Việc tôi thích Thích Tuệ, rất khó để nói bắt đầu từ khi nào.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em là khi em tham gia thử vai trong đoàn làm phim, lúc ấy em mặc bộ váy xanh lá cây đơn giản, mái tóc dài buộc hờ sau đầu, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo đen láy.
Gần như không cần thử vai, chỉ cần em đứng đó cũng đủ trở thành ‘ánh trăng sáng’ đẹp nhất trong ký ức nam chính.
Quả thực em nổi tiếng vì video đó.
Nhưng người quá đẹp mà không có năng lực tự bảo vệ mình thì cái đẹp sẽ trở thành tội lỗi.
Vì thế xảy ra sự việc Giang Châu kia.
Khi tôi biết rằng em không chỉ tát Giang Châu mà còn đá anh ta, tự dưng tôi muốn bật cười, lại có cảm giác may mắn không hiểu nổi.
Đáng tiếc, tôi chỉ vào giới giải trí sớm hơn em hai năm, cho nên dù tôi vận dụng tất cả sức mình để chống lại Giang Châu khi đó đã cực kỳ nổi tiếng thì cũng chỉ có thể khiến Giang Châu không còn nhìn chằm chằm Thích Tuệ.
Điều này khiến tôi sinh ra tâm lý áy náy với em.
Vì vậy khi tôi biết em lần lượt thất bại hết lần thử vai này đến lần thử vai khác, tôi đã nhờ một người bạn tuyển em, tôi biết, cho em một cơ hội, chắc chắn em sẽ nắm bắt thật tốt.
Tôi bắt đầu liều mạng làm phim, cố gắng phấn đấu leo lên cao, tôi cũng hình thành thói quen chú ý đến em.
Biết em đóng máy không ai tặng hoa, mỗi lần em đóng máy tôi sẽ cho người lấy danh nghĩa người hâm mộ tặng hoa cho em.
Biết em tham dự tiệc rượu mà không có váy dạ hội, tôi sẽ nhờ người liên lạc với nhãn hàng để gửi váy cho em.
Điều này thực ra không đúng, cho dù tôi tự ôm hết nguyên nhân những gì xảy ra với em là do tôi thì cảm giác áy náy cũng không đủ để tôi phải chú ý đến em như vậy.
Tôi nghĩ, trên người em có điều gì đó mà tôi không thể buông bỏ, tôi không biết đó là gì.
Mãi đến ngày hôm đó, em đăng bài: Siêu thị giảm giá, mua một tặng một.
Hình ảnh đính kèm là hai chai sữa chua việt quất.
Gương mặt em đã dần hợp nhất với gương mặt trong trí nhớ.
Mấy năm trước em đã cứu tôi một mạng, ngày mà mẹ tôi bị thông báo đã qua đời.
Tôi đoán em không biết tôi muốn n.h.ả.y l.ầ.u, chỉ là khi em cầm hai bình sữa chua đi từ siêu thị ra, đi ngang qua tôi đang đứng cạnh lan can cầu vượt, em tiến tới nhét một bình vào tay tôi.
Lúc đó em mặc áo phông, quần short, tóc thắt thành hai bím dài, môi còn vệt sữa chua, cười tít mắt nói với tôi:
“Anh cũng là sinh viên đại học A sao? Siêu thị giảm giá mua một tặng một, tôi không uống lạnh được nhiều nên cho anh đó.”
Thật ra tôi không học cùng trường với em, chỉ tình cờ ở gần đó, nhìn gương mặt đỏ bừng vì nắng nóng mùa hè của em, tôi muốn từ chối.
Nhưng em ngang bướng, tôi không cần em càng đưa, “Cùng lắm thì sau này có cơ hội anh trả lại tôi!”
Cuối cùng tôi bất lực thở dài: “Vậy tôi làm sao để tìm cô?”
Em quay đầu lại, cuối cùng chỉ tấm áp phích khổng lồ in hình minh tinh đang nổi tiếng nói:
“Tuy tôi mới thi đại học xong nhưng sau này tôi sẽ theo đuổi con đường diễn xuất, đến lúc đó anh có thể thấy tôi giống như cô ấy.”
Ma xui quỷ khiến tôi xuống khỏi cầu vượt.
Sau này tôi chuyển chuyên ngành sang học đạo diễn, thực ra với tôi khi đó thì học ngành gì không còn quan trọng, học đạo diễn có lẽ sẽ dễ gặp lại em hơn.
Chỉ là không ngờ khi gặp lại, tôi không nhận ra em, em cũng không nhận ra tôi.
Có lẽ cả đời này em không biết mình đã từng cứu một sinh mệnh, cũng sẽ không biết tôi từng yếu đuối như vậy.
Sau khi nhận ra mình thích em, tôi cũng không quấy rầy em, tôi biết, em có người em thích, người đó niên thiếu thành danh, gia thế hiển hách, ảnh đế Tống Hách Nam.
Thành thật mà nói thì tôi rất ghen tị với anh ấy.
Phát hiện Thích Tuệ thích anh ấy là vì khi lần đầu tiên em đóng phim của tôi, tôi nhìn thấy em tìm kiếm hành trình của Tống Hách Nam trên di động, xem đi xem lại những lời anh ấy khi tham gia chương trình.
Nhưng khi tôi thấy bí mật yêu thầm của Thích Tuệ bị phơi bày nhưng anh ấy không có động thái gì, tôi biết anh ấy sẽ không đáp lại tình cảm của Thích Tuệ.
Tôi cảm thấy đau lòng hơn là may mắn.
Từ đó, tôi bắt đầu chậm rãi đến gần em, đứng sau lưng bảo vệ em, nhìn em từng bước tiến lên tầm cao mới, ngày càng tốt hơn, đạt được vô số giải thưởng.
Có lẽ tôi chưa từng nói với em, trong lòng tôi, em luôn là nữ diễn viên tuyệt vời nhất.
Năm tuổi, cha vì cứu người mà c.h.ế.t đuối, năm 17 tuổi, mẹ vì bệnh tật rời bỏ tôi, tôi vì đi mua bánh quế lạnh mà mẹ thích mà lại không được nhìn mặt bà lần cuối cùng.
Tôi nghĩ, nếu cuộc đời tôi là tổng hợp những bất hạnh thì Thích Tuệ chính là điều may mắn lớn nhất của tôi.
- --Hết---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...