10.
Hạ Thừa Niên sinh ra ở thị trấn cổ này, khi anh 5 tuổi, cha anh vì cứu người chết đuối mà mất.
Năm anh 17 tuổi, anh đến thành phố lớn để chữa bệnh cho mẹ, nhưng cuối cùng anh không giữ mẹ lại với mình.
Sau này, tháng 9 mỗi năm anh sẽ quay về ở đây một thời gian.
Sở dĩ anh tìm được tôi vì đạo diễn trùng hợp là bạn anh, sau khi biết không tìm thấy tôi thì nhờ anh hỗ trợ tìm kiếm, dù sao thì cũng không ai quen thuộc nơi này bằng anh.
Tôi từng vô tình xem qua một cuộc phỏng vấn anh, trong đó khi được hỏi về gia đình, anh chỉ nói “không tiện tiết lộ” rồi cho qua.
Tôi từng nghĩ anh muốn bảo vệ sự riêng tư của người nhà, giờ mới biết thì ra anh không còn người nhà nữa.
Người quản lý vỗ vỗ vai tôi nói Hạ Thừa Niên đã đến, tôi còn đang nhớ những lời anh nói.
Nghe tiếng nói, tôi quay lại theo bản năng, vô tình chạm đúng phải tầm mắt anh, sau đó nghe đạo diễn báo chuẩn bị, đã đến phần diễn của tôi.
Có lẽ do ánh mắt phía sau quá mãnh liệt, cũng có thể vì vết thương ở chân làm giảm năng lượng, tóm lại tôi phạm lỗi hết lần này đến lần khác trong cảnh quay đó, ngay cả sai lầm cấp thấp như quên lời cũng mắc phải.
Áy náy xin lỗi, tôi xin đạo diễn cho tôi nửa tiếng để tìm lại trạng thái tinh thần tốt hơn.
Lúc này Hạ Thừa Niên đi tới, anh mặc bộ quần áo thể thao giản dị màu trắng đen, tóc không chải cẩn thận, đỉnh đầu còn một nhúm vểnh lên, hai tay đút túi quần đi tới bên cạnh tôi, nhìn qua kịch bản trên tay tôi, cười khẽ: “Căng thẳng?”
Nói chính xác thì kỹ thuật diễn xuất của tôi có thể nâng cao một bậc là nhờ anh chỉ dẫn.
Từ đó trở đi tôi không đóng phim của anh nữa, bây giờ lại bị anh nhìn thấy, cảm giác giống như khi lang bạt giang hồ thì gặp sư phụ.
Nhưng tôi trong mắt anh giống như là khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn được chọn.
Siết cuốn kịch bản thành cuộn tròn, tôi không lên tiếng.
Thật lâu sau, anh chợt lộ ra nụ cười lười nhác, quay người bỏ lại một câu: “Tôi đi mua bánh hoa quế lạnh.”
Tôi kệ anh nói muốn mua gì, chỉ thở ra một hơi dài, nhìn bóng lưng anh khuất dạng, lập tức quay lại đoàn, nhanh chóng nhập vai, kết thúc thành công cảnh quay trong ngày.
Đối với bánh hoa quế lạnh, tôi cũng được nếm thử trong bữa tối.
Lúc đó tôi đang ngồi trên bậc thềm đá được bao phủ bởi ánh nắng chiều, ăn salad rau mà quản lý đưa cho cùng mấy miếng thịt bò mà tôi lén cất trong túi.
Đang lướt điện thoại, tôi chợt thấy Tống Hách Nam trên mục hot search, tôi lướt qua, bỏ di động xuống, ngẩn người nhìn bóng người ngược sáng trên cây cầu đối diện.
Thực ra từ khi đến đây, tôi không nghĩ đến anh nhiều, bây giờ nhìn thấy có những cảm xúc không rõ, tựa như tiếc nuối thời thanh xuân.
Khi Hạ Thừa Niên xách theo hộp bánh hoa quế lạnh xuất hiện, tôi đang vô cùng miễn cưỡng nuốt salad rau trong miệng.
Anh ngồi xuống bên tôi, mở hộp đưa tôi, lập tức mùi hoa quế thơm ngọt tỏa ra ngào ngạt.
Tôi không kiềm chế được mà ăn liên tục rất nhiều miếng, xong rồi thì rầu rĩ, âm thầm tính toán có bao nhiêu calorie, thầm thề không ăn thêm miếng thức ăn nào trong bảy ngày tiếp theo.
Nhưng hôm sau tôi đã thất bại, vì Hạ Thừa Niên lại mang bánh thanh mai đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...