Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương

Sở Ngu vừa từ thôn Kiều trở về, ngày hôm sau lại muốn đi thêm một chuyến nữa. Mộc Đinh Hương chẳng nói câu gì ôm theo Trúc Nhi đi tìm Khi Mãn. Chuyện buôn bán đã ngừng được mấy hôm, nhiều ngày nay bọn họ không giết heo, chờ Sở Ngu trở lại mới tiếp tục mở sạp hàng.

Khi Mãn không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, bất quá gần đây Uông Tiểu Hỉ mới vừa có thai. Tháng trước hắn vừa biết tin đã run rẩy đến lợi hại. Sẵn tiện Sở Ngu có việc, hắn đơn giảng treo bảng thông báo đóng cửa tiệm một tháng, ở nhà chiếu cố tức phụ.

Mộc Đinh Hương tiện đường lại ghé qua Lưu phủ. Đã nhiều ngày không thấy cháu ngoại, lần này Quý Vân Nương ôm Trúc Nhi không buông tay, cảnh tượng nhìn thân thiết đến mức không chịu được.

Hôm nay là ngày Lưu Trác được nghỉ để về nhà tắm gội, hắn rãnh rỗi đưa Trúc Nhi ra ngoài chơi, mẹ con hai người mới có thời gian ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Quý Vân Nương hỏi Sở Ngu đi đâu, Mộc Đinh Hương loáng thoáng đoán được chuyến đi này ắt hẳn có liên quan đến Sở phụ. Bởi vì lần này Sở Ngu đi đến Giang Châu mà nơi ấy lại là địa phương Sở Phụ gặp phải việc ngoài ý muốn. Bất quá hiện giờ chưa có manh mối nên nàng chẳng dám mở miệng khẳng định điều gì. Không dám trả lời nàng liền quay sang hỏi thăm Lưu Niệm Niệm, hỏi xem gần đây đối phương bận việc gì.

- Đứa nhỏ ấy cả ngày theo cha con đến cửa hàng làm việc, ngày thường rất ít khi có thời gian ở nhà. Có đôi khi nó về trễ, nương thì ngủ sớm nên cũng chả mấy khi thấy bóng dáng của nó.

Mộc Đinh Hương thầm cảm ơn ông trời, thật may mắn khi mình không bị phụ thân an bài tiếp nhận những việc này. Trên thương trường ngươi lừa ta gạt phiền phức chết đi được, nói đâu xa, phu thê nhà họ Mộc đấu đá nhiều năm như vậy mà nàng vẫn chưa từng nhìn thấy bọn họ đấu thắng ai bao giờ. Nếu thật sự đổi nàng vào vị trí của Lưu Niệm Niệm, nói không chừng sợ là bị người ta ăn đến không còn dư mảnh xương nào từ lâu.

Nay nghe Lưu Niệm Niệm bận bịu như vậy, nàng có chút cảm khái nói:

- Ngày thường con ở nhà làm ruộng cũng chỉ có lúc thu hoạch mới bận tối mắt tối mũi. Mặt khác, thời gian còn lại đa phần là ở nhà nhàn rỗi. Ấy vậy mà Niệm Niệm không ngày nào được rãnh rỗi, nghĩ thôi con cũng thấy mệt dùm.

- Chuyện này cũng đành xem như sở thích cá nhân mà thôi, giả sử nếu để Niệm Niệm làm ruộng sợ là một ngày cũng làm không được. Đổi ngược lại, nếu để con đi tuần tra cửa hàng, giám sát nhà xưởng và an bài hàng hoá ra vào con cũng sẽ cảm thấy rất khó. Một khi không đổi vị trí thì sẽ không có khó khăn như con tưởng đâu.

Quý Vân Nương đã trải qua biết bao nhiêu chuyện trên đời, về phương diện này bà có cái nhìn rất là thông thấu.

- Bỏ đi, dù sao hiện tại con cũng cảm thấy hiện tại khá tốt. Đúng rồi, Sở Ngu bảo con nói với người phải cẩn thận chú ý bên phía nhà họ Bạch, nếu người nhìn thấy Viên bộ đầu rãnh rỗi không có việc gì làm thì hãy mời nàng ấy về nhà ăn cơm. Niệm Niệm gần nàng ta cũng rất tốt, đi với nàng ta ít nhất sẽ không sợ bị người xấu theo dõi.

Mộc Đinh Hương nhớ tới Sở Ngu trước khi đi có dặn dò, nàng nghe lời nên chạy đến đây một chuyến, chuyển nguyên văn câu nói cho Quý Vân Nương không sót một chữ.

Vốn dĩ Quý Vân Nương đối với nhà họ Bạch không mấy hảo cảm, sau này khi biết giữa nhà họ Đinh và nhà họ Bạch có một tầng quan hệ càng xem bọn họ như hồng thủy mãnh thú, nói trắng ra nàng chưa bao giờ cho bọn họ sắc mặt tốt.

- Nương biết rồi, hiện tại đứa ngốc ấy ra khỏi cửa luôn có nha hoàn Xuân Hoa và một tên gia đinh đi theo hầu, chưa kể còn có thêm một người đánh xe ngựa ở ngoài đợi sẵn. Vả lại gần đây Niệm Niệm và Viên bộ đầu tiếp xúc gần với nhau, nương nhìn không ra sẽ có chuyện gì xấu xảy ra với nó.

Nói xong Quý Vân Nương đột nhiên hỏi ngược lại một câu.

- Ý tứ của cha con là muốn tìm một ngày thật đẹp để cho con nhận tổ quy tông, con thấy thế nào?

Mộc Đinh Hương sửng sốt một chút, kỳ thật nàng thấy đối với chuyện trở về hay không trở về cũng không có gì khác nhau. Cục diện bây giờ, Lưu Hừ và Quý Vân Nương đối xử với nàng yêu thương có thừa, ngoài ra nàng còn có tỷ tỷ và đệ đệ là Lưu Niệm Niệm và Lưu Trác, hai người này cũng thương yêu nàng không kém. Điều quan trọng nhất là nàng chỉ muốn cùng Sở Ngu trải qua tháng ngày ngọt ngào hạnh phúc, không công bố với người ngoài nàng là nữ nhi của nhà họ Lưu cũng không sao cả.

- Vì sao hai người đột nhiên lại có ý định này?

- Thứ nhất con vốn là nữ nhi của nhà họ Lưu, đưa con trở về nhận tổ quy tông là kế hoạch được chúng ta tính tới từ lâu. Thứ hai là dạo gần đây có quá nhiều kẻ xấu đánh chủ ý lên người Niệm Niệm, nương và cha của con muốn chứng thực thân phận thật sự con là đại nữ nhi của Lưu gia, mục đích nhằm đem chuyện hỏi cưới này ép xuống. Chỉ cần ta nói với người ngoài con lớn hơn Niệm Niệm một tuổi, cả hai đều là nữ nhi trong bụng nương sinh ra là được.

- Nhưng mà nhà họ Mộc.... Tuy rằng bọn họ đang sa cơ thất thế nhưng ai có thể đảm bảo lúc đó bọn họ sẽ không đến đây quấy phá? Chẳng may kẻ xấu bên ngoài nhân cơ hội thừa nước đục thả câu thành ra sẽ biến khéo thành vụng. Vạn nhất để đám người ngoài kia biết Niệm Niệm không phải thiên kim nhà giàu ngược lại là chúng ta đang hại muội ấy, con thấy việc này không ổn!!

Vẻ mặt của Mộc Đinh Hương tràn đầy lo lắng, nàng sợ mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

- Người ngoài thì con không cần phải lo lắng, chuyện xảy ra nhiều năm như vậy chẳng ai còn hơi sức cùng chúng ta đấu đá, điển hình là nhà họ Mộc. Hôm qua Niệm Niệm nói với nương Viên bộ đầu nhìn thấy ác phụ Chu thị và đại nhi tử Mộc Không Thanh ăn xin ở ngôi miếu nằm gần con lộ hướng lên chợ huyện, nhìn dáng vẻ có lẽ bị Mộc lão hán đuổi khỏi nhà, nghe đâu Mộc Không Thanh hai chân tàn phế, gương mặt lại bị hủy dung hoàn toàn nhìn không ra. Nhi tử thứ hai thì cướp tiền của người khác giữa đường thiếu chút nữa bị bắt, về sau tiểu tử ấy chạy lên núi gia nhập nhóm cường đạo, huyện lệnh gần đây đang muốn xuất binh tiêu diệt thổ phỉ, đến lúc đó để coi hắn có thể chạy đi đâu. Nhìn chung nhà họ Mộc giờ chỉ còn lại một mình Mộc lão hán, một mình hắn ta chẳng thể gây ra sóng gió gì lớn, trước kia còn không phải do hắn thân thủ nhanh nhẹn tráo đổi hài tử hay sao. Nương thật ra muốn xem hắn còn mặt mũi nào đến cửa đòi lại Niệm Niệm, hơn nữa hắn ăn nói không có bằng chứng, chẳng ai ở đây tin lời hắn nói đâu.

Quý Vân Nương suy nghĩ vài giây, sau đó lại tiếp tục nói:

- Nếu hắn dám chính miệng thừa nhận năm xưa là do đích thân hắn tráo đổi hài tử ta liền trực tiếp báo quan, nói hắn lừa bán nữ nhi cho ta, nhất định ta sẽ cho hắn ăn cơm tù mọt gông.

Mộc Đinh Hương gật đầu, nghe mẫu thân nói như vậy nàng cũng thoáng yên tâm.

- Việc này cũng không vội, chờ Sở Ngu trở về con hỏi ý nàng ấy cái đã.

- Không vội, chờ con suy nghĩ cho kỹ lại tính tiếp. Nếu con không muốn nương cũng không ép con, con vẫn là hài tử ngoan của nương, gia nghiệp nhà họ Lưu tự nhiên con cũng sẽ có phần.


Những lời Quý Vân Nương vừa nói kỳ thật nàng chẳng mấy để ý, dù sao bây giờ nàng cũng có đất có nhà, hơn nữa mấy ngày trước Sở Ngu còn đem về thêm một trăm năm mươi lượng bạc. Hiện tại nàng tích cóp được hơn ba trăm lượng bạc, trừ bỏ chi phí phát sinh không cần thiết, một nhà ba người các nàng tiêu cả đời cũng không hết.

Nhưng ở đời ai lại ngại nhiều, dù sao cũng là tiền phụ mẫu muốn cho nàng không dùng đến thì tích cóp sau này để lại cho Trúc Nhi, nghĩ vậy nên nàng không cự tuyệt.

Mẹ con hai người hàn huyên thêm một lát, lời nói thân thiết tựa như tri kỷ. Quý phu nhân đem nàng và Trúc Nhi giữ lại trong nhà, ăn xong bữa cơm mới thả các nàng trở về.

Bây giờ đã là giữa tháng năm, cây nông nghiệp trong nhà phát triển cực kỳ tốt. Năm trước khi còn hai ba ngày nữa là đến vụ mùa nàng thường ra bờ sông đem nước bùn về tưới cho đất, bởi vì thế mà năm nay thổ nhưỡng phì nhiêu sung túc, cây mạ dùng sức hấp thu chất dinh dưỡng để nỗ lực sinh trưởng, mà nguyên nhân quan trọng nhất phải nhắc tới đó chính là bàn tay vàng của Trúc Nhi. Cách một con sông, ấy vậy mà nhìn sang bờ bên kia có thể thấy rõ thảm thực vật ở hai bên phát triển đối lập nhau. Một bên thân cây lùn tịt, lúa trổ đòng đòng cũng so le không đồng đều, trái lại bên phía phần đất của nhà họ Sở từng loại cây lương thực mọc ngay ngắn chỉnh tề, quả nào cũng lớn. Thực vật nơi này lớn lên không có sâu bệnh nên vỏ ngoài láng bóng, nhìn qua một đám quả tròn vo khiến người ta yêu thích.

Ngoại trừ lúa và bắp là cây lương thực chính, năm nay Mộc Đinh Hương còn trồng một chút rau dưa, củ cải và cà tím. Rau và dưa lớn nhanh như thổi, có khi trồng gần một tháng là có thể dùng để ăn, vì thế xe ngựa của Ngũ Vị Thực Cư cách hai ba ngày lại đến đây vận chuyển hàng hóa. Hôm nay ra thăm, nhìn một mảnh cây cối xanh mướt thích mắt cực kỳ.

Tính tới thời điểm hiện tại, độ phì nhiêu trong khu vực đất đai nhà nàng đã đạt đủ tiêu chuẩn, đất ruộng chẳng mọc cỏ dại nên giai đoạn này Mộc Đinh Hương tương đối rãnh rỗi. Dạo này nàng ở nhà nuôi thêm bầy gà với mấy con heo, dự tính năm nay lương thực được mùa, giờ chỉ còn chờ ngày thu hoạch nữa là xong.

Lúc này Sở Ngu có chuyện cần phải làm, tuy rằng trong lòng nàng cực kỳ cực kỳ nhớ nhung người kia nhưng nàng không dám nói những lời để đối phương phải quan tâm lo lắng cho mình. Mộc Đinh Hương chỉ ngóng trông nàng ấy mau chóng giải quyết chuyện cần làm rồi sớm trở về nhà, không cần phải bôn ba mệt nhọc ở bên ngoài.

Từ ngày rời khỏi bộ lạc Tang tộc Sở Ngu càng nghĩ càng thấy chuyện này có điểm không thích hợp, lòng nàng đối với hành vi của Bạch Lâm nhè nhẹ sinh ra sự cảnh giác. Móc nói với sự kiện bọn họ thoái thác việc cung cấp lý do Sở Phụ qua đời khiến nàng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như nàng đã nghĩ, vì thế ngay ngày hôm sau nàng quyết định đi Giang Châu, nơi mà Sở phụ gặp nạn với hy vọng có thể tra xét được một tia manh mối.

Dẫu vậy sự tình đã trôi qua hơn bảy tám năm, quá trình tra xét tồn tại khó khăn rất lớn. Sở Ngu bắt đầu từ nơi Sở Phong xảy ra chuyện đi ngược lên thượng nguồn con sông gần mười ngày, khát nước khô cả môi, hỏi thăm rất nhiều người đều không tra được kết quả gì. Ngay cả khi nàng hỏi nơi chiếc thuyền năm đó từng đậu cũng không một ai nguyện ý nói cho nàng biết.

Ngay lúc Sở Ngu cảm thấy nản lòng, nàng thất vọng chuẩn bị rời Giang Châu trở về nhà. Thời điểm nàng đi vòng quanh khu vực bến sông lần cuối, bỗng nhiên bị một thanh âm gọi lại.

Quay đầu nhìn lại, hoá ra người vừa gọi nàng là một phụ nhân trẻ tuổi tay ôm hài tử, nhìn trang phục hẳn là ngư dân ở con sông này, nữ nhân kia mang vẻ mặt kinh hỉ khi nhìn nàng.

- Ngươi là??

- Sở tỷ tỷ muội là Tiểu Hà, trước kia là hài tử sống ở Tế An Đường.

Sở Ngu vừa nghe đối phương nhắc đến Tế An Đường liền đem người kéo lại gần để tiện bề quan sát. Đây là một người trong nhóm hài tử đầu tiên nàng giúp đỡ, lớn nhất cũng trên dưới hai mươi tuổi.

- Ngươi đến Giang Châu như thế nào, đây là hài tử của ngươi ư, đứa nhỏ đã lớn như vậy sao?

- Ba năm trước phu quân của muội đi ngang huyện Nhạc Sơn, chúng ta tình cờ gặp gỡ rồi kết thành mối lương duyên. Sau này thuận tiện muội liền theo hắn trở lại Giang Châu, thật không nghĩ tới ở chỗ này có thể hội ngộ với ngài. Giới thiệu với tỷ đây là hài tử của muội.... A Vũ, gọi dì đi...

Hài tử với ánh mắt to tròn nhìn chằm chằm Sở Ngu, nó mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng, Sở đồ tể thấy dáng vẻ này không khỏi nhớ đến tiểu nữ nhi ở nhà. Nàng đi cũng gần mười ngày, không biết hai mẹ con ở nhà thế nào, nháy mắt lòng nàng bị một cổ tưởng niệm mãnh liệt quét qua.

- Tiểu gia hỏa thật đáng yêu.

- Hài tử của Sở tỷ tỷ bao lớn rồi?

Ở trong mắt Tiểu Hà Sở Ngu đã hai mươi bảy tuổi, theo lý thuyết cũng nên đã sớm thành thân rồi sinh con.

- Đã ba tuổi rồi.

- Thật tốt.... Sở tỷ tỷ, nhà ta nằm gần thượng nguồn con sông, đi thẳng về phía trước nửa khắc liền đến. Tỷ đến nhà ta ngồi chơi chút đi, phu quân và cha chồng của muội đều là người rất tốt.

Trong lòng Tiểu Hà cảm kích ân tình năm đó, không dưới một lần nàng kể cho phu quân của mình nghe về Sở Ngu. Hiện giờ vất vả lắm mới gặp lại người này, nàng đương nhiên muốn kéo đối phương về nhà mình ngồi uống chén trà.

Sở Ngu vốn định cự tuyệt nhưng vừa nghe nói nhà bọn họ ở thượng nguồn con sông, tức khắc trong đầu nàng hiện lên một ý niệm:

- Trượng phu và cha chồng của ngươi đều là ngư dân ở con sông này đúng không?

- Đúng vậy, nhà chồng của muội kiếm cơm qua ngày đều dựa vào con sông này. Hàng năm cha đều đi đánh cá, phu quân thì từ nhỏ đã cùng con sông này lớn lên đấy ạ.

Sở Ngu nghe vậy trong lòng cực kỳ vui vẻ.

- Như thế ta đành làm phiền các ngươi một lát.


Tuy nói là ngẫu nhiên gặp được nhưng Sở Ngu vẫn đi trước một bước, đến khu chợ gần đấy nàng ghé vào mua một ít trái cây và quà làm lễ gặp mặt.

Người nhà của Tiểu Hà đều là ngư dân bình thường, dựa sông mà sống. Ngôi nhà thoạt nhìn có chút xưa cũ nhưng đồ vật bên trong sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, dưới mái hiên treo hải sản và cá hong gió, cuộc sống ắt hẳn không có quá nhiều trở ngại.

Nhìn thấy Tiểu Hà mang theo một vị khách nhân trở về, vừa nghe nói đối phương là người lương thiện trước kia còn giúp đỡ con dâu của bọn họ, vả lại dù là nữ nhân nhưng đã từng lên chiến trường đánh giặc khiến cả nhà bọn họ hưng phấn không thôi. Cả nhà làm một bàn tiệc ngư yến để chiêu đãi nàng, Sở Ngu thấy thịnh tình không thể từ chối bèn ở lại ăn cơm cùng bọn họ.

Thẳng đến cuối cùng nàng mới nói rõ ý đồ mà mình đến đây, cha chồng của Tiểu Hà là Khương lão hán. Nàng hỏi ông ta tám năm trước ở bến tàu Mâu Giang có ấn tượng gì với người tên Sở Phong hay không, người đó chết như thế nào.

Khương lão hán vừa nghe sắc mặt hơi biến đổi, suy nghĩ một lúc cuối cùng hắn mới hạ giọng kể lại.

- Cụ thể sự tình phát sinh thế nào thì ta không biết, vốn dĩ bờ sông hàng năm có người chết đuối là chuyện bình thường, người đã chết qua một thời gian bọn ta đều sẽ quên. Nhưng năm đó thời điểm người kia vừa chết, mười mấy hộ cư dân sống ở hai bên bờ sông đều ngầm thu được hai lượng bạc, bọn ta ước định không đem chuyện này tiết lộ ra bên ngoài vì lo rằng ngược lại biến khéo thành vụng, vì thế chuyện này làm ta nhớ mãi không quên.

Nghe xong nàng liền khẳng định những gì mình suy nghĩ là đúng, trong lòng sóng to gió lớn cuồn cuộn, năm đó cha nàng chết quả nhiên không phải là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Vì thế nàng móc từ trong tay nải ra một tấm ngân phiếu, cảm kích nói với Khương lão hán:

- Khương thúc, không dối gạt người ta là nữ nhi của người bị hại kia. Tám năm trước ta ra biên cương tham gia quân ngũ, không ngờ rằng phụ thân ở nhà lại bị kẻ gian hãm hại. Ta theo dấu vết tìm đến tận đây nhưng ta ở chỗ này hỏi gần mười ngày cũng không một ai nguyện ý nói cho ta biết tình huống xảy ra năm đó. Hoá ra tất cả những người sinh sống ở đây đều bị thu mua, hiện giờ được người chỉ điểm ta mới biết được phía sau cái chết của cha ta còn có ẩn tình. Tiểu nữ thỉnh cầu nhân gia hãy chỉ cho ta một con đường sáng, xin người nói cho ta biết người lái đò năm ấy là người nào...

Khương lão hán không nghĩ tới phía sau cái chết của người xấu số năm đó là cả một bầu trời âm mưu ám toán, ông xua tay cự tuyệt nhận bạc nhưng vẫn nói.

- Nếu là người xa lạ, ngư dân bọn ta theo phương châm nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện chắc chắn sẽ không nói ra. Nếu người mất là phụ thân của ngươi vậy thì lát nữa ta mang ngươi đi gặp nhà lái đò năm đó. Hắn là cháu trai của ta, hẳn là sẽ biết một chút chuyện.

Sở Ngu thấy hắn không nhận bạc, trong lòng hơi bất an. Nàng suy nghĩ vài giây rồi nói với hắn ý tưởng của mình.

- Bằng không phiền người giúp ta đem số bạc này chuyển tới vị cháu trai của người, dù sao năm đó hắn cũng bị đối phương bịt miệng, tiền chắc hẳn cũng cầm rồi. Nếu giờ ta tìm tới cửa, hắn cùng ta không thân không thích, nhất định hắn sẽ không nói cho ta biết rõ ngọn nguồn.

Khương lão hán bấy giờ mới đáp ứng, đãi cơm nước xong xuôi hắn liền mang theo Sở Ngu đi gặp chủ thuyền.

___________________

Thời điểm Sở Ngu từ Giang Châu ngồi thuyền trở về đã là ngày thứ mười một nàng rời khỏi nhà, tuy rằng còn một số việc còn chưa đem ra ánh sáng nhưng ít ra nghi ngờ trong lòng đã được chứng thực. Hiện giờ bên phía Giang Châu nàng đã điều tra xong, trước tiên về nhà xem tức phụ sống như thế nào rồi mới tính tới bước tiếp theo.

Bến tàu huyện Nhạc Sơn nhiều ngày nay thường xuyên xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi, nữ nhân này còn mang theo một đứa bé cỡ ba bốn tuổi. Một lớn một nhỏ cứ thế ngày nào cũng ra đứng nhìn về phía con sông bao la, thời gian không đồng nhất, có hôm đến từ rất sớm, có đôi khi sau giờ Ngọ mới đến.

Đã nhiều ngày thuyền hàng của nhà họ Tần cũng lục tục cập bờ, Dung Tuyên tính tình nghiêm cẩn, thuyền hàng vừa đến nàng cũng đi theo ra bến tàu quan sát và kiểm kê hàng hoá, vì vậy cũng thường xuyên nhìn thấy hai mẹ con người nọ.

Có đôi khi đến gần, nghe nói chuyện nàng mới cảm thấy hai mẹ con nhà này rất thú vị, chủ yếu là do hai nữ nhân này tràn đầy tinh lực. Trước người đứa bé mặc một cái yếm, trên mông mặc một cái váy dài màu xanh vậy mà nó có thể chạy nhảy xung quanh bến tàu mấy canh giờ liền mà không biết mệt.

Cũng may tiểu cô nương nhỏ bé tuy hiếu động nhưng lại rất nghe lời, vị mẫu thân kia vừa kêu nó một tiếng nó liền lộc cộc chạy tới rồi nhảy vào lồng ngực đối phương, cảnh tượng nhìn vừa đáng yêu lại vừa ấm áp.

Lúc Dung Tuyên đến gần liền nghe được tiểu hài tử ngô nghê hỏi.

- Mẫu thân, Sở Ngu khi nào mới trở về nhà?

Những lời này cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe được tiểu cô nương hỏi mẫu thân của mình.

Mẫu thân của đứa bé nhìn tuổi cũng không lớn lắm, ước chừng chỉ mới mười tám mười chín tuổi. Lúc nàng đáp lời hài tử cũng có vẻ cực kỳ kiên nhẫn và ôn nhu.

- Có lẽ lát nữa chúng ta liền có thể nhìn thấy nàng.

Tiểu cô nương nghe xong đáp án này tựa hồ cũng không vừa lòng, nó cau mày, lời nói cũng có vẻ không quá cao hứng.


- Sở Ngu xấu xa, đi ra ngoài lâu như vậy cũng không biết trở về nhà, vậy mà hôm bữa dám nói với con đi ít hôm sẽ trở lại.

Lại nghe phụ nhân trẻ tuổi đối đáp:

- Không thể nói mẫu thân của con như vậy, nàng chắc có chuyện trì hoãn nên trở về không đúng giờ. Ở bên ngoài lâu như vậy không biết sẽ mệt mỏi tới mức nào.

Dung Tuyên nghe được lời này hơi ngẩn ra một chút, tiểu nữ hài kêu nữ nhân trẻ tuổi là mẫu thân nhưng tựa hồ các nàng lại đang chờ đợi một nữ nhân khác, chuyện này.....

Đương lúc nàng ngây người tiểu hài tử lại bắt đầu đứng ngồi không yên, nó lộc cộc chạy về hướng Dung Tuyên đang đứng, do không chú ý nên thẳng đường đụng vào chân nàng.

Dung Tuyên cúi đầu, nàng cho rằng tiểu cô nương sẽ khóc ai ngờ nàng lại nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn ngược lại mình, hoá ra đứa bé cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Ngay sau đó nữ tử trẻ tuổi đi thật nhanh đến đây, người này kêu đứa nhỏ đang ôm trong lòng là Trúc Nhi, miệng thì vội vàng hướng về phía nàng nói lời xin lỗi.

Đối với hài tử đáng yêu như vậy Dung Tuyên cũng không phải là người hà khắc, nàng đối với vị cô nương trước mặt cười cười rồi nói không có việc gì. Đúng lúc này phía sau truyền đến thanh âm của tên quản sự.

- Phu nhân, hôm nay hàng hoá cập bến quá nhiều sợ là kho hàng phía tây không đủ chỗ chứa.

Lúc này Dung Tuyên mới xoay người đi về hướng con tàu đang dở hàng.

Sở Ngu đi theo chiếc thuyền hàng xuất phát từ Giang Châu về huyện Nhạc Sơn, lúc chưa rời thuyền nàng đã nhìn thấy bến tàu hôm nay có đậu vài chiếc thuyền hàng to lớn. Nghe tên tiểu nhị bên cạnh mồm năm miệng mười thảo luận nàng mới biết đấy là thuyền hàng của Tần gia, thấy hứng thú nên nàng kiên nhẫn đứng nghe bọn họ kể thêm một số câu chuyện nhàn thoại về nhà họ Tần này. Nghe nói ban đầu Tần gia không phải mang họ Tần mà là họ Dung, do Vinh lão phu nhân dẫn sói về nhà, bà ta đem cháu ngoại trai của nhà họ Tần chiêu về làm con rể, sau này chẳng những bị chiếm hết tài sản mà hắn còn đem Dung gia đổi thành Tần gia. Người con rể tới cửa kia lắc mình biến hóa, ảo tới nỗi biến thành Tần lão gia, nguyên bản Dung đại tiểu thư cũng biến thành Tần Phu nhân.

Chỉ là không biết vì sao mấy năm nay Tần lão gia ru rú trong nhà không thấy ra ngoài làm việc, chuyện làm ăn trong nhà lại trở về tay Tần phu nhân. Hàng hoá vận chuyển trước mắt đều do Tần phu nhân một tay lo liệu.

Sở Ngu nghe kể trong đầu tự động hình dung ra vở tuồng có nội dung hậu viện nhà người giàu đấu tranh lẫn nhau, nàng nhịn không được phỉ nhổ Tần lão gia đoạn tử tuyệt tôn, ăn cơm mềm cũng mắc nghẹn mà chết.... Mặc nhiên đối với vị Tần phu nhân bất giác nàng cũng sinh ra vài phần khâm phục.

Mới vừa rời thuyền nàng liền nhìn thấy trên bến tàu có một đám người đứng tụ tập. Sở Ngu nhìn cách đó không xa có mấy người công nhân đang vây xung quanh một nữ nhân, tựa như mấy hành tinh quay xung quanh mặt trời. Nữ nhân này nhìn qua trên dưới tuyệt đối không quá ba mươi lăm tuổi, dung mạo tú lệ nhưng đỉnh mày sắc bén. Dáng vẻ này chắc cũng thuộc dạng người thủ đoạn tàn nhẫn.

Người bên cạnh lẩm bà lẩm bẩm nói người nọ chính là Tần phu nhân, cũng chính là Dung đại tiểu thư nổi danh năm đó.

Đúng lúc này có người vội vàng chạy tới, tên nam nhân ấy hướng về phía nữ nhân kia bẩm báo:

- Phu nhân, bệnh của lục phu nhân lại tái phát đang lăn lộn dưới đất gọi tên của người, ai tới cũng không khuyên được. Người mau trở về nhìn một cái đi.

Chỉ thấy Tần phu nhân sắc mặt biến đổi, người nọ hướng về kẻ báo tin hối thúc.

- Còn không mau đi chuẩn bị ngựa.

Nói xong liền đem việc ở bến tàu giao hết cho tên quản sự đứng bên cạnh, vẻ mặt nôn nóng nối gót theo người truyền tin nhanh chóng rời đi.

Sở Ngu xem xong một màn này vội thu hồi ánh mắt, tìm tòi nghiên cứu việc riêng tư của người khác quá độ không phải phong cách của nàng. Nàng lôi kéo tay nải trên người, bước thẳng về phía trước.

Chỉ là chưa đi được hai bước liền nghe được một thanh âm trong trẻo thanh thúy.

- Sở Ngu, Sở Ngu...

Đây không phải là thanh âm của Trúc Nhi hay sao? Sở Ngu cho rằng mình xuất hiện ảo giác, nhất định là do quá mức tưởng niệm hai bảo bối trong nhà nên tinh thần mới hoảng hốt thế này.

Ai ngờ âm thanh này càng ngày càng gần, lúc này nàng mới dừng bước chân, phát hiện cách đấy không xa có một hài tử mặc váy xanh đang chạy lộc cộc về phía mình. Mà phía sau đứa bé chính là nữ nhân mình ngày đêm tâm tâm niệm niệm, đối phương mang vẻ mặt ôn nhu đứng ở đấy nhìn về hướng mình.

Trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc trong nàng quay cuồng, nỗi nhớ nhung trong mười ngày qua nảy lên dữ dội. Cứ thế hốc mắt Sở Ngu nóng lên, thiếu chút nữa nước mắt đã rơi xuống như mưa.

Nàng bước hai ba bước đón lấy rồi ôm chặt lấy tiểu hài tử đang đà xông tới, chân dài sải bước thật nhanh hướng đến chỗ Mộc Đinh Hương đang đứng.

- Sao lại chạy tới nơi này đợi ta, khi đi ta chưa định ngày về, chẳng lẽ ngày nào nàng cũng tới nơi này chờ ta hay sao?

Sở Ngu trong lòng kích động nhưng ngoài miệng vẫn muốn nói một câu.

- Không có việc gì là không thể, trong nhà không có chuyện gì làm. Ta đến thăm nương rồi tiện đường tới bến tàu nhìn thử.

Mộc Đinh Hương chờ bốn năm ngày rốt cuộc cũng chờ được người trong lòng, khỏi phải nói cũng biết trong lòng nàng vui mừng tới mức độ nào.

Đơn giản hai người đều là nữ tử, Sở Ngu một tay ôm Trúc Nhi một tay đem đối phương ôm vào trong lòng. Chia lìa hơn mười ngày cuối cùng một lần nữa cảm nhận được cái ôm mềm mại ấm áp, cả người mệt mỏi nháy mắt tan biến không còn một mảnh.


- Chúng ta về nhà đi.

Bến tàu người đến người đi, Mộc Đinh Hương không nghĩ tới cảnh một nhà ba người các nàng ôm ấp đều bị người khác nhìn thấy.

Lần này đi Giang Châu chủ yếu di chuyển bằng cách ngồi thuyền, vì muốn tra xét tỉ mỉ địa hình sông nước nên Sở Ngu không cưỡi ngựa. Từ ngày thành thân với Sở Ngu Mộc Đinh Hương liền học được thuật cưỡi ngựa do đối phương truyền thụ, mấy ngày gần đây nàng đều cưỡi tiểu Bạch lên huyện, bởi vậy trên đường đi cũng không trì hoãn quá nhiều thời gian và tinh lực.

Nay Sở Ngu đã trở lại, ba người các nàng cùng nhau cưỡi ngựa trở về nhà.

Về đến nhà Mộc Đinh Hương vội vàng giết gà nấu cơm, chờ Sở Ngu tắm rửa là có thể ăn. Lúc mới gặp đối phương mang bộ dạng phong trần mỏi mệt, lúc ôm mới phát hiện nàng ấy vậy mà gầy đi rất nhiều. Nàng vừa đau lòng lại vừa thấy thương Sở Ngu nhiều hơn, cho nên khi nấu cơm cũng nấu đồ ăn phong phú hơn bình thường một chút.

Khi ngồi vào bàn ăn cơm Sở Ngu mới hỏi:

- Mẹ con hai người đến bến tàu chờ ta mấy ngày?

Mộc Đinh Hương cười cười, dịu dàng đáp lời:

- Mới đi được có hai ngày thôi.

Trái lại Trúc Nhi lên tiếng phản đối.

- Không phải đâu, con đi được năm ngày rồi.

Biết thừa tiểu hài tử sẽ không nói dối, ánh mắt Sở Ngu rất có thâm ý mà nhìn đối phương, thật hiếm khi thấy Mộc Đinh Hương ngượng ngùng như lúc này.

Đại khái Mộc Đinh Hương biết lần này Sở Ngu ra ngoài tất có liên quan đến Sở Phụ nhưng cụ thể là chuyện gì thì nàng không quá rõ ràng, sự tò mò chiến thắng tất cả, nàng nhịn không được mở miệng hỏi.

- Sự tình có tiến triển gì hay không?

Sở Ngu nghe hỏi, nàng nhìn vào mắt Trúc Nhi sau đó thở dài.

- Lát nữa ta sẽ kể cho nàng nghe.

Cơm nước xong xuôi Mộc Đinh Hương ôm Trúc Nhi đi tắm rửa rồi lại đem tiểu hài tử về giường, sau đó nàng mới về phòng tìm Sở Ngu.

- Mấy ngày này chắc hẳn mệt muốn chết rồi đi?

- Mệt thì không mệt, chỉ là biết được một ít chân tướng, cảm thấy trong lòng không quá thoải mái.

Mộc Đinh Hương thấy nàng vẻ mặt trầm trọng thì càng thêm đau lòng.

Sở Ngu đem kết quả điều tra ở Giang Châu nói rõ ràng cho tiểu cô nương nghe, Mộc Đinh Hương nghe xong cũng là vẻ mặt khiếp sợ.

- Quá ngoan độc, hiện tại không có biện pháp trừng trị bọn họ hay sao?

- Tạm thời ta chưa tìm được chứng cứ trực tiếp, dựa vào lý do thoái thác của nhà đò thì không thể nào định tội bọn họ được. Huống hồ hắn chỉ nghe thấy âm thanh chứ không có tận mắt nhìn thấy, dù đem lên công đường cũng chưa chắc có thể ép ông ta nhận tội.

- Thế cũng đâu thể cho bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật!!

- Đương nhiên sẽ không nhưng việc này không nên nóng vội, càng sốt ruột càng dễ kinh động tới bọn họ. Ngày mai ta sẽ đi tìm Phượng Hoa để nàng ấy giúp ta phân tích. Dẫu sao mấy năm nay tiếp xúc không ít vụ án giết người, hẳn là có thể giúp được chuyện của ta.

- Ừm ngươi đừng lo lắng, chắc chắ sẽ có kết quả tốt thôi mà.

Mộc Đinh Hương vỗ về an ủi đối phương.

Ban đêm hai người ngủ ở trên giường, ban đầu cửa sổ mở ra nhưng bị gió đêm đóng úp hết một cánh, cơn gió mang theo hương hoa khá là dễ chịu. Sở Ngu bôn ba hơn mười ngày rốt cuộc cũng được nằm trên chiếc chiếu trúc quen thuộc, cơ thể nàng giãn ra, thoải mái tới nỗi híp cả mắt.

Ánh nến tắt dần, Mộc Đinh Hương thấy nàng dáng vẻ trẻ con liền nhẹ nhàng mà cười. Tiểu cô nương duỗi tay nhẹ nhàng xoa bóp lên những vùng cơ bắp, xem đối phương từ từ đi vào giấc ngủ cũng là một loại hạnh phúc.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay Đinh Hương nhìn thấy "nhị tỷ phu" ←⁠_⁠←

Oầy đố biết Đinh Hương gặp ai đấy 😁


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui