“Ngọc Lưu Ly” được khởi quay theo đúng kinh phí đầu tư, bởi vì Thường Thụy Nhu được phân diễn hai vai, nên ngày thứ ba cô đến tổ quay.
“Ngọc Lưu Ly” là bộ phim được phát trên mạng, để tăng lượt xem thì phải quay trước 4 tập, chỉnh sửa chế tác rồi mới phát, đảm bảo chất lượng bộ phim.
Hai ngày đầu ghi hình “Ngọc Lưu Ly” phần diễn theo biên kịch gần như hoàn tất, nội dung của mấy tập đầu chủ yếu là giới thiệu qua các nhân vật cơ bản, bao gồm cả Tuyết Sát do Thường Thụy Nhu diễn.
Ngày hôm đó Thường Thụy Nhu đến quay, cô bảo An Vĩ lái xe đến sớm đưa cô đến tổ hóa trang trong phim trường chuẩn bị. An Vĩ đưa Thường Thụy Nhu đến bãi đỗ xe của phim trường, tìm chỗ đỗ xe vừa ý chuẩn bị đậu xe thì một chiếc xe bảo mẫu màu đen cao cấp xa xỉ đối diện tiến đến, đỗ xe ngay phía trước vị trí An Vĩ định đỗ.
An Vĩ bực tức, chuẩn bị dạy dỗ người cướp tay trên chỗ đỗ xe, cửa kính xe bảo mẫu kia chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Thường Thụy Mạt, cô ta khẽ mỉm cười liếc mắt nhìn chiếc xe bảo mẫu thấp bé trước mặt: “Bên trong xe là chị à!”
Hiển nhiên, Thường Thụy Mạt là tới mỉa mai Thường Thụy Nhu, phải biết rằng, trước kia Thường Thụy Nhu hưởng thụ các đãi ngộ cao nhất của công ty, Thường Thụy Mạt cô nhận được đều là do cô ta cho, nhưng hôm nay Thường Thụy Mạt cô dựa vào bản lãnh của mình cũng nhận được tất cả, cô đương nhiên cố nhục nhã chị gái thân ái một chút.
“Cô biết rõ chị cô ngồi trong xe, cô....”
“Bên cạnh không phải còn chỗ đỗ xe khác sao, tùy tiện tìm chỗ đậu xe nào cũng giống nhau.” Thường Thụy Nhu ngăn cản An Vĩ bênh vực cô, tranh giành chuyện này ở đây, cô cảm thấy không đáng.
Thường Thụy Nhu đã nói vậy, An Vĩ nghe theo. Thường Thụy Nhu bước xuống xe, Thường Thụy Mạt đang đứng chờ ở phía trước đi tới: “Chị, chị đến rất sớm nha!”
“Tôi không phải đã nói rồi sao, cô không xứng gọi tôi là chị.” Thường Thụy Nhu lạnh lùng nhin cô.
Bên cạnh các cô lúc đó còn có người khác, Thường Thụy Mạt không muốn tức giận mà làm tổn hại hình tượng thân thiết lương thiện của chính mình, cô cố gắng làm một cô em hòa thuận với chị gái, nhíu mày đáng thương nói: “Chị, đừng như vậy mà, tốt xấu gì chị cũng nên tha lỗi cho em, em đã giúp chị nhận vai diễn đặc biệt kia.”
Thường Thụy Nhu hừ lạnh: “Đừng tưởng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì, cô để diễn vai này làm nền cho nhân vật của cô, không phải muốn đứng cao hơn làm nhục tôi sao? Nhưng, tôi khuyên cô cẩn thận một chút, đừng bê đã tự đập chân mình, để tôi ăn tươi nuốt sống cô.”
Thường Thụy Mạt vẫn giữ mỉm cười xinh đẹp, giọng thì thầm ấm áp: “Cô có biết, tôi ghét nhất gì ở cô không? Chính là bộ dáng bất luận lúc nào cũng tự cho mình là giỏi nhất, hãy nhìn cô bây giờ, cô lấy gì tranh với tôi.”
Thường Thụy Nhu cười xán lạn với Thường Thụy Mạt, chớp đôi mi con dài nói: “Cô đoán thử xem!” Nói đoạn, cô giống như đứa trẻ thành công với trò đùa dai tràn đầy thích thú đi trước.
Thường Thụy Nhu vừa đến phòng hóa trang, một cô gái mặc đồ cổ trang hoa lệ đột nhiên bước ra từ sau cánh cửa, lớn tiếng “Hi” với Thường Thụy Nhu.
Thường Thụy Nhu giật mình, nhưng nhanh bình tĩnh lại, đây là rèn luyện hằng ngày của cô, vô luận trong tình huống nào cũng đều phải bình tĩnh duyên dáng!
“Xin chào, tôi là Tiết Trí Nhàn.” Khuôn mặt trước mặt làm người ta thấy sang trọng cao quý, cô gái than thiện bắt tay với Thường Thụy Nhu.
Thường Thụy Nhu cũng lễ phép đưa tay ra, cười nói: “Tôi biết, ngưỡng mộ đã lâu, Tiết tiền bối.” Người con gái này, quả thực đáng ngưỡng mộ, Tiết Trí Nhàn, lúc mới ra mắt đã theo sự nghiệp điện ảnh, nữ diễn viên sinh giữa thập niên 70 không hổ là đại hoa đán, đứng đầu trong nước đồng thời còn là một trong bốn vị diễn viễn xuất sắc điện ảnh Trung Quốc, mấy năm gần đây, cô dần rút khỏi màn ảnh rộng, tích cực công tác xã hội, mà đột nhiên xuất hiện trong tổ diễn “Ngọc Lưu Ly”, theo Thường Thụy Nhu biết trước, cô ấy là khách mời, đây cũng là lần đầu diễn trên màn ảnh nhỏ.
“Việc đó, chẳng lẽ cô biết tôi diễn vai Hiên Viên Thương?” Nội tâm Tiết diễn viên: mình đã trở thành diễn viên kinh điển của thời đại mà đột nhiên xuất hiện ở trước mặt một nữ diễn viên hậu bối, cô gái đó không phải nên kinh ngạc, mừng rỡ sao? Vì sao cô ấy chỉ tỏ vẻ bình tĩnh?
Thường Thụy Nhu nghĩ trong lòng, theo tình huống bình thường, cô không biết cô ấy (TTN) diễn vai Hiên Viên Thương, tuy rằng có một vài chứng cớ cho thấy cô ấy có hứng thú tham gia, nhưng tổ kịch chưa đưa thông tin chính thức công bố Tiết diễn viên sẽ tham gia, dẫn đến vài thảo luận của người hâm mộ Tiết diễn viên trên màn ảnh rộng, thậm chí có người nói nếu mời được Tiết diễn viên diễn, anh ta sẽ ăn luôn bàn phím.
“Tôi không biết a.” Thường Thụy Nhu lễ phép cười, lắc đầu.
“Không biết, cái này a!” Tiết Trí Nhàn có chút lúng túng, cô nghĩ đám hậu bối nhìn thấy cô ắt sẽ vui lắm, nên mới trốn sau cửa nhảy ra, cố ý dọa hậu bối một chút.
“Trời, Trí Nhàn tiền bối.” Đây là Tiết Trí Nhàn mong đợi, kinh hỉ, điên cuồng hét lớn, Thường Thụy Mạt đến phòng hóa trang sau, nhìn thấy kinh điển của thời đại, kích động muốn ôm, gạt Thường Thụy Nhu sang một bên, “Trí Nhàn tiền bối, tại sao ngài lại ở chỗ này? Chẳng lẽ chị muốn nhận diễn HIên Viên Thương? Trời ạ, đạo diễn giấu giỏi thật. Cho dù nhiều năm trôi qua vậy, Trí Nhàn tiền bối một chút cũng thay đổi, vẫn rất xinh đep.”
“Này, tôi thấy rất không đúng, nhiều năm như vậy, một người làm sao có thể không thay đổi gì, anh xem, khóe mắt Tiết tiền bối có nếp nhăn kìa.” Thường Thụy Nhu che miệng nói khẽ với An Vĩ. An Vĩ chống cái đầu đang phát đau, thật tình, Thụy Nhu nhà ta, không phải dạng người làm ăn, làm người rất chân thật, cô vừa rồi không phải cố ý không nhiệt tình với Tiết ảnh hậu, mà trong quan điểm của cô, Tổng thống thế giới, hay là ảnh hậu thì vẫn là người bình thường, người gặp người có gì phải kích động sao.
“Tôi nói Đại tiểu thư của tôi, cô không thể nhìn bản chất của hiện tượng quá đơn giản!” An Vĩ hoàn toàn bất đắc dĩ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...