Nói đến Loan Đao Viên Nguyệt này, Tư Không Thu Trạm mím môi, thần sắc có chút quái dị nói: “Nhặt được.”
‘Phụt’ – Nước miếng trong miệng Bùi Mạch Ninh thiếu chút nữa là phun
hết cả ra, hơi kinh ngạc vì nguyên nhân Loan Đao Viên Nguyệt này xuất
hiện. Chậc chậc, cho dù là ban ngày cũng đừng khoác như vậy chứ? Thế
gian này lại có chuyện may mắn như thế hay sao?
Thấy vẻ mặt Bùi Mạch Ninh không tin, Tư KhôngThu Trạm có chút xoắn xuýt nói: “Thật là nhặt được mà! Vào buổi tối ngày hôm đó, lúc ta tới tìm nàng, tại
vùng ngoại ô thì vô tình nhìn thấy. Bản thân ta vốn không có ý tưởng gì
với thanh Loan đao này .” Nhắc tới cũng ly kỳ, hắn chẳng qua là tò
mò liếc nhìn vùng đất đột nhiên xuất hiện mà thôi, ù ù cạc cạc thế nào
lại thấy loan đao này.
Bùi Mạch Ninh kinh ngạc có chút nghi ngờ ngắm nhìn Viên Nguyệt Loan
Đao. Nàng phát hiện ra nó cực kì có linh tính, một màu sáng bóng linh
động, dường như đang muốn khoe ra linh tính đặc biệt với nàng.
“Chuyện này thật đúng là kỳ lạ .” Bùi Mạch Ninh như có chút
đăm chiêu suy nghĩ. Thế gian này chuyện lạ gì cũng đều có, thần khí
không phải là không có, huống hồ, loan đao này có một nguồn sức mạnh rất lớn, đương nhiên nó sẽ khiến công lực của người sử dụng tăng lên rất
nhiều.
Ở Tư Không gia an tĩnh mấy ngày, xác định hoàng gia không có bất cứ
động tĩnh gì, mà Bùi Mạch Ninh tin tức kia tung ra bên ngoài. Lập tức
trong Kinh đô nổi lên những lời bàn tán dị nghị xôn xao.
Ban đêm, toàn bộ Tư Không gia đều tịch mịch không có bất cứ âm thanh nào, người trong phủ đều tiến nhập mộng đẹp.
Một chút thân ảnh lặng yên đi ra khỏi phòng ngủ, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có phần khẩn trương.
”Chậc chậc, biểu muội, muội không có ý định rời khỏi nơi này sao?” Cơ hồ là biết Bùi Mạch Ninh sẽ đi ra, thanh âm yêu nghiệt của Phong Khinh Tuyệt liền vang lên.
Đi xa vài bước, Bùi Mạch Ninh mới quay đầu trừng mắt nhìn Phong Khinh Tuyệt, ngữ khí không tốt nói: “Đã trễ thế này, biểu ca không ở phòng ngủ, tìm tới muội làm gì?”
Phong Khinh Tuyệt nhẹ nhàng chậm chạp nở nụ cười, mắt phượng nhướn lên từng đợt u quang: “Biểu muội, muội chẳng lẽ đã quên, người trong Địa ngục đâu có phân biệt ngày đêm, hơn nữa lại còn là những kẻ đứng đầu như chúng ta .”
Hô hấp của Bùi MạchNinh cứng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Khinh Tuyệt, mím chặt môi, trong mắt có vẻ phức tạp.
” Hoa tai Lưu quang đã lấy được, đâu có lý do gì để lưu lại nơi
nhân gian này nữa, đúng không? Địa ngục tuy rằng có Lục phán quan quản
lý, nhưng muội thân là Diêm vương, Địa phủ không thể cứ tiếp tục vô
chủ.” Ngữ khí của Phong KhinhTuyệt nhẹ nhàng chầm chậm như trước, nhưng lại chạm đến đáy lòng nàng.
“Biểu ca” Nàng chua chát mở miệng, cười khổ một tiếng. Chẳng lẽ nói bản thân nàng có điều không cam lòng hay sao?
“Được rồi, bất kể muội nói thế nào, hoa tai Lưu Quang vẫn cần phải thả về. Chúng ta tất nhiên phải trở về Địa phủ một chuyến.” Phong Khinh Tuyệt hiếm khi thu hồi vẻ cười cợt, ngữ khí rất kiên quyết nói.
Bùi Mạch Ninh im lặng. Đúng như vậy, hoa tai Lưu Quang đã ra khỏi
Địa phủ quá lâu, có nhiều khả năng sẽ xảy ra những chuyện không hay ,
nàng xác thực phải trở về một chuyến.
“Kỳ thực muội cũng không cần lo lắng như vậy. Hắn là loại
người không thể không đi vào Địa phủ, tà khí trong cơ thể hắn vẫn luôn
tồn tại. Trên cơ bản một nửa đã xem như là một kẻ ma tộc, xuống địa phủ chẳng phải việc khó.” Phong Khinh Tuyệt thấy biểu muội nhà mình sắc mặt có chút khó coi liền thở dài nói.
Đôi mắt Bùi Mạch Ninh trong phút chốc sáng ngời, sau một lúc lâu mới thản nhiên cười, nghiêm túc nhìn Phong Khinh Tuyệt nói: “Biểu ca, cám ơn huynh.”
Phong Khinh Tuyệt có chút không được tự nhiên, che miệng ho nhẹ một tiếng, vẫy vẫy tay định rời đi, nhưng cũng không quên nói: “Chẳng qua, muội đừng có quên nhắc hắn trước về thân phận của muội là được- – -” Thanh âm thập phần nghiêm túc.
Bùi Mạch Ninh chậm chạp đứng yên tại chỗ, mấp máy môi đỏ mọng. Thân phận ……
Trong đêm khuya, người từ lâu trong giấc mộng bị mạnh mẽ kéo lên giờ
phút này chính mơ mơ màng màng cùng kiều thê trước mắt mắt to trừng mắt
nhỏ, bên tai truyền đến từng đợt thanh âm thôi miên, không khỏi ngáp
liên tục.
“Này, lời nói của ta chàng rốt cuộc nghe lọt được không?.” Bùi Mạch Ninh sắc mặt đỏ lên, tuyệt đối là bị tức. Nàng thuộc phái hành
động, biểu ca vừa nói xong, nàng gần như chạy trở về phòng đem nam nhân
trong chăn đào lên, nàng nói về chuyện đi tới cái thời không nơi này hết thảy.
Nhưng nam nhân này cũng quá kiêu ngạo, thế nào mà một chút cũng không để ý, còn một mặt mơ hồ tiếp tục nằm ngủ. Được rồi, tuy rằng bộ dáng
này quả thật là đáng yêu, nàng vẫn nhịn không được muốn lay hắn tỉnh
lại.
”À…. nghe thấy…. ah.” Con ngươi màu hổ phách củaTư Không Thu Trạm ánh lên một tầng hơi nước mỏng manh, rõ ràng là còn có chút buồn ngủ.
”Chàng…….” Bùi Mạch Ninh nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi còn cố nén giận nói lại một lần nữa.
“Ta biết, nàng mới vừa nói qua. Nàng là Diêm vương của Địa phủ,là
tân kế nhiệm. Lão gia tử kia xua đuổi khiến nàng phải ra ngoài để hoàn
thành nhiệm vụ. Mà yêu quỷ kia chính là một trong những thử thách
đó.Hiện tại vật gì đó đã lấy được, cứ như vậy đúng không? Ta nghe thấy
được.” Tư Không Thu Trạm lưu loát nói, cơ hồ là đem lời nói mới vừa rồi thuật lại .
Bùi Mạch Ninh sửng sốt, lập tức có chút mê hoặc hỏi: “Chàng đã nghe rõ ràng, chẳng lẽ không có gì muốn hỏi ta sao?”
“Hỏi cái gì?” Tư Không Thu Trạm nghe vậy, không khỏi cũng biến sắc, nghiêm túc chăm chú nhìn nàng.
”Ngươi ngay từ đầu đáng lẽ là thành thân với chủ nhân của thân xác này! Mà ta thì không phải là nàng.” Bùi Mạch Ninh chậm chạp nói.
Tư Không Thu Trạm nghe vậy, không khỏi buồn cười nói: “Ta đây cưới chính là nàng, đâu phải là người kia.”
Bùi Mạch Ninh lại sửng sốt, lập tức hồi tưởng một chút, sắc mặt trở
nên hồng. Cũng đúng , từ khi bắt đầu gặp hắn, nàng đã ở trong thân thể
này rồi.
Giống như từ đầu tới đuôi đều chỉ có nàng lo ngại, dường như hắn tựa
hồ đối với thân phận của nàng mới không có nửa điểm kinh ngạc nào.
”Nhưng mà ta phải trở về….” Bùi Mạch Ninh thì thào tự nói.
Một nam nhân kia lúc này đã hoàn toàn không chút buồn ngủ, lỗ tai khả nhọn, nghe vậy, lập tức trừng lớn con ngươi màu hổ phách, đổi thành hắn lay động nàng.
”Nói cái gì? Nàng phải trở về đâu? Đi nơi nào?”
Hắn cũng không phải không khiếp sợ. nhưng sau khi kinh ngạc, thân phận
của nàng kỳ thực cũng không quan trọng. Quan trọng là nàng hiện tại là thê của hắn không phải sao? Nhưng, nàng thổ lộ, khiến hắn không bình
tĩnh, tại sao muốn rời đi? Không được, hắn không cho phép.
Bùi Mạch Ninh mấp máy môi nói: “Ta phải đưa hoa tai Lưu Quang trở về, hơn nữa, ta là chủ nhân Địa phủ, cần phải trở về.”
Ngữ khí có chút kiên quyết, Tư Không Thu Trạm nhấp nhanh môi mỏng,
không nói lời nào, lại dùng con ngươi thâm thúy bình tĩnh nhìn nàng, làm cả người nàng đều cảm thấy có chút phát lạnh.
“Vậy, bất quá trước tiên chàng có thể cùng ta trở về được không?” Hay là trước trấn an hảo hắn thì tốt hơn, kinh nghiệm lúc trước vẫn còn đó.
“Cùng nàng đi? Nàng sẽ ở lại đó sao?” Hắn nhướn mày chất vấn.
Bùi Mạch Ninh nghẽn nói, không trả lời. Tư Không Thu Trạm híp híp con ngươi, hừ lạnh một tiếng: “Tốt, ta cùng nàng trở về. Bằng không, ta rất lo lắng.” Thay vì để nàng trở về một mình, phải ở lại đây đoán nàng khi nào sẽ quay lại, thà rằng chính mình theo nàng trở về thì hơn.
Bùi Mạch Ninh ngượng ngùng cười. Thực bất đắc dĩ, nam nhân nhà nàng có vẻ như càng ngày càng có tiềm chất trở thành một oán phu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...