ ngủ ngon, hạ quyết tâm nàng vội vàng đem tiểu hài tử đang nằm trên ngực Chỉ nhi ôm lên, nàng bế đứa nhỏ lén lút đi ra đại sảnh, nhìn xem có cơ hội đưa nó đi thỉnh đại phu hay không.
Cơ hồ tất cả mọi người đều đang tập trung ở từ đường, bọn họ chăm chú dõi theo cách làm của vị đạo sĩ còn Mộc Đinh Hương thì ngoan ngoãn quỳ gối trước bài vị tổ tiên của nhà họ Lưu, tiến hành nghi thức làm lễ ba quỳ chín bái.
Mà Sở Ngu thì đứng bên cạnh, ánh mắt tự hào khóa chặt thân ảnh thê tử của mình, liền một cái chớp mắt cũng chẳng có.
Thẳng đến khi Dung Tuyên đem Trúc Nhi đến gần nàng ấy mới phát hiện vật nhỏ đã hôn mê bất tỉnh, nhìn dáng vẻ liền biết nó thi pháp quá độ.
Dung Tuyên có chút ấp úng giải thích, nàng nói rằng hài tử không cẩn thận vào phòng xem nhầm Mộc Bạch Chỉ thành mẫu thân của nó. Sau đó đứa nhỏ nghe nói Mộc Bạch Chỉ đau đầu liền muốn ra tay giúp đỡ, cuối cùng biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Sở Ngu vừa nghe liền biết tại sao thành ra thế này, nàng hỏi Mộc Bạch Chỉ hiện tại có phải đã khá hơn nhiều hay không. Nhận được câu trả lời nhị tỷ dường như đã hết đau đầu, bây giờ đang ngủ nàng liền khẳng định đứa nhỏ này xem Mộc Bạch Chỉ là nhánh cây bị thương rồi dốc sức trị liệu.
Nhìn tiểu gia hỏa nằm trong lòng nhắm chặt đôi mắt, nàng nhịn không được cảm giác mâu thuẫn vừa thấy yêu thương vừa thấy đau lòng. Sở Ngu hôn nhẹ lên mặt Trúc Nhi một cái, quay đầu hướng về phía Dung Tuyên nói:
- Ngươi đừng quá lo lắng, trên người của nó có hương vị cỏ cây. Người bệnh đều rất thích nó, ngửi mùi hương trên người Trúc Nhi sẽ cảm thấy đầu óc thư hoãn cho nên nhị tỷ mới ngủ say vậy đấy. Đứa nhỏ này hẳn là chơi đùa mệt mỏi, ta ôm nó là được, ngươi mau quay lại canh chừng nhị tỷ đi thôi.
Dung Tuyên nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn gật đầu, Sở Ngu đã nói không có việc gì thì nàng cũng không cố chấp muốn đem nó đến đại phu. Hơn nữa người này lại không trách cứ câu nào thế nên nàng chờ đối phương nói xong rồi nghe lời rời khỏi đám đông, quay trở về tiểu viện của Mộc Đinh Hương.
Nhìn Mộc Bạch Chỉ nằm trên giường mặt mày thả lỏng, khoé miệng tựa hồ còn mỉm cười, đây là giấc ngủ điềm tĩnh chưa bao giờ nàng nhìn thấy. Dung Tuyên vạn lần không nghĩ tới một tiểu hài tử có mùi hương cỏ cây cư nhiên lại lợi tới bực này, có thể làm cho một người có bệnh tật bối rối nhiều năm sinh ra biến hóa lớn như vậy. Nàng trong lòng lén lút đánh chủ ý lên người của Trúc Nhi, nếu mùi hương trên người đứa nhỏ kia có thể giúp người ta an tâm đi vào giấc ngủ, vậy về sau có nên đem đứa nhỏ mập mạp kia tới nhà ngủ với Mộc Bạch Chỉ thêm vài lần nữa không nhỉ?
Nhưng mà tưởng tượng đến cảnh Mộc Bạch Chỉ ngủ với người khác, nàng nhịn không được trong lòng bắt đầu đổ một bình giấm chua.
Mộc nhị tiểu thư ngủ một giấc này đặc biệt lâu, thẳng đến giờ ăn cơm chiều vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Sở Ngu và Mộc Đinh Hương ôm Trúc Nhi trở về sân viện kêu nàng ra ngoài ăn cơm, Dung Tuyên vốn định từ chối nhưng trường hợp này khác gì nàng ăn vạ, vả lại hậu viện nhà người khác không ra cũng không tốt, vì thế đành phải luyến tiếc mà đứng dậy.
Lại thấy Mộc Đinh Hương đem Trúc Nhi trực tiếp đặt ở bên cạnh Mộc Bạch Chỉ, vô tư để hài tử nằm ở đó ngủ với người lạ.
Trông thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Dung Tuyên, Mộc Đinh Hương cười cười mà nói:
- Trúc Nhi thường xuyên như vậy, có đôi khi nó chơi quá mệt mỏi sẽ tự nhiên lăn đùng ra ngủ, đứa nhỏ này không ngủ đủ nửa ngày sẽ không tỉnh. Để các nàng cùng nhau ngủ đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.
Lúc này Dung Tuyên mới yên lòng đi theo Sở Ngu ra ngoài sân ăn cơm.
Hiện giờ hai bên đã giải trừ hiểu lầm, tâm tư của Dung Tuyên cũng bắt đầu đặt lên trên sự nghiệp. Nghĩ đến lão già họ Tần tuy nằm liệt trên giường nhưng vẫn rình rập các nàng như hổ đói rình mồi, nàng nhịn không được mở miệng hỏi thẳng.
- Sở lão bản, chuyện của bộ lạc Tang tộc...
Sở Ngu cười rất thoải mái, sau đó mới từ tốn đáp lời.
- Nếu ngươi đối với nhị tỷ có ân lại cùng Phượng Hoa quen biết từ nhỏ thì không cần khách khí như vậy, cứ gọi ta là Sở Ngu hoặc A Ngu cho thân mật.
Nghe Sở Ngu nói vậy Dung Tuyên lại an tâm không ít, không nói đến chuyện Sở Ngu có thể giật dây cho nàng giao dịch với bộ lạc Tang tộc, người này còn là nữ tướng công của nhị tiểu thư nhà họ Lưu. Bất luận là dùng thân phận nào thì mối quan hệ giữa hai người các nàng chắc chắn sẽ càng được kéo gần, sao này đối phương cũng sẽ dốc sức trợ lực Dung gia giành lại sản nghiệp.
Nàng là người thông minh, tự nhiên biết cách nên ứng xử như thế nào cho phải đạo.
- A Ngu, ta lớn hơn ngươi vài tuổi liền da mặt dày nhận vai tỷ tỷ. Chỉ là ta không biết chuyện tơ tằm còn có cơ hội ngồi xuống bàn bạc lại hay không?
Vốn dĩ ngay từ đầu Sở Ngủ đã muốn tìm nhà họ Tần bàn chuyện làm ăn buôn bán, hiện giờ có thêm một tầng quan hệ chuyện kia nàng cầu còn không được.
- Đợi lát nữa ăn cơm xong chúng ta tìm một chỗ thoáng đãng rồi hẵn nói tiếp.
Nhận được tin chính xác tâm tình của nàng mới dám thả lỏng, đây là nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay. Dung Tuyên cười rất tươi, nụ cười như nụ hoa hàm tiếu làm Sở Ngu đứng ở một bên xem đến ngây ngốc.
Xét về tuổi tác thì vị Tần phu nhân này hiện giờ bằng tuổi với mẹ vợ của nàng nhưng trên mặt người này lại không hề thấy một chút dấu vết của năm tháng. Dáng người nuột nà, tính tình thanh cao, tổng thể cũng được xem là một giai nhân tuyệt sắc. Nghe đâu năm xưa nam nhân theo đuổi nàng nhiều vô số kể, cuối cùng không biết trời xui đất khiến thế nào lại gả cho Tần lão gia bất tài vô dụng, đã vậy trong nhà có thê tử khí chất thiên tiên tựa như vưu vật mà ông ta còn đem một đám nữ nhân khác cưới về nhà, đúng thật là bị mù.
Bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy ở trên bến tàu, có tên gia đinh nhà họ Tần chạy tới bẩm báo lục phu nhân tái phát bệnh cũ. Người này vừa nghe đã vội vàng bỏ mặc công việc hối hả rời đi, xem ra vị lục phu nhân kia chính là nhị tỷ, xét cho cùng Dung Tuyên quả thật cực kỳ để mắt tới Mộc Bạch Chỉ.
Trong lòng suy nghĩ nhưng bước chân vẫn không dừng, thời điểm các nàng đi ra bên ngoài yến hội cũng vừa mới bắt đầu.
Hôm nay những người được mời đến đây đều là người có uy tín và danh dự ở huyện Nhạc Sơn, ngay cả Bạch Lâm cũng dắt theo phu nhân của hắn tới đây tham dự. Sở Ngu không thể không tiến lên chào hỏi hắn một phen, nàng cực kỳ xởi lởi an bài chỗ ngồi cho hai người này.
Bạch Lâm liếc mắt đánh giá Dung Tuyên đang đứng trước mặt, nữ nhân này bộ dạng tư thái tễ nguyệt thanh phong, mày ngài sắc xảo. Trong lòng không khỏi bất giác nhớ tới sáng nay hắn thu được tin tức của Tần lão gia tức là Tần Quý, người nọ bí mật hẹn hắn bàn bạc chuyện hợp tác làm ăn.
Bạch Lâm tương đối hiểu biết về tình huống của nhà họ Tần, Tần Quý mấy năm nay không thấy bước chân ra khỏi cửa chắc là vì bị vị Tần phu nhân trước mắt này gắt gao áp chế. Hai người đấu tranh nhưng chậm chạp không có động tác gì lớn, hẳn là còn có băn khoăn hoặc nhược điểm bị đối phương nắm giữ trong tay, cho nên vẫnb cứ giữ tình thế giằng co đến tận bây giờ.
Nếu hắn đoán không sai, đêm mai Tần Quý tìm hắn nhất định là muốn tìm cách đem vị Tần phu nhân này kéo xuống lưng ngựa.
Dù trong lòng suy nghĩ sâu xa như thế nào nhưng trên mặt hắn vẫn luôn giữ thái độ bất động thanh sắc, cứ thế Bạch Lâm hắng giọng bước tới một bước, mở miệng hàn huyên vài câu cùng Tần phu nhân.
- Từ lâu đã nghe thấy đại danh của Tần phu nhân, mấy năm nay Bạch mỗ vẫn luôn ốm đau trên giường vì vậy bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy các vị quý tộc ở những quận huyện lân cận. Hiện giờ có thể ngồi chung bàn ăn cơm thật là tam sinh hữu hạnh, không biết Tần lão gia mấy năm nay có mạnh khỏe hay không?
Dung Tuyên cười cười, nghiêm túc đáp lễ.
- Lão gia nhà chúng ta gần đây sức khỏe rất tốt, không giấu gì Bạch lão gia, vốn dĩ phu quân nhà ta từ bỏ sự nghiệp là để chuyên tâm điều dưỡng thân thể và tu tâm dưỡng tính. Bằng không một khi chàng ấy biết Bạch lão gia muốn Đông Sơn tái khởi, gầy dựng sự nghiệp chắc chắn sẽ tới cửa bái phỏng.
Ngôn ngữ tích thủy bất lậu(*), miệng tươi cười nhưng đáy mắt lại không cười. Cách xã giao này sẽ làm cho người khác không có cảm giác thân mật mà cũng chẳng có cảm giác xa cách, đồng thời cái khoảng cách này nàng nắm giữ cũng vừa vặn rất tốt.
Dung Tuyên thấy vừa rồi Sở Ngu trò chuyện với Bạch Lâm thì âm thầm giật mình, Bạch Lâm cũng làm nghề buôn bán tơ tằm. Hay là hiện tại tơ tằm mà hắn đang dùng cũng là do Sở Ngu cung cấp, thế mà hôm trước Sở Ngu còn lén lút tới tìm nàng. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ nữ nhân này muốn cung cấp hàng hoá cho cả hai bên?
Dung đại phu nhân suy nghĩ đến đây, nguyên bản sự phòng bị trong lòng đã buông xuống lại một lần nữa nhấc lên.
Mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, đợi các tân khách sôi nổi rời đi thì Sở Ngu mới mang theo Dung Tuyên và Mộc Đinh Hương đi thẳng về thư phòng ở tiểu viện.
Lần đó Sở Ngu hỏi thăm tình huống của Tần lão gia kỳ thật bởi vì nàng muốn nắm bắt tình hình của nhị tỷ, nói thật hảo cảm của nàng đối với nhà họ Tần không tốt chút nào.
Dung Tuyên biết rõ đối phương băn khoăn điều gì, để tỏ lòng chân thành nàng liền đem câu chuyện giữa mình và Tần Quý kể lại một lần. Quả nhiên giống với những lời đồn đãi ở bên ngoài, năm xưa Tần Quý được Dung lão phu nhân nuôi dưỡng trong nhà, sau này khi hắn trưởng thành lại nghênh ngang tới cửa đề nghị làm con rể. Hắn ẩn nhẫn chờ hai vợ chồng nhà họ Dung già đi mới bắt đầu lộ ra chân tướng, hắn đem toàn bộ của cải của Dung gia chiếm làm của riêng. Năm đó Dung Tuyên chỉ mới mười sáu tuổi, Tần Quý ước chừng lớn hơn nàng mười mấy tuổi, thời niên thiếu nàng làm gì có cửa làm đối thủ của Tần Quý. Mấy năm nay nàng chỉ có thể ẫn nhẫn ngủ đông, lén lút nghĩ biện pháp phát triển thế lực của chính mình.
Cũng may một số lão gia hỏa trong dòng Tộc nhà họ Dung vẫn còn sống, Tần Quý kiêng dè nên không dám làm tới quá mức. Hắn vẫn như cũ giữ lại vị trí đại phu nhân của nàng nhưng tìm bà Mai từ bên ngoài nạp thật nhiều thiếp thất về nhà, từ đó suốt ngày hắn ở trong phủ tìm hoan vui chơi cực kỳ khoái hoạt.
Tần Quý là loại người vừa âm hiểm lại vừa giảo hoạt, tuy rằng hắn có tài và nhiều thủ đoạn nhưng lại không có bản lĩnh kinh doanh. Cơ nghiệp nhà họ Dung rơi vào tay hắn càng ngày càng sa sút, đồng thời hắn phát hiện để Dung Tuyên kinh doanh thì mới có thể giữ vững gia nghiệp, cuối cùng sau vài ngày cân nhắc hắn mới đồng ý để nàng tham gia ở phương diện làm ăn trong nhà.
Chỉ là hắn không nghĩ tới hành động này về sau lại trực tiếp bồi dưỡng ra một vị đối thủ lớn nhất đời hắn, từ nhỏ Dung Tuyên đã tiếp xúc với chuyện sản xuất vải dệt, khi nàng tiếp nhận chuyện làm ăn trong nhà khác nào như cá gặp nước. Chờ Tần Quý phát hiện thì sản nghiệp trong nhà đã có một nửa bị nàng khống chế chặt chẽ, thời gian đã muộn, hai bên giữ thế giằng co không chết không thôi.
Thẳng đến khi Tần Quý đem một cô nương bị đánh thành kẻ ngốc về nhà làm lục phu nhân, giây phút lần đầu gặp gỡ Dung Tuyên đã cảm thấy nữ hài này thật sự quá đáng thương, mỗi khi nhìn đối phương nàng lại nhớ tới những ngày còn niên thiếu bị lão nam nhân chết tiệt mang tên Tần Quý từng bước ép sát khiến nàng rơi vào hoàn cảnh tối tăm vô vọng. Sự thương tiếc trong nàng cứ thế dâng tràn, câu đầu tiên nàng mở miệng nói ra lại là câu ngang ngược yêu cầu Tần Quý giao Mộc Bạch Chỉ cho nàng.
Tất nhiên là Tần Quý không đồng ý, dù có là kẻ ngốc thì hắn cũng không muốn Dung Tuyên nhúng chàm đồ vật của mình, bởi vậy hai người càng nháo càng căng.
Dưới sự tức giận Dung Tuyên đã tìm người lén hạ độc vào cơm trưa của hắn, từ đây Tần Quý nằm liệt trên giường không thể động đậy.
Tần Quý biết thừa là Dung Tuyên động tay động chân vào đồ ăn của hắn nhưng hắn lại không có chứng cứ rõ ràng. Thế lực của hai người ở Tần gia không phân cao thấp, căn bản hắn cũng chẳng làm gì được Dung Tuyên mà lúc này nửa người dưới của hắn đã trở nên tê liệt, hoàn toàn mất đi cơ hội hạ bệ đối thủ của mình.
Dẫu vậy bây giờ một nửa sản nghiệp của nhà họ Tần vẫn còn nằm trong tay Tần Quý, bao gồm nguồn cung cấp nguyên liệu quan trọng nhất trong quá trình sản xuất vải dệt. Những người đứng đầu trên con đường vận chuyển nguyên liệu đều đã bị Tần Quý thu mua, muốn tìm được nguồn hàng có thể đem so với nguồn cung cấp hiện tại thật sự quá khó. Mấy năm nay Dung Tuyên vì chuyện này mà bôn ba tứ phía, nhưng cuối cùng đều mất hứng mà về.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, đó là hiện nay công nhân có tay nghề thuần phục hơn một nửa là người dưới trướng của Tần Quý. Nhóm người này nhìn chung năng lực lao động không tính là cao, cũng không phải không thể thay đổi nhưng nguyên nhân chủ chốt khiến nàng không thể xuống tay đó là đám người này xen lẫn trong đám đông công nhân. Nhìn vào giữa một rừng người làm sao nàng biết được đâu mới là người của hắn, vì thế Dung Tuyên không dám dễ dàng di chuyển đám người này đi nơi khác, miễn cho đến lúc đó họ xúi giục những người khác bãi công tập thể, một khi chuyện này diễn ra sản nghiệp nhà họ Tần sẽ trực tiếp sụp đổ.
Nghe xong câu chuyện mà Dung Tuyên kể lại, lúc này Sở Ngu mới chải vuốt rõ ràng mạch lạc những điểm mấu chốt. Sau một hồi suy xét rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm, nàng thả người tựa vào ghế, quay mặt hướng về phía Dung Tuyên cười cười.
- Xem ra đây là thời điểm giúp ngươi đem tấm biển nghạch(*) của Dung gia treo về đúng vị trí mà nó cần được treo rồi đấy.
Tiếp theo lại nghe Dung Tuyên nghi hoặc hỏi:
- Vậy Bạch gia phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ ngươi muốn cung cấp hàng hoá cho cả hai bên rồi ung dung đứng sang một bên nhìn chúng ta đánh nhau hay sao?
Sở Ngu nghe vậy càng cười to hơn, nụ cười tuy hào sảng nhưng ánh mắt lại âm trầm lạnh lẽo, sát khí không phải người tầm thường có được.
- Bạch gia ấy hả? Ta chính là muốn để bọn họ tự tìm đường chết.!!!
(*) Tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không để lọt ra ngoài. Ở đây ý chỉ hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có sơ hở nào.
Ý thứ hai có nghĩa là tiền đã vào tay thì không dễ dàng để lọt ra ngoài. Câu ở trên dùng với nghĩa thứ nhất.
(*) Biển ngạch: là tấm bảng (thường bằng gỗ) có khắc chữ trên đó, được treo ngay phía trước hướng chính diện của ngôi điện, lầu gác, cung đình.... Tấm biển này dùng để giải thích về danh xưng của kiến trúc ấy. Biển ngạch thường xuất hiện ở Trung Quốc cũng như các quốc gia châu Á khác như Nhật Bản, Triều Tiên, Việt Nam.... Loại biển ngạch do đích thân nhà vua ngự bút viết lên còn được gọi là Long Biển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...