Từ sau khi đem Mộc Đinh Hương gả đi khỏi nhà, Mộc Quyết Minh rốt cuộc được như ý nguyện có thể đơn độc chiếm được một phòng.
Duy nhất chỉ có điều làm hắn không cao hứng chính là những việc đồng án đang chờ hắn đi làm việc.
Mùa này lúa ngoài đồng đã lên mầm xanh um tươi tốt, chỉ còn chờ hắn đi bón phân cho đất thêm phì nhiêu, đủ dinh dưỡng nuôi cây lúa.
Mộc Quyết Minh làm gì biết bón phân thế nào là vừa đủ, hắn từ nhỏ liền đã không cần đụng tay đến mấy việc nặng nhọc này, tay chân cũng không chăm chỉ, mấy loại ngũ cốc cũng không phân biệt được.
Đột nhiên bây giờ bắt hắn làm nông, cả người cứ lờ đờ như kẻ ngốc.
Bị cha mẹ hăm doạ đến như vậy, hắn không đi không được.
Trong lòng âm thầm tự khích lệ bản thân.
Nhà có sáu mẫu đất, Mộc Đinh Hương là nữ nhi thân thể lại nhỏ bé có thể làm tốt công việc.
Còn mình hiện tại vóc dáng cao ráo như vậy, chắc chắn mình có thể làm tốt hơn ả nha đầu kia.
Nhưng mà mới làm một buổi sáng, bàn tay đã nổi lên mấy mục mụn nước, phồng rộp cả bàn tay.
Mộc Quyết Minh tức giận đem cái cuốc ném qua một bên, xoay người đi về nhà.
Mộc mẫu thấy hắn ra cửa chưa đến một canh giờ đã trở về, giận sôi máu.
- Không phải ta kêu ngươi đi cuốc đất sao? Như thế nào hiện tại đã trở về.
Ngươi về sớm như vậy trong nhà cũng không có cơm cho ngươi ăn đâu.
Mộc Quyết Minh thấy mẫu thân thái độ với mình, trong lòng cũng không sảng khoái, gân cổ lên cãi.
- Người sáng sớm thức dậy cũng không có làm việc gì ra hồn.
Ta xuống ruộng làm việc, cuốc được cả khoảnh đất rộng, trên tay toàn là vết chai này.
Nương ở nhà cơm cũng không nấu, heo cũng không cho ăn còn trái lại mắng ta?
Mộc mẫu không nghĩ tới tiểu nhi tử sẽ to gan chống đối với bà, giận đến nỗi mặt mày tái nhợt.
- Bảo ngươi làm chút chuyện vặt như vậy ngươi cũng làm không xong.
Lúc nha đầu kia còn làm việc cũng không giống như ngươi kêu khổ thấu trời.
Ngươi nhìn trong thôn thử xem, làm gì có ai giống ngươi lớn như vậy không biết làm việc nhà, đem ngươi nuôi lớn cũng chả có ích lợi gì.
Mộc Quyết Minh trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi đừng chỉ mãi nói một mình ta.
Ngươi cũng nhìn xem mấy đại tẩu cùng thôn có ai cùng ngươi giống nhau, ở nhà có mỗi việc một ngày nấu ba bữa cơm cũng làm không nên thân...!
Mộc mẫu thường xuyên bị người trong thôn sau lưng nói ra nói vào bà cũng không thèm tính toán với họ, vậy mà hôm nay nhi tử ruột thịt cũng đem bà nói không ra gì, trong lòng tức điên lên, hung dữ chỉ vào mặt Quyết Minh mắng to.
- Ta cực khổ sinh mang thai chín tháng mười ngày sinh ra năm huynh muội các ngươi.
Mỗi ngày ở nhà nấu cơm giặt, quần áo, cho gà cho heo ăn, chưa phút giây nào được ngơi nghỉ.
Ngươi thật sự khốn nạn, không xem mẹ ruột ra gì.
Nếu ngươi cảm thấy người khác làm mẹ tốt hơn ta thì dọn đồ đến đó ở đi, đừng trở về cái nhà này.
Mộc Quyết Minh tính tình đã xấu nhân cách lại thối nạt cực độ, ngày thường cái ăn cái mặc vẫn là dựa vào người trong nhà chu cấp.
Hắn lại không thể giống như Mộc Đinh Hương chăm chỉ đi ra ngoài làm việc vặt, trên người một văn tiền đồng cũng không có, làm sao có dũng khí giận lẫy đi khỏi nhà.
Nhìn thấy lão mẫu thân sinh khí, Mộc Quyết Minh lẩm bẩm một chút lại khôi phục bộ dạng cợt nhả.
- Nương, ta sai rồi ta sai rồi, đều do ta không phải với người.
Ta lớn như vậy chưa từng làm qua mấy việc này.
Bằng không ngày mai người dạy cho ta, ta lại tiếp tục làm việc.
Hôm nay là ngày đầu tiên ta đi làm, tay chân đau nhức khó chịu, cho ta nghỉ nửa ngày thôi.
Dù sao hiện tại trời mới vào hạ, nhà khác cũng chưa có cuốc đất, nương không cần nóng nảy.
Mộc mẫu trừng hắn một cái, trong miệng mắng một câu quỷ lười liền xoay người đi ra cửa.
Trước khi đi còn không quên quay đầu lại nhắc nhở hắn một câu.
- Ta đi đến nhà tỷ tỷ của ngươi nhìn xem, nhờ nàng ngày mai trở về một chuyến xuống ruộng làm việc, ngươi đi theo nàng học hỏi là được.
Mộc quyết minh thấy mẫu thân ngầm đồng ý, trong lòng vui vẻ không thôi.
Mộc mẫu vừa khuất bóng hắn đã chạy đi thay đổi giày, ra ngoài tìm hồ bằng cẩu hữu chơi.
Mộc mẫu từ khi sinh hạ tới nay chưa từng làm việc nặng nhọc, bởi vì trong nhà nuôi dưỡng ba cái nữ nhi, bà để cho các nàng làm hết còn mình ngồi không hưởng phúc.
Mỗi ngày nấu xong bữa cơm là không còn việc gì để làm, rảnh rỗi là bà thích từ nhà đông đi đến nhà tây nói chuyện phiếm.
Mộc mẫu gặp nhà nào liền chê bai nhà đó, nói họ suốt đời cũng chẳng thể nào bằng nhà mình, ngôn ngữ tỏ vẻ thượng đẳng, không coi ai ra gì.
Lâu dần mấy lão tẩu trong thôn không thích cùng nàng nói chuyện tán dóc nữa, nhìn thấy nàng tới vội vàng ngừng làm việc, đóng cửa lại làm bộ không có ở nhà.
Mộc mẫu thấy không có ai cùng nàng tán gẫu liền đi đến nhà chồng của nữ nhi mình.
Lão thợ mộc ngại vì tình cảm thông gia không nỡ đóng cửa đuổi khách.
Mỗi lần bà ta đến đều tìm cách chiếm tiện nghi, trong nhà có cái gì tốt nếu không giấu kĩ, đảo mắt một chút đã bị nàng lấy đi mất.
Vì thế mỗi lần nàng đến cửa, trên dưới người nhà thông gia cũng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, họ không muốn thường xuyên qua lại với nhà nàng.
Mộc mẫu cũng biết bọn họ không thích nàng, dần dần số lần viếng thăm cũng giảm bớt.
Nhưng hôm nay trong nhà không ai làm việc, nghĩ đến ngày ấy Sở Ngu hung thần ác sát cấm nàng đi đến cuối thôn, trước mắt nàng cũng không có lá gan đi kêu Mộc Đinh Hương trở về hỗ trợ, nhị nữ thì ngu dại, đành phải đem chủ ý đánh tới trên người đại nữ nhi.
Thời điểm nàng đi đến trước nhà thông gia đã thấy bọn họ đóng cửa lại.
Mộc mẫu khỏi nghĩ cũng biết bọn họ đang ở nơi nào, trực tiếp xoay người đi ra ruộng, quả nhiên từ xa đã thấy bóng dáng mấy người đang vung tay cuốc đất.
Thấy Mộc mẫu từ từ đi lại đây, nguyên bản hai vợ chồng thợ mộc trên mặt còn mang theo ý cười, nháy mắt tâm tình tuột dốc không phanh.
Bọn họ cúi đầu làm việc, cũng không thèm cùng nàng chào hỏi.
Nhưng Mộc Ngọc Trúc nhìn thấy mẫu thân đi đến, ngước mắt lên hỏi.
- Nương, sao ngươi lại tới đây.
Mộc mẫu thấy ngoài ruộng vài người đều cúi đầu làm việc, trừ bỏ đại nữ nhi cũng không một ai để ý đến nàng, trong lòng không vui, âm thanh không nóng không lạnh ra lệnh cho Mộc Ngọc Trúc.
- Ngươi ngày mai trở về trong nhà làm việc, Đinh Hương đã gả ra ngoài, đệ đệ của ngươi cũng không biết cuốc đất.
Nhà các ngươi nhiều người như vậy, ngươi mau trở về nhà giúp ta mấy ngày.
Vợ chồng Lưu thị vừa nghe nàng yêu cầu ngang ngược lập tức dung nhan giận dữ, toàn bộ mặt mày ai nấy đều biến đen.
- Nhà của chúng ta còn chưa có cuốc xong, nơi nào còn có thể đi giúp nhà khác.
Hài tử của Ngọc Trúc còn nhỏ không ai trông nôm, nhà các ngươi trai tráng có tới mấy người, người cùng tuổi với nhi tử của ngươi từ sớm đã xuống đất làm việc.
Các người chỉ có vài mẫu đất còn muốn con dâu của ta trở về hỗ trợ, không biết xấu hổ là gì!
Mộc mẫu như hoá hổ, khuôn mặt hung dữ lớn giọng la lối.
- Các ngươi nhiều nhất hai ngày nữa là làm xong rồi, đại nha đầu trở về giúp cha mẹ vài ngày cũng không phải việc kinh thiên động địa gì.
Hài tử không ai giữ liền mang đến cho ta, các ngươi không biết điều còn ở đây lải nha lải nhải, kết thân gia với loại người thế này đúng là vô phúc.
Lưu thị không nghĩ tới việc mình bị Mộc mẫu thắng một nước cờ, còn bị người ta chửi lại, thiếu chút nữa tức đến nỗi phát khóc.
Lão thợ mộc lại là người thành thật yếu đuối cũng không thể làm lại bà ta, chỉ có thể hướng về phía Mộc Ngọc Trúc hung tợn quát lớn.
- Ngươi nếu nghe lời mẫu thân ngươi trở về Mộc gia hỗ trợ bọn họ, ta lập tức kêu con ta viết thư hưu ngươi.
Đến lúc đó ngươi trở về Mộc gia làm trâu làm ngựa cho cha mẹ huynh đệ ngươi, ta cũng không ngăn cản.
Mộc mẫu nghe hắn nói lời này ngược lại còn cười to hơn.
- Vậy ngươi hưu đi, Ngọc Trúc nhà ta lớn lên đẹp như vậy, dù đã sinh một hài tử ngoài kia cũng có khối người muốn lấy nó.
Ngụ ý nếu đại nữ nhi bị hưu trở về nhà, bà còn có thể gả nó thêm một lần, lại thu thêm một lần tiền.
Nếu có thể như tam nha đầu gả đi được hai mươi lượng bạc, cuộc sống của mình sau này vô cùng hoàn mĩ, vô ưu vô lo.
Mộc Ngọc Trúc sắc mặt trắng bệch, cho dù nàng yếu đuối vô dụng cũng không muốn bị đuổi khỏi Lưu gia.
Tuy rằng Lưu thị ngày thường cũng không đối xử tốt với nàng là bao nhưng cũng ngon hơn nhà mẹ đẻ gấp mấy lần.
Nàng gả lại đây cuộc sống so với trước kia tốt hơn rất nhiều, có cho vàng nàng cũng không muốn trở về đó làm nô dịch cho bọn quỷ hút máu.
Hơn nữa hài tử của Ngọc Trúc bây giờ còn nhỏ, nếu để cho mẫu thân nàng chăm sóc mấy ngày, dựa theo tính tình của bà ta không biết sẽ hại hài tử của nàng ra nông nỗi gì.
Hiện tại với địa vị của mình ở Lưu gia, trước kia nàng nhát gan sợ phiền phức không dám ra tiếng ngỗ nghịch với mẹ ruột, nhưng hiện giờ sự tình cấp bách, nàng không muốn bị bà ta dắt mũi.
Vì thế Mộc Ngọc Trúc vội lên tiếng từ chối.
- Nương, trong nhà phu quân của con công việc thật sự rất nhiều, đáng tiếc con không giúp được các người.
Không Thanh cũng sắp được nghỉ tắm gội, các ngươi gọi hắn trở về làm giúp mấy ngày đi.
Hài tử hiện tại quấn mẹ vô cùng, ta đi đâu cũng phải mang theo nó.
Lưu thị nghe con dâu nói như vậy, trên mặt hơi chút hòa hoãn lại.
Trong lòng thập phần vừa ý.
Mộc mẫu lần đầu tiên bị đại nữ nhi cự tuyệt, dung nhan phẫn nộ mà chì chiết nàng.
- Đến ngươi cũng không nghe ta lời nói, ta lúc trước sinh ngươi nuôi dưỡng vất vả biết bao.
Bây giờ ngươi đủ lông đủ cánh bay đi rồi, gả cho người ta liền không coi lời cha mẹ ruột ra gì.
Lưu thị nghe nàng kể lể than vãn cũng cười khinh chăm chọc.
Thêm dầu vào lửa.
- Còn phải nói nữa sao? Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, chẳng lẽ ngươi còn nghĩ đem nước đổ dưới đất thu hồi lại.
Trước kia Mộc mẫu có thể kêu ngạo với Lưu gia chủ yếu dựa vào việc Mộc Ngọc Trúc quá mức mềm yếu không dám cãi lời mình.
Hôm nay nàng quyết tâm không về nhà mẹ đẻ hỗ trợ, Mộc mẫu trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp nào ép buộc được nha đầu này.
Vợ chồng ông thông gia đều ở đây không thể dùng bạo lực đem người áp tải, cuối cùng đành nuốt cục tức dậm chân đi trở về.
Lưu thị hiếm khi nhìn thấy Mộc mẫu thất bại, trong lòng lúc nãy còn ủy khuất nháy mắt đã tan thành mây khói.
Trừng mắt nhìn phu quân của mình liếc mắt một cái, mắng hắn một câu không có tiền đồ.
Sau đó hướng về phía Mộc Ngọc Trúc dịu dàng nói chuyện.
- Ngươi nên kiên quyết cự tuyệt nàng ta từ sớm, ngươi gả lại đây đã lâu như vậy nàng còn muốn đem ngươi đoạt lại, rất tiếc ý muốn không thành.
Chỉ cần bà ta không tới nhà của chúng ta quấy rối, ta cũng không nhắc đến chuyện viết thư hưu ngươi.
Mộc Ngọc Trúc ừ một tiếng cúi đầu yên lặng cuốc đất, cũng không mở miệng nói thêm gì khác.
Trong lòng cầu nguyện mẫu thân của mình lần sau đừng đến nữa.
Hưu thư là giấy ly dị ngày nay.
Lo hóng drama từ Bến Tre, hổng nhớ gì hết trơn ????????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...