Hôm qua lúc dùng bữa ở nhà Quý lão thái, trên bàn cơm mọi người nhịn không được lại nhắc tới nhà họ Mộc cách vách.
Từ sau cái ngày Tam Ngưu tới gây sự, Mộc gia từ trên xuống dưới bị đập phá chẳng còn chỗ nào lành lặn. Tấm vách ngăn phòng bị đạp đến cơ hồ không còn hoàn chỉnh, miễn cưỡng sót lại được hai cái giường và một cái nóc nhà là còn tác dụng có thể che mưa chắn gió.
Tuy nói Tam Ngưu đối với Sở Ngu tốt không chỗ nào để nói, chủ yếu cũng biết nàng không phải dạng người dễ trêu chọc gì.
Bình thường Tam Ngưu hay nói mình là người giữ cửa nhưng kì thật hắn là người quan trọng giúp lão gia xử lí những chuyện bí mật không sạch sẽ. Tính cách bạo dạng lại hay bênh vực người phe mình, có dạng người nào mà hắn chưa từng thấy qua. Nếu ngày đó người nhà họ Mộc biết nhún nhường hạ mình xin lỗi thì rất có khả năng hậu quả xảy ra sẽ không nghiêm trọng như vậy. Ai mà ngờ Mộc mẫu dẫu trúng độc nằm liệt giường nhưng chẳng biết an phận, ngang ngược chạy ra muốn bảo vệ nhi tử của mình, tiếp tục hướng về muội muội của Tam Ngưu hắt nước bẩn. Điều này có khác chi việc đổ thêm dầu vào lửa, dĩ nhiên Tam Ngưu hạ lệnh cho người phe mình động thủ, xuống tay cũng mặc kệ nặng nhẹ.
Mấy vị hán tử kia trái lại trong lòng rất lí trí, tuy hung hăng nhưng bọn họ càng không muốn gây ra án mạng. Thấy trên giường có hai người lớn tuổi vô sức phản kháng bọn họ cũng chẳng có cách xuống tay giáo huấn, không có chỗ phát tiết liền quay sang đánh người trẻ tuổi nhất, thấy trong nhà có đồ vật nào thì đập phá cái đó. Vốn dĩ chân của Mộc Không Thanh đang hồi phục tốt nhưng hiện giờ lại bị đánh như vậy, hai chân khẳng định giữ không nổi.
Khi đám người kia rời đi cái chân bị thương trước đó đã mất dần cảm giác, nhìn sơ qua tình huống thực sự không ổn.
Mà ngay lúc này Mộc Quyết Minh vẫn không xuất hiện, chẳng biết hắn đã chạy đến nơi nào rồi.
Sau khi Tam Ngưu dẫn người rời đi thì hàng xóm xung quanh cũng sôi nổi về nhà đóng cửa, Mộc Không Thanh quỳ rạp trên mặt đất tựa hồ chỉ còn lại nữa cái mạng, Mộc mẫu thì đã sớm bị dọa cho ngất xĩu. Mộc lão hán nằm im trên giường không nói một lời, nhìn qua chẳng khác người chết là bao.
Tới tận nửa đêm Mộc mẫu mới tỉnh lại, vừa lúc trông thấy đại nhi tử nhà mình nằm trên mặt đất thân thể lạnh như băng, hơi thở phi thường yếu ớt. Bấy giờ Mộc lão hán si ngốc ngồi dựa vào bức tường nhưng vẫn không nhúc nhích, nếu không phải đôi mắt lâu lâu vẫn chớp một cái thì bà còn tưởng rằng phu quân nhà mình đã chết.
Mộc mẫu sớm biết lão già này là người thật sự nhẫn tâm nhưng bà không ngờ hắn lại có thể vô tình đến bực này. Nhìn nhi tử bên cạnh lay mãi không nhúc nhích bà vừa thương tâm lại vừa sợ hãi, e rằng con bà lần này lành ít dữ nhiều. Giả sử nó thật sự bị tàn phế chắc chắn Mộc lão hán sẽ không do dự mà đuổi nó ra khỏi cửa, để mặc con mình tự sinh tự diệt.
Từ trước tới nay bà là người điêu ngoa không nói lý lẽ, vì thế bà há mồm trực tiếp hướng về phía Mộc lão hán mắng to, trách móc ông ta tại sao thấy con trai bị đánh sắp chết mà không gọi hàng xóm hỗ trợ đưa nó tới y quán cho đại phu chữa trị.
Ấy thế mà một ánh mắt Mộc lão hán cũng không cho bà, vẫn ngồi im như cũ.
Không còn cách nào khác Mộc mẫu chỉ đành cố gắng lê thân thể đi khắp nơi gọi người cầu cứu. Hàng xóm xung quanh trước giờ vẫn luôn bị nhà họ Mộc quấy rối lẫn chửi bới, hiện giờ thấy nhà này bị như vậy càng không muốn đứng ra hỗ trợ, họ sợ đến lúc đó bà ta không chỉ ngang ngược yêu cầu bọn họ trả tiền thuốc men, thậm chí còn có thể ăn vạ bắt đền.
Mộc mẫu kêu gào cả đêm vẫn chẳng có ai đứng ra giúp đỡ, trên người của bà lại không có tiền chỉ đành phải đi năn nỉ nhà vị thúc thúc của Mộc lão hán. Ở thôn Phù Dung chỉ có nhà này là dòng dõi thân thích với phu quân của bà nhưng hai nhà xưa giờ luôn luôn bất hòa. Vị đường thúc này tính không thèm để ý tới nhưng nửa đêm nửa hôm Mộc mẫu vẫn luôn đứng trước cửa nhà ông hô hào, bắc đắc dĩ ông phải ôm một bụng tức phân phó người đánh xe bò chở cháu mình đến y quán.
Tiền bán trâu mấy ngày trước đã bị Mộc lão hán thu giữ mất rồi, bây giờ bất luận có hỏi cỡ nào ông ta cũng sẽ không lên tiếng, chắc chắn một xu cũng chẳng chịu giao ra mà y quán lại không phải chỗ làm từ thiện. Chờ người nâng Mộc Không Thanh lên xe rồi Mộc mẫu mới vội vàng đi đến chỗ bí mật lấy hai lượng bạc, tiền này là Lưu Niệm Niệm đưa hôm nọ bà lén lút giấu đi, bây giờ vừa vặn đem ra lo liệu tiền thuốc men cho con trai.
Đại phu chuẩn trị hồi lâu mới thở dài tiếc nuối nói cho Mộc mẫu biết hai chân của nhi tử nhà bà đã bị phế đi, đời này e rằng không thể nào đứng lên được nữa.
Mộc mẫu nghe vậy cả người cơ hồ sắp nổi điên, Mộc gia giờ thành cái dạng này chỉ còn biết trông chờ vào một mình Mộc Không Thanh. Ấy vậy mà nhi tử bảo bối của bà bị người ta đánh tới mức tàn phế, đứng lên không được thì làm sao có thể đi thi khoa cử, về già bà còn biết trông cậy vào ai.
Vừa về nhà bà đã chạy vào phòng gào khóc, Mộc lão hán ngồi im ở trên giường cả đêm lúc này mới chịu lên tiếng.
- Nếu ngươi không đi trêu chọc nhà họ Tam thì con của ngươi cũng không đi vào bước đường này, cái nhà này chính là hủy ở trên tay của ngươi. Bây giờ ngươi mau cút đi, cút khỏi nhà ta càng xa càng tốt!!
Mộc mẫu còn chưa nguôi ngoai chuyện hai chân của Mộc Không Thanh bị đánh tàn phế thì lại nghe Mộc lão hán mở miệng đuổi mình ra khỏi nhà, với tính cách ngang ngược xưa giờ làm sao bà có thể nhẫn nhịn cục tức này cho cam.
- Ta chọc người nhà họ Tam??? Ta làm những chuyện này hết thảy là vì ai, còn không phải vì cái nhà này à?? Nhi tử của ngươi nằm trên mặt đất cả đêm ngươi không thèm đoái hoài tới, con mình sống chết chưa rõ còn ngươi ngồi im trên giường không thèm nhúc nhích cứ như vậy trơ mắt nhìn nó chết đi, tiền thuốc một xu cũng chẳng chịu bỏ ra. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con nhưng ngươi tàn nhẫn từ bỏ tính mạng của con mình, tại sao ngươi có thể ác độc như vậy..!!??
Mộc lão hán cười lạnh một tiếng:
- Với bộ dạng này giữ hắn lại có ích lợi gì, hai chân không sử dụng được cùng phế nhân có gì khác nhau... Hơn nửa đời người ta cực khổ bán mạng kiếm tiền được bao nhiêu đều bị nó phá hư hết, đã vậy còn chẳng làm nên trò trống gì. Khá khen cho con đàn bà vô dụng, bao lâu nay ngươi thông đồng với nó gạt ta, đã vậy thì hai người các ngươi cùng nhau cút đi....
- Mộc Khuê a Mộc Khuê, ta vạn lần không ngờ rằng ta gả tới nhà của ngươi hơn ba mươi năm, ta cực khổ giúp ngươi nuôi lớn năm đứa con kết quả cư nhiên lại bị ngươi đối xử như vậy. Con ruột của mình ngươi cũng từ bỏ, nói xem ngươi có còn trái tim hay không?
Mộc mẫu khóc lóc than trời trách đất, hơn cả là sự thất vọng về phu quân của mình.
- Ta có tim hay không mắc mớ gì đến ngươi, nếu năm xưa ta cưới người khác thì có lẽ tình cảnh bây giờ đã khác. Ngươi tự nhìn lại xem ngươi dạy dỗ con cái thành cái dạng gì rồi, một đứa thì lấy tiền trong nhà ra ngoài đường bao nuôi tình nhân ăn chơi đàng điếm, một đứa thì ham ăn biếng làm suốt ngoài la cà không quản chuyện trong nhà. Nhà xảy ra chuyện lớn không thấy mặt mày tăm hơi nó đâu cả, ngươi nói xem khắp cái làng này có con cái nhà ai giống với tụi nó hay không???
Mộc lão hán đen mặt chỉ trích từng thói hư tật xấu của hai người con trai nhưng Mộc mẫu lại tỏ vẻ không đồng ý, bà cật lực phản đối.
- Con cái là do cả hai nuôi dạy, dưỡng thành cái dạng này chẳng lẽ ngươi không có phần hay sao? Chuyện Không Thanh nuôi dưỡng nhân tình mấy ngày trước ta mới được biết, hắn ở trên huyện tiêu xài hoang phí mà ngươi không biết đi điều tra kết quả lòi ra chỉ đổ thừa một mình ta. Lão nhị ta lại quản không được, nếu ngươi quản được nó tại sao không đứng ra răng đe nó vài lần, tất cả những việc này đều tại ta hết hay sao???
Đã nói tới nước này mà khuôn mặt của Mộc lão hán vẫn cứ vô biểu tình, Mộc mẫu càng nhìn càng cảm thấy tên nam nhân này vừa vô tình lại vừa xấu xí, tức quá bà bắt đầu bất chấp thể diện cùng ông ta cự cãi.
- Chuyện dạy con trai trách ta, chuyện nữ nhi trong nhà cũng đổ hết lên đầu của ta, ngươi cho rằng mình vô tội sao... đến giờ phút này ngươi vẫn cho rằng mình là một người cha hiền từ còn ta là ác nhân có đúng hay không?? Nói đi cũng phải nói lại, một gậy đánh xuống đầu Mộc Nhược Chỉ chẳng phải là do ngươi đánh hay sao? Một gậy dùng hết sức lực là do ta cầm tay ngươi ép ngươi đánh xuống chắc. Còn nữa, chuyện bắt tam nha đầu gả cho Trương Quan Phu và Sở đồ tể đúng là do ta bày ra nhưng lần đó ngươi gật đầu đồng ý ta mới đi làm, nếu ngươi không đồng ý thì dù có mười lá gan ta cũng chẳng dám rớ ngón tay. Chuyện đến nước này ngươi vẫn còn muốn giữ thể diện cho mình ư, để ta nói cho ngươi biết, từ lâu ngươi đã không còn mặt mũi gì rồi Mộc Khuê à....
Từ bé đến giờ Mộc lão hán chưa từng bị người nào chỉ trích như vậy, mỗi ngày hắn cùng người khác khiêng hàng rồi dở hàng bạn đồng hành đều nói trong lòng hắn có người nhà, yêu thương hài tử hết mực nhưng hôm nay thê tử dám lên tiếng vạch trần, trong khoảng thời gian ngắn khiến hắn mất hết mặt mũi. Lửa giận vô danh bất giác dâng lên tự lúc nào, ông bạo nộ như sấm, réo lên khàn cả giọng.
- Tiện nhân còn không im miệng, ngươi hủy hoại cái nhà này còn dám giảo biện, xem ta có đánh chết ngươi hay không.!
Nói xong liền nhích người muốn đứng lên đánh Mộc mẫu, đáng tiếc trên người độc tố chưa tiêu mới vừa bò đến mép giường lại trượt tay ngã từ trên giường xuống dưới đất.
Nhớ lại buổi tối cái hôm ăn chân heo hầm, do ban ngày ông khiêng vác vật nặng tiêu hao thể lực nên bữa cơm hôm đó Mộc lão hán ăn nhiều hơn mọi ngày vì vậy trúng độc cũng tương đối nặng, nhìn chung tốc độ khôi phục cũng không nhanh bằng Mộc mẫu.
Nhìn nam nhân trước mặt dù ngã dài trên đất vẫn không quên hùng hùng hổ hổ, Mộc mẫu trong lòng một trận phát lạnh. Nghĩ thôi cũng biết một khi ông ta giải hết độc tố trong người nói không chừng sẽ đánh chết mình cũng nên. Trước kia còn có hai đứa con trai bảo vệ nhưng giờ một đứa đã bị tàn phế, về sao bà không biết phải dựa vào ai.
Nhớ tới ba đứa con gái, từ nhỏ bà đối với các nàng động một chút là đánh với chửi thành ra trong ba đứa không đứa nào thân thiết với bà. Sau khi đại nha đầu gả cho nhà thợ mộc bà thường xuyên đến đấy tống tiền, ngoại trừ việc đến mượn tiền bà thấy bên đó có gì ăn cũng chôm chỉa cho bằng được, lâu dần nhà thông gia thấy bà tới hệt như thấy hồng thủy mãnh thú, giờ phút này tới đó khẳng định chả ai mở cửa cho bà.
Nhị nha đầu thì không cần phải nói tới, cả người cứ si si ngốc ngốc. Giả sử đầu óc nó còn tỉnh táo nhận biết người xung quanh, sợ rằng người đầu tiên mà nó muốn giết nhất chính là người nhà họ Mộc.
Tam nha đầu thì khỏi cần đề cập tới nữa, nuôi dưỡng nó mười mấy năm tới khi lớn khôn rồi không thèm nhận người nhà, trong khoảng thời gian ngắn khóc cũng không có chỗ khóc, nan đề này đúng là khó giải quyết.
Hai ông bà cứ thế ghé vào trong phòng, dù chỉ có thể chửi mắng nhưng cũng không ai làm gì được ai.
Đám đàn bà hàng xóm cách vách thấy nhà họ Mộc thê thảm đều tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp hoạ, bọn họ rãnh rỗi không có chuyện gì làm liền phá vách nhà rồi dán lỗ tai lên vách nghe trộm, sau đó đem hết nội dung cuộc cãi vã lan truyền ra bên ngoài.
Cứ như vậy từ trong thôn cho đến ngoài thôn mọi người đều biết nhà họ Mộc xưa nay làm ra nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, trước kia còn cố che đậy để giữ thể diện cho con trai mà giờ thì hai vợ chồng đều kiên quyết "xé mặt nạ". Những người trước kia bị Mộc mẫu mắng chỉ hận không thể quay lại dẫm một vài cái, kể từ đó nhà họ Mộc hàng ngày đều có người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trước kia mọi người đều tập trung dồn hết hoả lực lên người của Mộc mẫu, hiện giờ vừa nghe nói nguyên lai Mộc lão hán chẳng phải kiểu người đèn cạn dầu gì, đã tới nước này thấy chân nhi tử bị chặt đứt chẳng những không đưa tiền chữa bệnh mà còn muốn đuổi lão bà và đứa con tàn tật ra khỏi nhà, điều này khiến mọi người chửi rủa hắn là hổ độc ăn thịt con.
Ngắn ngủi vài ngày cố sự Mộc gia bị nháo tới mức ồn ào huyên náo, trong phạm vi mười dặm không ai là không biết, ai nghe được chuyện đều sôi nổi phỉ nhổ.
Nghe xong kết cuộc của nhà họ Mộc, biểu tình trên mặt Mộc Đinh Hương chẳng có dao động gì quá lớn. Từ ngày gả cho Sở Ngu nàng càng ngày càng cách xa những chuyện có liên quan tới người nhà họ Mộc, càng không cần phải nói tới chuyện cố ý đi hỏi thăm.
Hiện giờ biết được kết cục của bọn họ cũng chẳng khác những dự kiến trước kia của nàng là mấy, hơn nữa trước mắt đám người ấy còn chưa biết hối cải cho thấy chuyện lần này chưa quá mức thảm, có lẽ báo ứng lớn hơn nữa vẫn còn đang chờ bọn họ ở phía sau.
Sở Ngu tất nhiên không muốn tiểu nương tử nhà mình chú tâm nghĩ mãi về nhà họ Mộc. Chuyện ngày xưa đều là chuyện đã trôi qua, giả sử Mộc gia còn có thể vui vẻ nhảy nhót nàng nhất định sẽ tự mình động thủ đem mầm họa diệt trừ. Tiểu nương tử nhà mình chỉ cần ngày ngày sống thoải mái là được.
Từ nhà Quý lão thái trở về thì mặt trời đã lặn từ lâu, chuyện Tết nhất chẳng còn gì để mà xử lí cho nên khi trở về các nàng lập tức thay phiên nhau đi tắm rửa, sau khi dàn xếp cho Trúc Nhi đi ngủ hai người lập tức nắm tay nhau quay trở về phòng. Đêm hôm trước Mộc Đinh Hương vừa đem Sở Ngu ăn sạch sẽ, một khi nằm xuống ký ức đêm trước liền nảy lên trong đầu làm tâm tư của nàng ngứa ngáy khó nhịn.
Tuổi tác đương trong đà huyết khí phương cương, thân thể khỏe mạnh là yếu tố khiến tiểu cô nương muốn nếm lại mùi vị tiêu hồn lạc phách ấy.
Sở Ngu ngàn lần không nghĩ tới tiểu cô nương cư nhiên có thể hoá sói, ánh mắt nhìn mình hệt như hổ đói rình mồi. Bất quá hai người đều là nữ tử, về phương diện ai trên ai dưới nàng cảm thấy không sao cả. Nhưng nếu vật nhỏ đã thích nằm trên như vậy nàng liền thuận theo ý đối phương.
Thân thể Sở đại gia tương đối khỏe mạnh, đêm qua hai người hồ nháo quá mức vậy mà chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại đã khôi phục hơn bảy tám phần. Giờ thấy ánh mắt Mộc Đinh Hương hừng hực tựa ngọn lửa nàng càng không thể nhịn được cười, tức tốc nàng nghiêng người kề sát vành tai đối phương, âm thanh mềm mại ôn thuận khẽ vang lên.
- Ta còn tưởng rằng thu một chú mèo con về làm tức phụ, không nghĩ rằng dưỡng mãi mới phát hiện nàng là một con chó săn.
Mộc Đinh Hương ôn nhu liếm bờ môi đối phương, cổ họng hừ hừ hai tiếng rồi khẽ nâng cơ thể chiếm thế thượng phong, nhiệt độ căn phòng càng ngày càng tăng cao, dự là một đêm tình nồng mật ý.
Khi Sở Ngu tỉnh dậy thì Mộc Đinh Hương đã không còn ở trên giường, bên ngoài thi thoảng vang lên tiếng nói chuyện. Nàng ngồi dậy mặc tốt quần áo, lúc đi ra tiểu viện thì thấy hai mẹ con đang dán câu đối, Mộc Đinh Hương đứng trên ghế nhón chân treo bức hoành phi, Trúc Nhi thì ngồi ở dưới khuấy hồ nhão.
Cửa thì cao mà ghế dựa thì quá lùn, dán lên thập phần cố hết sức.
Sở Ngu khẽ cười một tiếng, nàng chỉ cần sải chân dài bước một bước là đã đứng vững trên ghế, Sở Ngu ôm tiểu cô nương nhấc lên cao để đối phương có thể dán câu đối đỏ lên trên chạc cửa.
Sau lưng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập, Mộc tiểu cô nương giãy giụa vài cái rồi quay đầu lại.
- Ngươi mau tránh ra.
Sở Ngu thả đối phương xuống, tiếp theo nàng nhảy khỏi ghế vỗ vỗ hai tay nói:
- Tại sao không đợi ta thức dậy rồi hãy dán?
Trúc Nhi ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn nàng nói:
- Ngủ mãi không dậy y hệt mấy con heo to béo, ai biết còn phải chờ người tới khi nào nữa.
Sở Ngu nghe vậy khom lưng nhẹ nhàng điểm cái trán của nó, xong xuôi mới hài lòng xoay người đi rửa mặt.
- Sáng nay nấu cháo, ta để trên bếp lò nên vẫn còn nóng. Trước hết ngươi cứ đi ăn sáng rồi lát nữa chúng ta cùng nhau treo đèn lồng.
Mộc Đinh Hương hướng về phía Sở Ngu dặn dò.
Nhìn trước mắt một lớn một nhỏ bận rộn trang trí nhà cửa đón Tết Âm Lịch, khắp nơi trong nhà đều điểm xuyến màu đỏ đem đến chút không khí vui mừng. Trong lòng Sở đại gia thấy rất thỏa mãn, đây mới chính là sinh hoạt gia đình, mấy năm trước kia căn bản chả là gì.
Đêm 30 Tết, từ sớm Mộc Đinh Hương và Sở Ngu đã bắt đầu cùng nhau chuẩn bị cơm tất niên. Một nhà ba người nấu thêm sáu món nào là gà, vịt, cá thậm chí có cả thịt bò, ngoài ra các nàng còn làm chút đồ ngọt. Trúc Nhi ăn ngon đến nỗi mặt mày đầy thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên các nàng chính thức cùng nhau ăn Tết, Mộc Đinh Hương bất giác nhớ lại ngày tháng trước kia. Hiện giờ khổ tận cam lai khiến nàng cảm khái vạn phần, mà hết thảy những thứ này đều do nữ nhân trước mắt mang lại.
Nhìn Sở Ngu cúi đầu gắp thức ăn cho Trúc Nhi, tóc dài tán trên vai tăng thêm cho nàng ấy một tia nhu mị, thiếu đi một ít cương ngạnh.
- Nàng nhìn ta làm gì?
Sở Ngu ngẩng đầu lên vừa lúc đụng phải ánh mắt của tức phụ nhà mình, nhìn không được nàng lại bắt đầu giở giọng trêu chọc đối phương.
- Có phải tối hôm nay ta phá lệ nhìn thật đẹp phải không?
Chẳng chờ Mộc Đinh Hương kịp phản ứng Trúc Nhi đã vội vàng mở miệng đáp lời.
- Sở Ngu ngày nào cũng đẹp..
Sở đồ tể cười cười, mu bàn tay dịu dàng cọ lên khuôn mặt nhỏ.
- Cái miệng này từ khi nào trở nên ngọt như vậy, chẳng phải đó giờ con chỉ thích mỉa mai ta hay sao?
Trúc Nhi lắc đầu ngoầy ngoậy tỏ vẻ không đồng tình.
- Trúc Nhi không nói dối, Trúc Nhi chỉ nói sự thật. Mẫu thân, người nói xem có phải hay không?
Sở Ngu nghe Trúc Nhi nói như vậy cũng nhịn không được mà quay đầu nhìn chằm chằm Mộc Đinh Hương, chờ đợi đối phương trả lời.
Tuy rằng hai người trải qua rất nhiều lần thân mật nhưng bây giờ bị ánh mắt nóng bỏng của Sở Ngu nhìn thẳng vào mình một cách trắng trợn như vậy khiến Mộc Đinh Hương có chút thẹn thùng. Có lẽ trong lòng nàng thích người kia cho nên dù chỉ là một ánh mắt thoáng qua nàng cũng sẽ để ý. Cảm giác vẫn hệt như lần đầu hai người gặp mặt, nàng ngượng ngùng khẽ dời đi ánh mắt nói:
- Thật sự nhìn rất đẹp mắt.
- Nếu đẹp như vậy thì tại sao nàng không nhìn ta?
Sóng mắt Sở Ngu dịch chuyển, bên dưới cái bàn mũi chân của nàng hơi hơi nâng lên, táo bạo duỗi qua cọ cọ lấy cẳng chân của tiểu cô nương.
Mộc Đinh Hương không nghĩ tới người này cư nhiên vô lại như vậy, cảm giác tê ngứa đua nhau xuất hiện mỗi khi đôi chân kia lướt qua. Cảm giác nóng bỏng quen thuộc kia lại xuất hiện khiến nàng cả người cứng đờ, đùi phải theo bản năng khép lại một chút.
- Khụ khụ...!!
Nàng ho nhẹ hai tiếng, sặc đến nỗi thiếu chút nữa phun hết cơm trong miệng.
Sở Ngu giả bộ làm như không có việc gì, tử tế đứng dậy đi rót cho tiểu cô nương một chén nước.
- Nàng lớn như vậy ăn cơm còn để bị sặc, Trúc Nhi còn chưa bao giờ có dáng vẻ này.
Trúc Nhi được khen, vẻ mặt thoáng chốc trở nên kiêu ngạo.
Mộc Đinh Hương biết Sở Ngu cố ý cũng biết thừa rằng nàng ta đang trêu chọc mình, nhất thời nàng không nghĩ ra câu nào để có thể mở miệng phản bác. Mấy ngày nay hai người trên giường dưới giường đều toát ra vẻ nhu tình mật ý vô cùng hài hòa, hôm nay nữ nhân này vậy mà dám cả gan ở trước mặt Trúc Nhi làm trò khiêu khích nàng, tuy rằng trong lòng nàng đầy sự hưởng thụ nhưng mặt mũi không cho phép nàng thể hiện ra bên ngoài.
Chờ sau khi cơm nước xong xuôi, đem Trúc Nhi dàn xếp thật ổn nàng chậm rãi thu phục nữ nhân vô lại này vẫn chưa muộn.
Lúc bữa ăn kết thúc bầu trời cũng vừa lúc tối đen, trong thôn âm thanh pháo hoa bắt đầu vang lên hết đợt này tới đợt khác. Bấy giờ Sở Ngu cũng lấy pháo trúc và pháo hoa mang ra, nàng cầm một đống pháo trên tay hướng về phía Trúc Nhi nói:
- Trúc Nhi, nương và mẫu thân ra ngoài sân phơi lúa đốt pháo, con có muốn đi theo hay không?
Tiểu măng tinh mở to hay mắt một cách rất hưng phấn.
- Dạ có, con rất muốn đi a...
Nói xong nó liền dẫn đầu chạy ra ngoài sân.
Sở Ngu cười cười một mình ôm hết pháo hoa và mớ pháo trúc, nàng quay mặt đối diện với Mộc Đinh Hương nói:
- Thê tử, chúng ta mau đi thôi.
Dưới mái hiên, ánh sáng phát ra từ mấy chiếc đèn lồng chiếu vào khuôn mặt kiều diễm, bên khoé miệng còn vương vài sợi tóc, mi mắt nàng cong cong, bởi vì cười mà lộ ra hàm răng trắng tinh. Mộc Đinh Hương trong lòng nhảy dựng, nàng chỉ cảm thấy bản thân trong chưa đầy một cái chớp mắt đã càng hãm càng sâu.
Tiểu cô nương hoảng loạn gật đầu, nàng đem bàn tay đưa ra nắm lấy bàn tay đối phương, tay còn lại làm bộ vô ý phóng tới trước ngực nhẹ nhàng ngăn chặn trái tim đương đập loạn nhịp.
Một nhà ba người đi ra khoảnh sân phơi lúa, lúc này bên kia bờ sông đã có pháo hoa đủ các loại màu sắc bùng nổ khoe sắc trên không trung.
Mộc Đinh Hương chỉ về phương hướng mà ở nơi đó có riêng một vùng pháo hoa màu tím cho Trúc Nhi thấy:
- Con mau nhìn xem, đó là pháo hoa do nhà bà cố phóng đấy.
Pháo hoa nhà Quý lão thái đẹp nhưng cũng chóng tàn, vì số lượng quá ít nên vang lên vài cái sau đó thì kết thúc, có lẽ vì muốn năm mới đại cát đại lợi nên mới mua một ít về đốt.
Trúc Nhi còn chưa xem đã ghiền, nó đưa tròng mắt nhìn chằm vào Sở Ngu, vẻ mặt tràn đầy sự chờ mong.
Sở đồ tể đem đồ vật trên tay xếp ngay ngắn xuống đất, trước tiên nàng đốt mấy chuỗi pháo dây để không khí xung quanh ấm lên một tí, lúc đầu Trúc Nhi có chút bị doạ đến, sau khi đốt xong một chuỗi tiểu măng tinh mới có thể thích ứng và không cần phải che lỗ tai lại nữa.
Thẳng đến thời điểm phóng pháo hoa Trúc Nhi còn nóng lòng muốn Sở Ngu đưa hương (nhang) để tự mình đốt thử.
Sở Ngu không nói hai lời liền đem hương vừa châm đưa cho Trúc Nhi, chỉ tiếc tiểu gia hỏa cuối cùng vẫn là không dám điểm. Mộc Đinh Hương thấy thế ôm nó vào lòng rồi cầm tay tiểu yêu tinh châm vào kíp nổ, tiếp theo nàng ôm Trúc Nhi lùi về sau vài bước. Nháy mắt một loạt pháo hoa màu sắc rực rỡ bùng nổ giữa bầu trời đêm, đẹp không sao tả xiết.
Trúc Nhi vui vẻ kêu oa oa mấy tiếng, nó từ trong lồng ngực của Mộc Đinh Hương nhảy thẳng xuống đất. Tiểu gia hoả chạy tới chạy lui giữa mấy hàng ống trúc chứa pháo hoa, nét mặt đầy vẻ vui sướng.
Sở Ngu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sáng rực màu pháo hoa, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía
Mộc Đinh Hương đang mỉm cười hạnh phúc ở bên cạnh. Trong lòng khẽ rung động, cứ thế Sở đại gia vươn cánh tay ôm lấy tiểu cô nương, hơi thở ấm áp phả nhẹ từng đợt trên làn da mặt. Sở Ngu môi mỏng khẽ nhấp, sau đó nàng nhắm mắt, cuối đầu chuẩn xác hôn xuống đôi môi của Mộc Đinh Hương.
Tiểu cô nương chưa bao giờ nghĩ tới cảnh sinh thời mình có thể cùng nữ nhân mình yêu triền miên hôn nhau dưới bầu trời sặc sỡ ánh sáng pháo hoa. Trong một khoảnh khắc trái tim của nàng bất giác đập nhanh hơn, trong ánh mắt và cả cõi lòng của nàng đều ngập tràn hình ảnh của Sở Ngu. Rốt cuộc nàng cũng không rảnh đi lo chuyện khác, dẫu Trúc Nhi đang ở đây nàng cũng chẳng quan tâm nữa. Mộc Đinh Hương dịu dàng vòng tay ôm lấy cổ đối phương, tự mình dân môi lên làm cho nụ hôn này càng lúc càng sâu.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi ánh sáng pháo hoa biến mất sơn cốc mới trở về vẻ an tĩnh vốn có, chỉ còn lại vài tiếng pháo trúc linh tinh phát ra từ phía bên kia bờ sông.
Lúc này Mộc Đinh Hương mới buông tay ra, ánh mắt sáng ngời của Sở Ngu nhìn chằm chằm vào nàng chẳng chút kiêng dè làm nàng có chút mặt đỏ mà cúi thấp đầu, lại nghe thấy người nọ cúi đầu ở bên tai nàng nhẹ giọng nói:
- Ta hiện tại thật muốn đem nàng ăn sạch...
Bấy giờ Mộc Đinh Hương mới lấy lại tinh thần, nàng quay đầu tìm Trúc Nhi, phát hiện vật nhỏ ngồi xổm bên cạnh chân mình với tư thế hai tại che mắt, một bộ dáng làm như ta đây cái gì cũng nhìn không thấy.
Nàng phụt cười thành tiếng, khẽ đẩy Sở Ngu ra, nói:
- Pháo hoa còn chưa có đốt xong đâu.
Sở Ngu lưu luyến buông tiểu cô nương ra, sau đó xoay người đi lấy một cái pháo hoa khác hướng về phía Trúc Nhi giương giọng nói:
- Trúc Nhi, cái pháo hoa này con có muốn tự tay đốt hay không?
Vừa rồi dưới sự trợ giúp của Mộc Đinh Hương, hiện tại Trúc Nhi không còn sợ hãi như khi nãy nữa. Tiểu măng tinh nóng lòng muốn thử, nó học theo các nàng cầm lấy nén hương, thật cẩn thận đi đến chỗ cắm pháo hoa, liên tiếp châm thử vài cái rốt cuộc kíp nổ mới chịu cháy.
Nhìn từng đoá hoa nở rộ giữa không trung, nó vui vẻ thét chói tai.
Phóng hết pháo hoa đã mua, các nàng dọn dẹp xác pháo trước sân rồi mới trở vào nhà. Hôm nay Trúc Nhi náo loạn cả một ngày, chưa kể còn chạy tới chạy lui lăng xăng nên người ngợm dính bẩn, Mộc Đinh Hương nấu nước ấm cho nó tắm rửa, sau đó Trúc Nhi được ôm về phòng trong tiếng ngáp dài của chính bản thân mình.
Nàng đem Trúc Nhi nhẹ nhàng đặt lên giường đắp chăn đàng hoàng, tiểu gia hỏa mơ mơ màng màng kêu một tiếng mẫu thân. Mộc Đinh Hương cõi lòng mềm nhũn bất giác lại nhớ tới mình khi còn nhỏ không có mẫu thân ở một bên canh giữ, trong lòng có chút chua xót nhưng tưởng tượng hiện tại mình có thê có nữ, toàn gia hoà thuận vui vẻ, đời này nàng không còn gì hối tiếc.
Nàng cong cơ thể hạ xuống gương mặt trắng nõn bầu bĩnh của nữ hài một nụ hôn nhẹ nhàng, nàng vừa lòng làm thêm một loạt động tác kéo chăn, thổi tắt ánh nến rồi mới đóng cửa đi ra ngoài.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền đụng trúng một cái thân thể mềm mại dọa cho nàng nhảy dựng, bất quá trong nhà trừ bỏ người kia thì còn có thể là ai, hơn nữa mùi hương tắm gội quen thuộc trên người đối phương xông vào mũi làm nỗi sợ hãi khi bị hù doạ biến mất không còn tung tích. Mộc Đinh Hương duỗi tay ôm lấy eo Sở Ngu, lời nói phát ra mang theo vài hàm ý trách móc.
- Mắc gì đứng ở chỗ này làm ta sợ?
- Chờ nàng ra cùng ta đi ngủ..
Mái tóc mềm mại của Sở Ngu xoã trên vai tương xứng với gương mặt làm bộ lấy lòng của nàng ta, hệt như chú cún nhỏ tròn xoe đôi mắt nũng nịu nhìn nàng.
Gương mặt của tiểu cô nương nhanh chóng nóng lên, khẽ giãy giụa nói:
- Ngươi đi ngủ trước đi, ta còn chưa có tắm rửa.
- Ta ôm nàng đi tắm..
Sở Ngu nói xong liền chặn ngang ôm tiểu cô nương bế lên, Mộc Đinh Hương chưa kịp chuẩn bị tinh thần xém tí nữa là kinh hô thành tiếng. Nàng bị bộ dạng gấp gáp của đối phương kích thích tới nỗi khuôn mặt đỏ bừng, nắm tay nhỏ bé đặt trên vai nhưng không dám dùng sức, thẳng tới khi đến cửa phòng tắm nàng mới cương quyết giãy dụa nhảy xuống đất.
- Ngươi mau về phòng chờ ta, không được ở chỗ này làm vướng chân vướng tay.!
Sở Ngu ngẫm nghĩ, nếu theo tức phụ vào trong làm loạn khẳng định chẳng biết khi nào mới tắm xong, vì thế nàng ngoan ngoãn buông tay, quay về phòng giúp Mộc Đinh Hương lấy quần áo.
Mộc Đinh Hương tắm rửa xong xuôi, mới vừa bước chân vào nhà đã bị người nọ ôm vào lòng, chờ nàng phục hồi tinh thần thì đã thấy bản thân nằm trên giường tự lúc nào, thân thể ấm áp của Sở Ngu tùy thời áp xuống......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...