Thoáng cái đã 5 năm, từ một cô bé ngày nào còn đang lạc lõng giữa bóng đêm với thân hình bé nhỏ mà giờ đã thành một thiếu nữ 18 tuổi học trường cấp ba nữ sinh của Dương Hải - thành phố đệ nhất, xa hoa và hội tụ toàn những đỉnh cao trong xã hội.
Trường cấp ba nữ sinh nghe có vẻ tồi tàn nhưng nó thuộc loại trường top của thành phố, nơi đây cũng toàn tiểu thư danh giá, quyền quý.
Mặt trái lại, chỉ cần có tiền có quyền là vào được chứ không như cái danh " khắt khe đầu vào " của trường lập ra.
Từ khi được La Bằng Bằng dẫn về rồi gặp gỡ người mẹ nuôi đệ nhất kĩ nữ Dương Hải - Tinh Nhuê, giờ đây Châu Thư Nhiên cũng đã quen dần với cái cuộc sống bấp bênh trên đống tiền của nơi này.
Mẹ nuôi cô là một người có đôi mắt sắc bén, chỉ cần liếc qua là nhìn thấu tâm tư con người, cũng là một kĩ nữ mà giới đàn ông trong tầng lớp thượng lưu xếp hàng để được ngồi chung bàn nhiều không đếm xuể! Chưa bao giờ mang danh tiểu tam dù làm cho bao người đàn ông sẵn sàng bỏ vợ bỏ con để bám đuôi theo đuổi vì bà mang theo trong mình chiết lí " Chơi gái thì phải trả tiền, còn muốn chơi đệ nhất kĩ nữ thì dùng cả cuộc đời và cuộc sống để trả ! "
Chính vì thế mà khiến bao nhiêu người đàn ông trái tim tan nát khi không theo đuổi được.
Tinh Nhuê cũng là người đã rèn luyện Châu Thư Nhiên theo lối riêng, tách biệt hoàn toàn với những thứ đen tối trong cuộc đời mà bà đã gặp phải, bà chưa bao giờ giấu cô về quá khứ mà nói thẳng ra những chuyện cô nên biết vì nó sẽ là điểm tựa cho những quyết định, sự cám rỗ của bóng tối thành phố Dương Hải mang đến.
Chính vì thế mà Châu Thư Nhiên luôn rất hâm mộ người mẹ nuôi này, bà muốn đem cả ước mơ của bà dành cho cô, tất cả những gì bà có dành cho cô...
Đang mải chìm vào dòng suy nghĩ thì bả vai của cô bị huých nhẹ, người bạn thân Tịch Hạ nhắc nhẹ :
" Nữ thần tập trung kìa, đừng để lão già Thái ghi vào sổ không thì lão lại có cơ hội ra oai! "
Khẽ gật đầu, Châu Thư Nhiên vẫn chán nản nhìn lên bảng rồi nhìn qua cô bạn thân có khuôn mặt trắng tròn bên cạnh, tay không tự nhủ mà nhéo cái rồi thích thú nhéo thêm cái nữa...
Tịch Hạ: Biến thái.
Quá biến thái !
" Má của tiểu Hạ mềm quá, tí hết giờ nhớ cho vương gia 'nựng' cái "
Tịch Hạ toát mồ hôi lạnh quay sang nhìn cô bạn thân Châu Thư Nhiên vẫn chưa thu móng vuốt, gương mặt vừa lưu mạnh lại còn thêm tư thế ngồi chống tay vô cùng lười biếng cũng vô cùng đẹp trai...
Nữ thần quả nhiên nữ thần, xinh gái đã thôi đi còn đẹp trai, ừm...!lưu manh, vô lại quá nữa!
" HAI CÁI TRÒ KIA CÓ NGHE TÔI GIẢNG GÌ KHÔNG? "
Giáo sư Thái đứng trên bục giảng giận dữ gầm lên khiến cả lớp đều nhìn về phía Tịch Hạ và Châu Thư Nhiên một cách hóng hớt
" Làm sao giờ...!tôi...!nữ thần cứu tôi với...!"
Tịch Hạ run rẩy quay sang nhìn Châu Thư Nhiên cầu cứu, gan cô nhỏ lắm! Nay chắc chắn lão già Thái sẽ không bỏ qua mất!
Ngược lại với vẻ mặt như cả thế giới đang bị hủy diệt của cô bạn thân thì Châu Thư Nhiên bình thản nhéo thên cái nữa rồi liếc nhìn lên giáo sư Thái đầu bốc khói trên kia, giọng hờ hững nói :
" Lão sư, trước khi bắt lỗi bọn em thì hãy bắt lỗi chính bản thân kìa...!"
" Em...! "
" Dòng ba, hàng một, chữ thứ năm từ trái qua, đủ rồi chứ lão sư thân yêu? "
Trước sự tức giận của Thái Huấn Tự và cả những ánh mắt ngạc nhiên bao gồm cả Tịch Hạ thì Châu Thư Nhiên vẫn thản nhiên nghịch nghịch cây bút, nhếch mép cười xinh đẹp đến động lòng người.
Giáo sư Thái sau khi nhìn lại cũng biết bản thân sai liền xấu hổ đến tức giận nhưng không nói được lên vì ông biết càng nói càng nhục nên cắn răng im lặng.
Trước đây ông đặt ra luật sai thì mời phụ huynh lên nói chuyện nhưng xem cái gia đình của con nhóc Châu Thư Nhiên có ai bình thường không? Mẹ thì mang đôi mắt sắc bén đến, nói câu nào cũng mỉm cười tao nhã rồi sau đó đáp trả một màn khiến ông nghẹn lời.
Người dì thì là nhân viên công sở mà như đám lưu manh! Lúc nào đến cũng mang theo vài tên to cao xăm hình nói là tài xế, bạn thân,...!vào đến nơi thì ông chưa kịp phê bình đã thấy người phụ nữ này tâng bốc cháu gái mình lên tận chín tầng mây, kết quả cả tiếng ông chỉ dám phụ họa khen theo chứ không dám chê!
Chuông báo vừa reo, Tịch Hạ đã ôm cặp sách chạy một mạch ra cổng cùng với đôi mắt có hình trái tim hiện rõ, lúc đi còn lém lỉnh trêu Châu Thư Nhiên một câu :
" Nữ thần! Xin lỗi nhé, giờ mình phải đi ôm chồng yêu đây! Lần sau có dịp sẽ để nữ thần ôm hôn! "
À, còn kèm cả hai cái hôn gió chứ ?
Châu Thư Nhiên nhếch mép vẫy tay chào lại rồi cũng cầm cặp sách ra phía sau trường học, vừa đi vừa quan sát xung quanh như đang đề phòng.
Sân sau trường cấp ba nữ sinh chủ yếu toàn là hoa và cây cỏ để cho các nữ sinh chụp ảnh, ngắm,...!Đi sâu hơn vào vườn hoa là một bức tường đá không quá cao.
Châu Thư Nhiên dáng người khá thấp nhưng bức tường trước mặt không hề làm khó cô gái.
Cô ném nhẹ chiếc cặp sách ra ngoài, ước chừng một chút rồi lùi ra sau lấy đà bật mạnh đu lên.
Hơi vất vả chút mới chèo qua, Châu Thư Nhiên nhanh chóng nhảy xuống tiếp đất, phủi bụi, cầm cặp sách tiện tay đeo luôn chiếc khẩu trang đen chuẩn bị sẵn rồi tiến vào chỗ con ngõ tối gần đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...