Bùi Mạch Ninh giơ tay bên phải lên, một đám mây đen dần dần xuất
hiện, một đôi đồng tử đen mực chớp chớp. Hồn được nàng triệu hồi liền
lập tức hiện thân.
“Chủ nhân.” Hồn nhẹ nhàng điềm đạm kêu.
“Hồn, ngoan, đi lấy mảnh nhỏ của hoa tai Lưu Quang về cho ta.” Bùi Mạch Ninh nhếch môi cười, hiện ở tình huống này, cũng chỉ có Hồn mới có thể tới gần bọn họ.
Hồn tuân lệnh đáp một tiếng, lập tức vô cùng cao hứng xông lên phía
trước. Sương mù màu đen bách biến không ra hình thái gì cũng không làm
khó được Hồn. Lấy mảnh nhỏ ra chỉ là chuyện dễ dàng, bởi vì Yêu quỷ bận
đối phó Phong Khinh Tuyệt không lo nổi bên này.
Bùi Mạch Ninh ngưng lại, đưa mắt vừa nhìn. Quả thực đêm nay, Yêu quỷ
không lợi hại bằng lần trước, bằng không lần trước biểu ca đã có thể
giải quyết nó.
“Oa – -” Dường như đã nhận ra Hồn lấy đi mảnh nhỏ, cặp mắt màu đỏ kia hung hăng lườm nàng một cái, tức giận gầm nhẹ. Không để ý công
kích của Phong Khinh Tuyệt, Yêu quỷ đánh úp lại về phía nàng.
Bùi Mạch Ninh lạnh lùng cười. dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người,
nàng đưa hai tay lên thủ thề một tư thế phức tạp. Dưới chân nàng, một
vùng ánh sáng ngũ sắc chớp động, tạo ra một lưỡi dao dương quang thiên
tịnh trong nháy mắt đánh tới Yêu quỷ. Hơi lệch một chút nên Yêu quỷ
không bị chém thành hai khúc. Nó hét thảm một tiếng, trong cặp mắt màu
đỏ ngoài kêu rên đau đớn ra càng có thêm vài phần cảnh giác.
“Ngươi là người của Địa Phủ.” Yêu quỷ mở miệng, đó là một lời
khẳng định. Nó không ngờ tới, thiên tính vạn tính lại không tính đến hai người xuất hiện bất thình lình này đều chứa hơi thở của tử vong, hiện
tại càng lúc càng nồng. Khí thế của nữ tử trước mặt so với lúc nhìn thấy nàng lần trước mạnh hơn rất nhiều. Năng lực hiện tại mới là sức mạnh
đích thực của nàng.
Bùi Mạch Ninh hừ lạnh một tiếng, tà mị cười: “Thật đáng tiếc, ngươi bây giờ mới nhận ra.” Đám mây đen chậm rãi tản ra, ánh trăng chiếu lên khiến gương mặt của nàng
càng xinh đẹp tuyệt trần. Đúng là hết sức thu hút hồn người, không kém
khuôn mặt yêu nghiệt của Phong Khinh Tuyệt một phân nào.
“Kiệt… kiệt… kiệt… các ngươi muốn đối phó ta sao? Cho dù là hôi phi yên diệt *, ta cũng phải kéo bọn ngươi theo làm đệm lưng.” Yêu quỷ cười quái dị, mắt đầy âm ngoan khiến tất cả mọi người phải ớn lạnh.
*Hôi phi yên diệt: hồn tiêu phách tán.
Nó dường như đã hiểu được đêm nay nó không phải là đối thủ của bọn
họ. Nhưng có vẻ nó lại không tiếc vận dụng toàn bộ lực lượng muốn đối
phó bọn họ.
Trong mắt có ngưng trọng, môi đỏ mọng của Bùi Mạch Ninh nhấp nhanh,
cùng Phong Khinh Tuyệt liếc nhau, vừa định ra tay liền cảm giác trước
mặt một dòng khí rất mạnh bắt đầu bắn ra.
‘Rầm rầm rầm’, dòng khí rất mạnh lập tức phá hủy tường bốn phía, chỉ
còn lại một mảng lớn mảnh vụn. Không ít oan hồn còn chưa kịp trở về phía dưới tức thì bị thổi bay thê thảm kêu lên.
Hoàng Phủ Việt cùng đám người Nam Lãng lập tức đi tìm chỗ để trốn.
Trời ơi, khí thế quá mạnh! Bọn họ thật sự quá coi thường yêu quái kia.
Hoàng Phủ Việt đưa mắt đưa mắt nhìn Bùi Mạch Ninh, môi nhấp nháy ~ Có
phải mình vẫn luôn luôn xem nhẹ nàng quá hay không?
“Biểu muội, cẩn thận – -” Giờ phút này, Phong Khinh Tuyệt cũng thu ý cười, khó được lúc nghiêm túc, Yêu quỷ đáng chết này, thật sự
quyết tâm muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, cư nhiên lại muốn cho nổ
nguyên thần của mình.
Giữa vầng trán trắng nõn của Bùi Mạch Ninh đã toát ra mồ hôi lạnh, cổ khí quét đến khiến nàng phát đau, cũng may nàng đã khống chế được lực lượng, để thương tổn giảm đến thấp nhất, bằng không dân chúng còn đang
ngủ chỉ sợ sống không quá đêm nay.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra, Bùi Mạch Ninh cắn chặt răng, muốn động tay lại thấy một ánh sáng từ bên cạnh
chợt lóe lên.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng lưng mạnh mẽ. Bóng hình quen
thuộc ấy, cả người phát ra khí lạnh như băng so với lúc trước càng lạnh
hơn.
“Phu quân” Bùi Mạch Ninh kinh ngạc hô ra tiếng, xưng hô mà ngày thường nàng còn có chút ngại ngùng lại bất giác phát ra từ miệng nàng.
Tư Không Thu Trạm đầu tiên là quay đầu lại hung hăng lườm nàng một
cái, nhưng khi nàng nhìn thấy đôi mắt hổ phách trong tràn đầy lo lắng
không khỏi dần cảm thấy ấm áp. Nàng tươi cười ôn nhu, cuối cùng cũng
khiến sắc mặt lạnh lùng của hắn chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều.
“Trở về sẽ tính sổ với nàng.” Tư Không Thu Trạm hừ lạnh một
tiếng, liền quay đầu đi lạnh lùng đối mặt với Yêu quỷ. Hắn cười tà khí,
một phen múa Viên Nguyệt Loan Đao màu băng lam.
Bùi Mạch Ninh lần đầu tiên nhìn thấy Viên Nguyệt Loan Đao. Khí rét
lạnh kia là trên chuôi loan đao này liên tục truyền ra không ngừng. Nàng đứng gần trong gang tấc hoàn toàn có thể cảm nhận được rét lạnh thấu
xương, khí thế mạnh mẽ này, Bùi Mạch Ninh không khỏi cả kinh, Viên
Nguyệt Loan Đao này không đơn giản đâu nhé!
Không bận tâm đến việc Bùi Mạch Ninh kinh ngạc, giơ loan đao lên hung hăng hướng đánh tới Yêu quỷ, khiến cho động tác tự bộc của y dừng lại,
cặp mắt màu đỏ âm ngoan hung hăng trừng Tư Không Thu Trạm.
“Oa – -” Nổi giận gầm lên một tiếng, ngay cả Hắc báo cũng xuất hiện, lúc này khí thế lẫm lẫm tỏa ra, chắc hẳn do lúc trước không giải
quyết được Yêu quỷ mà tức giận.
Có Tư Không Thu Trạm gia nhập, toàn bộ thế cục thành ra nghiêng về
một phía, Yêu quỷ chật vật tránh né, nhưng tầng hắc vụ giống như cửa
lồng bảo hộ khiến bọn họ có chút lo lắng.
“Hồn đi hấp thu hết khí của hắn.” Bùi Mạch Ninh bình tĩnh phái Hồn đi, lực lượng của Hồn người bình thường không có khả năng nhìn
thấy, cũng chỉ có Diêm Vương đời đời thế thế mới có thể sai Hồn.
Chủ nhân ra lệnh, tự nhiên là Hồn vô cùng cao hứng xông lên, cặp mắt
đen chớp động. Khụ khụ, kỳ thực Hồn đã sớm muốn hút tầng mây đen kia từ
lâu rồi! Ah, bộ dạng này lực lượng của hắn lại tăng nhiều hơn.
Quả thực, Hồn vừa tới gần không ít hắc khí đã bị hút vào bên trong
mây đen của hắn, đêm nay Yêu quỷ để mặc cho người khác chém giết. Dưới
ánh trăng sáng, cặp mắt đỏ của hắn đã có chút mỏi mệt không chịu nổi,
nguy hiểm mà tránh được một trảo lợi hại của Hắc báo, phía sau lại có
Viên Nguyệt Loan Đao hung hăng đánh tới.
Ở dưới ánh trăng, tầng mây đen biến mất, Bùi Mạch Ninh rốt cục thấy
rõ ràng chân thân diện mục của Yêu quỷ bị che phía dưới hắc khí. Đúng là một cây đại thụ che trời.
Bùi Mạch Ninh im lặng, không nghĩ đến nguyên hình của hắn lại là một
thân cây. Trên cây quá cao kia có một đôi mắt cùng một cái mồm to và đỏ
như ao máu, khó trách tay của hắn giống như bộ xương khô, đó chính là
vỏ cây. Có thể hình dung Yêu quỷ này như vậy đấy.
Nghĩ lại một chút, thực vật cũng là một loại yêu vật có thể Thành
vương ở Yêu giới, quả thật một khi có được năng lượng mạnh mẽ như vậy,
cũng khó trách Yêu quỷ trở nên lợi hại, khó đối phó hơn.
Bùi Mạch Ninh thầm nghĩ một phen, cắn cắn môi đỏ mọng, lòng bàn tay
oát ra từng ngọn lửa u ám. Khóe miệng nàng hơi cong, đây chính là Lửa
Địa ngục, một khi đốt cho dù là Yêu quỷ cũng không có biện pháp thoát
thân. Cây đều sợ lửa không phải sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...