Một lát sau, khi đạo diễn kêu ngừng, Châu Thư Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm cùng quản lý Giai vào phòng trang điểm để tẩy trang.
Lúc cầm hộp nước tẩy trang lên, cánh tay của cô bỗng khựng lại.
Giai Đường Đường đang cầm bông tẩy trang quay ra thấy động tác của Châu Thư Nhiên dừng lại cô thắc mắc
"Sao vậy? Bông đây...!"
"Nước có vấn đề! "
Châu Thư Nhiên mặt không cảm xúc, cầm lọ nước tẩy trang đi vào trong nhà vệ sinh rồi lấy một xấp giấy, ngửa chai nước tẩy trang đổ vài giọt lên xấp giấy dày, bất chợt xấp giấy bị lụi đi.
Đứng ở bên ngoài quan sát, mắt Giai Đường Đường trợn ngược đầy kinh sợ, chạy vội vào giựt lấy chai nước tẩy trang trên tay Châu Thư Nhiên đổ toàn bộ xuống bồn vệ sinh rồi xả nước.
"Đây là...!"
"Axit! "
Mặt cô vẫn thản nhiên như không khi nói đến từ này
"Có vẻ như mấy con người ngu dốt kia chưa được chính tay em dạy dỗ nên vẫn còn lộng hành tự do như này! Để xem nào...!"
"Em muốn làm gì? "
"Gọi Tiết Mục Dao vào đây! "
Tiết Mục Dao là diễn viên quần chúng mới đến, cô ta có gương mặt nhỏ nhắn, luôn cười nói với mọi người và đặc biệt sùng bái Lô Uẩn Uẩn.
Lý do tại sao Châu Thư Nhiên lại chỉ đích danh gọi Tiết Mục Dao vào là có nguyên nhân cả.
Rất nhanh, Giai Đường Đường đã lôi cổ Tiết Mục Dao đến, miệng cô ta không ngừng la hét chửi bới.
"Chị làm cái gì tôi vậy? Đây là ức hiếp người quá đáng! "
"Tôi làm gì lát cô sẽ biết! "
"Bỏ ra...!"
Vừa bị lôi vào phòng, Giai Đường Đường đã nhẫn tâm quăng cô ả vào trong rồi chốt luôn cánh cửa, hùng hổ đứng dựa lưng vào cánh cửa đó, khuôn mặt như thách thức Tiết Mục Dao trốn ra khỏi đây thử xem?
Cô ta bị ném vào rất mạnh, ngã sõng soài ra đất, lúc ngẩng lên thì thấy bản thân đang nằm dưới chân của Châu Thư Nhiên.
Tiết Mục Dao sợ hãi, lui lui về sau và tự động đẩy bản thân vào thế tiến không được, lui không xong.
"Cô gan cũng lớn nhỉ? Tiết Mục Dao...!"
Giọng nói Châu Thư Nhiên càng làm cô ta hoảng loạn, điên cuồng phủ định
"Mấy người điên cả rồi! Thả tôi ra, tôi không làm gì cả! "
Ánh mắt Châu Thư Nhiên thích thú nhìn cô ta, một tay chống cằm giọng điệu vui vẻ hỏi lại
"Tôi bảo cô làm gì à? "
Đúng như dự đoán, Tiết Mục Dao mặt trắng bệch không dám nói gì, ấp úng rồi thôi.
Cô ta biết trò của bản thân đã bị lộ rồi nên ngay lập tức rút điện thoại ra gửi tin nhắn ngay cho một người.
Hành động ngu xuẩn này một lần nữa bán đứng bản thân cô ta.
Châu Thư Nhiên đứng dậy đá bay chiếc điện thoại rồi dẫm nát, tiến sát lại gần Tiết Mục Dao, giọng đầy cảnh cáo:
"Đứng có làm mấy cái trò tiểu nhân này! Với cái sự ngu ngốc của cô thì chả làm gì được đâu! "
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là trợ lý của Lô Uẩn Uẩn!
"Có ai bên trong không? Sao cửa lại bị khóa rồi? "
Dứt lời, Giai Đường Đường mở cửa ra.
Bên ngoài là Lô Uẩn Uẩn cùng trợ lý, thấy Châu Thư Nhiên và Tiết Mục Dao, nét mặt cô ta vẫn không đổi, vui vẻ tiến đến gần Châu Thư Nhiên, khi đi qua Tiết Mục Dao còn cố ý dẫm chân lên tay ả.
"Ồ! Thư Nhiên, sao phải chốt cửa phòng? "
"À, không có gì đâu tiền bối "
Thấy cũng không còn gì, Lô Uẩn Uẩn chỉ khẽ cười nói vài câu rồi lại cùng trợ lý lẫn Tiết Mục Dao đi ra.
Giai Đường Đường tiến lại gần Châu Thư Nhiên, giọng nghi hoặc hỏi lại:
"Sao em biết Tiết Mục Dao là người đổ axit vào chai? "
"Linh cảm! Ờ, chắc do linh cảm em tốt! "
Giai Đường Đường: "......!"
Có ngu đến mấy cũng biết đây chắc chắn không phải do linh cảm, mà có linh cảm biết được chai nước có vấn đề thì cũng không thể biết rõ kẻ làm!
Tô xong son, Châu Thư Nhiên cười lạnh, giọng nói cũng lạnh đi
"Thật ra Tiết Mục Dao không phải người đứng sau! Người đứng sau là Lô Uẩn Uẩn.
Việc này cũng không nhắm vào em, chỉ muốn một mũi tên trúng hai cái đích trong tưởng tượng, thực tế là nhắm vào người ngu dốt như Tiết Mục Dao.
Chị thử nghĩ xem, Lô Uẩn Uẩn là người như nào mà có thể mượn tay loại ngu dốt như Tiết Mục Dao để xử lý em được? "
Não của Giai Đường Đường được khai sáng, à lên một tiếng như hiểu ra mọi chuyện.
Đúng thật là nếu lần này Nhiên Nhiên vô tình dùng chai nước đó thì một mình Lô Uẩn Uẩn khử được cùng lúc hai mục tiêu! Đấy mới chính là suy nghĩ của môth người nham hiểm, thông minh như cô ta.
_______________________
Tại phòng khách sạn nhất thành phố
Bạch Tử Hàn đang ung dung ngồi uống rượu, bộ dạng lười biếng, quyến rũ trong bộ quần áo thể thao lại vô cùng đẹp trai, khí thế.
Không gian đang yên tĩnh, bất chợt có tiếng quẹt thẻ vào cửa, cánh cửa với ổ khóa điện tử được mở ra.
Một cô gái khoác áo khoác đen, đeo khẩu trang và mũ cầm theo túi sách đi vào trong, bộ dáng như ăn trộm.
Bạch Tử Hàn ngáp một cái, rót rượu ra uống tiếp.
Cô gái đồ đen đó không ai khác ngoài Bạch An Nhi, ai không biết nhìn vào tưởng Bạch Tử Hàn lén lút đi gặp tình nhân!
"Anh hai, tài liệu với video đây! "
Bạch An Nhi toát mồ hôi ném cái túi sách đen đó ra bên cạnh chỗ ngồi của anh, giọng nói mệt mỏi.
Thấy chai rượu lập tức đưa lên miệng uống
"Đủ hết chứ? "
"Khà...!Tất nhiên là đủ hết rồi! Anh đi khỏi Bạch gia thì cái nhà đó tất nhiên em lộng hành thoải mái không ngán ai! "
Gạt đi chút rượu dính trên mép, Bạch An Nhi nằm vật xuống sô pha, lười biếng muốn đi ngủ.
Bạch Tử Hàn cầm lấy sấp tài liệu bên cạnh, khi mở ra xem khẽ nhíu mày, mấy phút sau để lại rồi đứng dậy đi đến chỗ Bạch An Nhi đá đá vào người cô
"Cút về Bạch gia mà ngủ! "
"Sao anh tuyệt tình vậy? Em không màng nguy hiển đến đây đưa cho anh tài liệu quan trọng mà giờ cho ngủ tí thì lại đuổi! Anh không biết bà già Kim Hạ Như kia dọa em sợ chết khiếp khi em mở khóa phòng anh đâu! "
"Anh không tin em sợ bà ta, từ bé đến giờ em không biết sợ một ai mà? Lá gan em thật khiến một người như anh đây bất ngờ! "
Mặc kệ lời anh nói, Bạch An Nhi xua tay rồi lại úp mặt xuống ghế ngủ tiếp.
Giờ cô chỉ muốn ngủ thôi, để tiếp sức sống chung với hai con quỷ ở nhà nữa! Bạch Tử Hàn thấy vẫn không đá được Bạch An Nhi ra khỏi cửa, quay ra chỗ ngồi lấy điện thoại, bấm gọi cho Tần Dịch
"Tần Dịch à, mình muốn nhờ...!"
Chưa nói hết câu chiếc điện thoại đã bị Bạch An Nhi cướp lấy, cô lườm anh đầy cảnh cáo.
Tần Dịch đầu dây bên kia vẫn đang làm việc, nghe Bạch Tử Hàn nói được một lúc rồi chỉ có tiếng ồn thì anh hỏi lại hai lần
"Có chuyện gì sao? "
"Không có không có! Làm việc tiếp đi! "
Tắt máy, Bạch An Nhi hậm hực bỏ đi không thèm quay đầu lại, cái người anh trai chết tiệt này chẳng bao giờ có lòng từ bi.
Bắt cô đóng cái vở kịch kia xong giờ thành kẻ trộm, lấy xong đồ lại đuổi đi không thương tiếc! Thở dài một hơi, vừa đi Bạch An Nhi vừa nghĩ tới Tần Dịch, chẳng lẽ có mỗi anh đối tốt với cô? Hay do hai người có hôn ước nên anh mới đối tốt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...