Sau khi kế hoặc không thành công, Lô Uẩn Uẩn cũng không lấy làm lạ.
Cô ta vốn dĩ đúng như Châu Thư Nhiên nói là chỉ muốn diệt trừ Tiết Mục Dao thôi.
Nhưng vì bản mặt lần này nên Lô uẩn Uẩn đã nhanh tay xử gọn Tiết Mục Dao gấp gáp hơn cả trong suy nghĩ của Châu Thư Nhiên.
Chỉ đến sáng ngày kia, báo trí truyền thông rầm rộ đưa tin tức Tiết Mục Dao vì tai nạn giao thông mà qua đời, là đàn chị nên Lô Uẩn Uẩn trong bản tin nước mắt tuôn rơi như mưa, nói những lời tự trách nên chưa đầy 24 giờ đồng hồ cô ta lại đưa bản thân lên vị trí đầu bảng với dòng tiêu đề "Đàn chị của năm: xinh đẹp - lễ phép - kính trọng! "
Tuy có nghĩ đây không phải trùng hợp đến mức vậy nhưng Châu Thư Nhiên vẫn không rét mà rùng mình một cái.
Cô ngẩng mặt nhìn lên trời thở dài, nếu đã một người nói chị ta xấu xa thì cô không tin nhưng đã là mấy người xung quanh chị ta đều bỏ mạng lần lượt vì tai nạn thì chắc phải có gì đó rồi.
Cô đứng dậy khỏi bồn tắm, khói bay nghi ngút qua khe cửa, tắm ở đây đúng chất lượng, khiến đầu óc con người thư thái ra bao nhiêu!
Mặc một cái áo ngủ mỏng, Châu Thư Nhiên đưa người tựa vào cánh cửa sổ làm bằng gỗ cao hơn 3 mét, cô đã liên tục thở dài rồi...!Thực sự mọi chuyện bây giờ đang rối hẳn lên, cô không biết bản thân bị sao nữa...!mẹ nuôi cô nói thật ra Châu gia bên ngoài chỉ là cái vỏ bọc dù cô biết điều đó là đương nhiên nhưng ngẫm lại hình như còn mang ý nghĩa khác?
Đang rơi vào trong dòng suy nghĩ, điện thoại ở trên bàn khẽ rung thu hút sự chú ý của cô.
Châu Thư Nhiên cầm lấy nhìn qua dòng số lạ, mặt không biểu cảm nhấn nghe, rất ít người biết số riêng của cô nên trước sau gì cũng phải nghe máy đã xem ai gọi
"Châu Thư Nhiên! Cuối cùng mày cũng nghe máy! "
Cánh tay cầm điện thoại của Châu Thư Nhiên bỗng siết chăth khi nghe thấy giọng nói này từ bên kia.
Nếu cô còn không nhận được ra cái giọng này thì không phải con người rồi!
"Châu Thanh Tấn? Ông sao nửa đêm gọi điện cho tôi làm gì? "
Châu Thanh Tấn dù đang tức đến trợn mắt nhưng vẫn cố nhịn được tí gì hay tí nấy, ông ta tay nắm chặt thành nắm đấm đập bụp bụp vào tay ghế sô pha làm giảm cơn tức
"Châu Thư Nhiên! Đưa chả lại tao số tiền mày lấy nhanh lên! Mày dám lấy trộm tiền của tao sao con khốn? "
"Ra lệnh cho ai vậy? Có giỏi thì ông tự lăn đến đây mà lấy! À...!chắc gì ông đã đến đây an toàn được phải không Châu lão gia? "
"Mày...! mày...!cái đồ nghịch tử! Tao nuôi mày không tiếc một xu, vậy mà mày dám ăn nói với cha ruột mày như thế này! Loạn, loạn rồi! "
Châu Thanh Tấn luôn miệng kêu gào khiến Châu Thư Nhiên phát bực, thẳng tay tắt luôn điện thoại rồi vứt nó vào một xó quyết định đi ngủ không thèm quan tâm cái lão già đó! Cả cái nhà họ Châu này thực sự còn ai bình thường được không vậy? Làm con lão già hồ ly đó cô thấy phát tởm, có cha ruột nào năm lần bảy lượt muốn giết con gái ruột không chứ? Giờ về nước sự thận trọng của cô ngày một cao, bản thân cô buông lỏng một chút là chết như chơi, tuy có Bạch Tử Hàn đứng sau giúp đỡ nhưng việc mà cô làm vẫn bị Châu Thanh Tấn bám sát.
Nhắc đến Bạch Tử Hàn, khóe môi của cô bất giác nhếch lên, cô không nghĩ là anh ta thực sự giữ đúng lời hứa mà đảm bảo an toàn ở trong nước cho cô.
Tên này tuy ăn nói thô bạo và suốt ngày lặn tăm nhưng lúc cần lại có mặt, cũng khá tuyệt không đến mức bỏ đi...!Nhan sắc co, tiền có, thế lực có nhưng mà sao ở Dương Hải này mọi người không biết nhỉ? Đang yên tinh, một lần nữa tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn vào màn hình, vẫn là dòng số của Châu Thanh Tấn, cô thầm chửi con mẹ nó quá mặt dày dai dẳng rồi bấm nghe:
"Sao? Lại muốn tôi đem tiền trả à? Đã bảo lăn đến đây mà lấy! "
Nhưng lần này phía kia không phải giọng của Châu Thanh Tấn mà là giọng của mẹ cô.
Liên Bích ở đầu giây bên kia đối mặt với ánh mắt lườm của chồng mình, bà run rẩy nói nhỏ nhẹ với đứa con gái:
"Thư Nhiên, là mẹ...!Mẹ đây con...!"
Một phút yên lặng, cô thở dài, tuy hận Châu Thanh Tấn và Châu gia nhưng dù sao thì mẹ cô cũng không hận được, bà năm xưa tuy bỏ lại cô nhưng trước sau gì cũng là bị ép nên mới bỏ chứ trong lòng bà không muốn làm vậy.
Lý do cô mềm lòng trước Liên Bích bởi vì chính bà là người chuyển toàn bộ dữ liệu và mật khẩu của máy chủ công ty kia cho Châu Thư Nhiên, giúp cô cắt bớt được công đoạn dài để lấy tiền.
Không nghe thấy cô nói gì, bà vội vã, tay chân luống cuống hết lên
"Thư Nhiên, mẹ đây.
Con vẫn nghe mẹ nói chứ? "
"Vâng...!"
Tuy chỉ trả lời một chữ ngắn gọn nhưng lại.làm giảm nỗi lo của Liên Bích.
Bà vừa định vui vẻ bào chồng thì ông ta đã nhanh tay giựt lấy điện thoại, tắt nguồn rồi đẩy ngã bà phủi mông mà đi.
Liên Bích giờ đây rất suy sụp, bà ngồi trên ghế khóc nấc lên, bà không biết nên giúp con gái hay giúp chồng.
Nếu bị phát hiện ra năm đó.bà lén giúp cô lấy tiền thì chắc giờ tính mạng bà sẽ không giữ nổi! Hơn 30 năm sống bên nhau nhưng tiền và quyền lực mới là sự ưu tiên trong lòng Châu Thanh Tấn, đến cả con gái ruột ông ta còn dám ra tay thì bà là cái thá gì chứ!
_______ truyện được viết và đăng tải duy nhất trên noveltoon, tải app đọc để ủng hộ tg______
Châu Thư Nhiên cũng rất rối, cô không thể nào khuyên mẹ ly hôn vì trong tay mẹ còn đang nắm cổ phần Châu thị, nếu bà chịu bỏ cổ phần thì chắc chắn Châu Thanh Tấn vui vẻ kí giấy nhưng cô lại muốn mẹ giữ lại chút cổ phần đó phòng thân.
Trên di chúc, bà có viết nếu cái chết xảy ra bất ngờ không rõ nguyên nhân hoặc do nguyên nhân quá mơ hồ thì toàn bộ tài sản của bà sẽ đứng tên Châu Thư Nhiên, ngược lại thì số tài sản đó sẽ chia đôi cho Châu Thanh Tấn và đứa con trai Châu Tri Vĩ.
Chỉ một bản di chúc đã cầm chân được ông ta, suốt mấy năm nay dù muốn lấy số cổ phần đó nhưng Châu Thanh Tấn luôn phải chờ đời, chờ một ngày nào đó bà chết vì bệnh tật ông ta sẽ đứng tên toàn bộ.
Cô vì thế cũng cuốn theo, cô biết bản thân sẽ là mục tiêu của Châu Thanh Tấn và sắp tới đây sẽ là mục tiêu của nhiều người hơn nữa!
Chuẩn bị lim dim ngủ, bỗng nhiên chuông báo cháy trên trần khách sạn im ắng liền rú lên một hồi ing tai.
Châu Thư Nhiên thầm mắng đêm nay là cái đêm xui xẻo gì vậy chứ? Cô bừng dậy thật nhanh, đi đôi dép bông trong nhà rồi chạy về hướng cửa.
Ở bên ngoài, nhân viên khác sạn đang chia nhau đưa khách ra bên ngoài một cách nhanh chóng, vì ở tầng 15, cô bắt buộc phải đi thang bộ xuống.
Đang đi trên cầu thang, trong dòng người đua nhau vội vàng chạy thì cô thấy một câu thiếu niên vẻ mặt hết sức bình tĩnh như không có chuyện gì, cậu ta đeo cặp kính kết hợp với áo sơ mi nhìn như một thư sinh.
Bất kể đám người xô đẩy thế nào cậu thư sinh đó vẫn bình thản mà đi xuống tầng.
Cảm nhận được có ánh mắt nhìn, cậu ta quay đầu sang nhìn thẳng về phía Châu Thư Nhiên, chiều cao của cậu ta rất khá nên nhanh chóng thấy được cô đang nhìn.
Châu Thư Nhiên hơi ngượng nên cũng cắm đầu bước nhanh xuống.
Qua cửa sau khách sạn, cô mới thở phsof một hơi, lâu lắm mới đi bộ dài như này.
Liếc nhìn xung quanh, cô không còn thấy cậu thư sinh đó đâu nữa nhưng ấn tượng của cô về cậu ta cũng rất rõ nét.
"Cút xa ra tên già! Tay nào chạm vào tôi thì đừng trách tôi chặt luôn tay đấy! "
Bên đằng kia, giọng nói vừa phát ra là của một cô gái có mái tóc xoăn ngắn ngang lưng, cô ta mặc sản phẩm mới ra của Channel, dáng người nhỏ nhắn nhưng tư thế chống eo và bẻ mặt vênh váo, khinh thường áp đảo đối.phương.
Châu Thư Nhiên nhìn liếc qua tự nhiên nhớ đến Bạch Tử Hàn, cách ăn nói cộc lốc vênh váo này rất giống! Hay lại là anh em gì đây? Cô không nghĩ Bạch Tử Hàn lại nhiều người thân như vậy...
"Cô bị điên à? Người ta xô đẩy tôi mới đụng phải cô chứ tôi có muốn đâu? " Ông ta bất lực giải thích trước khí thế áp đảo của cô gái đó nhưng đổi lại là vẻ mặt thờ ơ nhìn lão bằng nửa con mắt của cô gái đó.
Cô gái rút một điếu thuốc lá ra hút, nhả làn khói ra thẳng khiến lão ta hít phải ho vài cái.
Khi ho xong lão nghe thấy tiếng cười và giọng nói chế riễu cạnh bên:
"Tôi cho ông nói à? Câm và cút đi! Hôm nay bà đây rất khó chịu, còn ở lại có khi tôi chán quá nhớ tay giết lúc nào không hay! Haha...!"
Đứng ngoài nghe mà Châu Thư Nhiên cũng phải nể phục cô gái đó! Dám lên giọng như vậy với lão Kim giám đốc nổi tiếng thì đúng thật là phải có địa vị rất cao hoặc là không có gì nên mới không sợ! Kim Thiền Quân khi nhìn rõ mặt cô gái coi trời bằng vùng này thì mới ngớ ra, ông ta cắn rằn gằn từng chữ một:
"Bạch An Nhi! Thì ra là mày! "
Bạch An Nhi ừm nhẹ một tiếng, lấy điếu thuốc đang hút ra dí đầu nóng còn khói chưa bay hết lên áo sơ mi Kim Thiền Quân đang mặc làm lão nóng đến gào thét.
"Đúng là anh em một nhà.
Em thì giựt chồng, anh thì xàm sỡ người khác! Nhà mấy người sinh ra cái loại chó mèo gì vậy? "
Lão ta càng nghe càng sôi máu, điên tiết lão vùng ra xông lên bóp cổ Bạch An Nhi thì cánh tay của lão bị giữ lại.
Châu Thư Nhiên với ánh mắt lạnh lùng, bàn tay không giảm lực siết giữ chặt tay lão khiến lão càng bực hơn.
"Xàm sỡ còn muốn giết người ở đây? Bạch gia mà ông cũng dám đụng sao Kim Thiền Quân?"
Nãy đứng nghe cô có thấy lão ta chỉ vào cô gái kia nói Bạch An nhi, cô cũng hiểu ra người này chắc chắn có liên quan hay nói cách khác là người thân ruột thịt của Bạch Tử Hàn.
Cô gái tên Bạch An Nhi đứng sau cô vẻ mặt vẫn không đổi, nháy mắt có phần thích thú, khiêu khích lão Kim.
Dù sao có chết lão già này cũng không giết lại cô nhưng lần này có người đến giúp lại có chút thú vị...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...