Tư Không Thu Trạm vừa xuất
hiện, lập tức toàn bộ ý nghĩ trong đầu Hoàng Phủ Việt phải thu liễm lại
ngay lập tức, một lời tuyên án không cần phải nói ra. Hoàng Phủ Việt tức giận liền chỉ đích danh Tư Không Thu Trạm làm người bảo vệ cho mình.
Nhưng y hối hận, thật sự rất hối hận. Hai vị lão tiền bối lúc ấy không nói hai lời mà đáp ứng hắn, dù sao Tư
Không Thu Trạm là đại đệ tử thủ tịch của bọn họ, năng lực đương nhiên
hết sức lợi hại, bảo hộ y tất nhiên là không thành vấn đề. Nhưng mà, ai mà chịu nổi khi có một khối băng di động cứ theo sát bên cạnh chứ?
Huống chi đôi mắt mang theo sự phẫn hận căm ghét kia lại nhìn chằm chằm vào lưng y, làm cho y cực kỳ khó chịu, than không than được, thở cũng
không xong.
Y gần như cảm giác mình đang hấp hối. Y vốn đã bị thương, thêm việc
này lại khiến thương càng thêm thương. Rơi vào đường cùng, y chỉ có thể đi đến trước mặt Vân Sấu chưởng môn, mặt dầy mà xin đổi người bảo hộ
khác.
Vân Sấu chưởng môn lại chép chép miệng nói :”Tuổi còn trẻ mà sao đã suy nghĩ không thông như mấy lão già chúng ta vậy? Cẩn thận nếu không lại thành thói quen xấu.” Lúc ấy, Hoàng Phủ Việt thiếu chút nữa thì hộc máu. Đúng là sư phụ nào
thì đệ tử đấy, về sau y nhất quyết sẽ không đến Lưu Vân điện này thêm
lần nào nữa.
Nhưng mà, cuối cùng Vân Sấu chưởng môn lại sắp xếp Úy Kỳ Dương, đệ tử chỉ đứng sau Tư Không Thu Trạm đến bảo vệ cho y. Bọn họ vẫn nên để cho y được bình an mà sống ở đây trong một thời gian.
Nhưng mấy ngày bình an này cũng không phải thực sự là an bình. Đúng
như Bùi Mạch Ninh đã nói, yêu quái kia thật sự không có ý định buông tha cho y, vẫn tiếp tục đánh lén. Nhưng có điều không hiểu, nó hình như đã kiêng kị cái gì đó, mỗi lần đều không dốc toàn bộ công lực ra.
Bùi Mạch Ninh nghĩ trên người Hoàng Phủ Việt vốn có mảnh nhỏ còn lại
của hoa tai Lưu Quang kia, năng lượng đối năng lượng, xem như y cũng
được bảo vệ một phần rồi. Hơn nữa, mảnh nhỏ nằm trên người Hoàng Phủ
Việt, yêu quái không thể trực tiếp ra tay giết y được. vì nếu giết Hoàng Phủ Việt, mảnh vỡ kia cũng theo đó mà tiêu tán. Như vậy, nó sẽ vĩnh
viễn cũng không chiếm được hoa tai Lưu Quang hoàn chỉnh.
Mấy ngày này, Bùi Mạch Ninh không ngừng điều hòa luyện hóa thân thể.
Việc hòa hợp linh hồn với khối thân thể này khiến nàng có chút không
thích ứng, nếu yêu quái kia không để cho nàng yên, có lẽ nàng cũng chẳng có cơ hội mà điều hòa ổn định lại nguồn sức mạnh của hoa tai tai Lưu
Quang trong người.
Ngày qua ngày, nháy mắt, thời gian đã tới, đại hội Tu Chân chính thức được bắt đầu.
Hiện tai, Lưu Vân điện hầu như kín người hết chỗ, người đến xem náo
nhiệt hay người vô giúp vui đều không thiếu. Bùi Mạch Ninh rốt cuộc
cũng hiểu Lưu Vân điện tại sao lại được xây dựng đồ sộ như thế này. Hóa
ra đây chính là nguyên nhân.
Võ đài được dựng ở trên khoảng đất trống ở hậu sơn, lúc này đã trăng
đèn kết hoa huyên náo ấm ỹ. Đài tỷ thí được dựng cao, lơ lửng như treo
giữa đất trời, mấy góc phía dưới ra có những khối đã lớn phát ra ánh
sáng, đây cũng chính là lý do vì sao võ đài mà cũng có thể lơ lửng giữa
không trung.
Một bên khác, chính là chỗ ngồi của những người có thân phân và địa
vị. Những người ngồi ở vị trí đó có thể quan sát được hết thảy mọi diễn
biến trên đài.
Còn về phần những người đến góp vui hoặc xem náo nhiệt có thể tùy
tiện tìm một chỗ trống phía dưới mà yên vị. Mọi diễn biến trên đài, bọn
họ đều có thể xem được hay không thể xem được cũng chẳng sao, đơn giản
đến chỉ là muốn góp thêm cho đại hội Tu Chân này một chút náo nhiệt.
Từng môn phái, từng người lập tức trở nên nghiêm túc và căng thẳng.
Cho dù chỉ là chào hỏi, đụng chạm qua lại thì thần thái của bọn họ có
phần nặng nề hơn lúc trước. Có thể thấy, đại hội Tu Chân lần này được
bọn họ rất xem trọng.
Người của Dược Vương Cốc cơ hồ lại khá khoan thai mà đến. Bọn họ có
vẻ như không coi trọng đại hội này cho lắm. Như Bùi Mặc Hải chẳng hạn,
hắn còn nói biết thế đã chẳng đến sớm, ở lại trong cốc nghiên cứu thêm
vài loại dược viên mới còn tốt hơn.
Bất quá, Bùi Mặc Hải đã đến đây rồi, cũng thập phần nhận được sự hoan nghênh, ai cũng mong có được dược viên do Bùi Mặc Hải điều chế. Phải
biết rằng, thuốc do Bùi Mặc Hải điều chế ra thiên kim vạn lượng cũng
không thể mua nổi.
Bùi Mạch Ninh không nghĩ tới Nhị ca nhà mình lại được hoan nghênh như thế. Đứng nhìn hắn bị một tầng lại thêm mọt tầng người vây kín, nàng
nhẫn nại, coi như quên đi, đến lúc thì lại chào hỏi cũng không muộn.
Từ khi đại hộ Tu Chân bắt đầu, Bùi Mạch Ninh gần như mỗi ngày dù là
ban ngày hay buổi tối đều có thể đều nhìn thấy bóng trắng hoặc bóng
đen, chờ đủ loại kiểu dáng, màu sắc thổi qua trước của đình viện của
mình. Lúc mới bắt đầu còn thấy kinh ngạc, càng về sau thì càng lạnh
nhạt, trong lòng âm thầm than thở: tu chân nhân gì mà không hiểu phép
lịch sự, phá hoại không gian yên tĩnh của người khác mà không cảm thấy
đã gây phiền phức hay sao?
Cho đến khi đại hội Tu Chân bước vào giai đoạn tỷ thỉ , Bùi Mạch Ninh cũng vấn chưa được gặp Bùi Mặc Hải. Kìm nén xuống, nàng đành phải
ngoan ngoãn ngồi ở trên đài cao của gia quyến an tĩnh nhìn người người
tỷ thí trên đài.
Nói là tỷ thí, nàng cũng chưa hoàn toàn nhìn vào trong mắt. Tất cả
cũng chỉ là, nhìn thấy một đạo bóng trắng chợt lóe, một đạo bóng xanh
hiện ra, hoặc là một đạo hồng quang múa lượn trên không , buồn buồn
thiu thiu mà ách xì một cái. Chiêu thức của mấy kẻ Tu chân sĩ này thật
quá bình thường, nhàm chán trong nhàm chán.
Đang lúc nàng xem không thấy thú vị thì đôi mắt hơi liếc ngang một
chút, thấy Vấn Sấu chưởng môn tọa trên đài cao kia sắc đang có gì đó
không tốt lắm, nhìn lại Vân Hạc chân nhân, có vẻ như cũng có chút không
bình thường.
Mày nhíu lại, có lẽ nào lại xảy ra chuyện gì sao?
Vừa muốn đứng lên, Bùi Mạc Ninh lại phát hiện Tô La đã chạy đến bên
cạnh nàng. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải trước trấn an Tô La trước, cùng nàng ta coi lại một hồi tỷ thí, rồi mới thừa dịp mọi người đều chú ý đến diễn biến trên đài mà rời đi. Tư Không Thu Trạm và Úy Kỳ Dương
cũng đã đều đứng lên, sắc mặt giống nhau, không được tốt cho lắm.
“Như thế nào?” Bùi Mạch Ninh cũng không khỏi bị cuốn hút, mày như nhăn lại, sắc mặt có phần không tốt.
Tư Không Thu Trạm thấy người vừa lên tiếng là thê tử của mình, cũng không có gì mà phải giấu diếm, nhếch môi nói: “Đều là sư phụ cùng sư thúc quá tham ăn, thế nào mà lại đi ăn hết điểm tâm
do Đường môn đưa, hiện tại cả người đều đang không thoải mái.” Dù sao cũng là phàm thể, có là Tu chân sĩ đi chăng nữa, cũng sẽ có ốm đau hoặc không thoải mái.
Vân Sấu chưởng môn vặn vẹo sắc mặt quái dị, trừng mắt nhìn Tư Không Thu Trạm, bất mãn nói: “Tên tiểu tử thúi này, ta là sư phụ của ngươi, hơn nữa, sư đệ của ta ăn trước rồi, ta mới ăn theo.” Còn đẩy trách nhiệm đến trên người Vân Hạc chân nhân, bất đắc dĩ lão vẫn
giậtt giât khóe miệng. Nhưng ngay cả như vậy, cuối cùng vẫn vô pháp thay đổi hậu quả của việc lão tham ăn.
“Thật sự không thoải mái như vậy sao? Vậy tại sao không đi tìm Đường môn xin giải dược.” Bùi Mạch Ninh nói ngay.
“Khụ khụ, không thể làm thế được! Nếu bị người khác biết, chúng ta đây làm gì còn mặt mũi nào!” Vân Sấu chưởng môn lập tức vội vội vàng vàng vừa nói, vừa nhìn quanh hạ bốn phía, chỉ sợ có người khác nghe thấy.
“Nếu không để ta đi mời Nhị ca đến!” Dù sao Nhị ca nàng cũng là người trong nhà.
Đáng tiếc, không đợi Bùi Mạch Ninh nói xong, hai vị lão tiền bối đồng thời biến sắc, lập tức đứng dậy, che mông đi xuống dưới lầu.Tư thế kia
thật sự là……
“Khụ khụ, kỳ thực chỉ là ăn nhiều quá nên đau bụng đấy mà! Thôi,
thôi, đừng nên lo lắng quá! Hai lão sư chắc chắn không có chuyện gì đâu, may mà quanh đây không có ai! Chờ bụng họ đào thải hết một hồi thì tự
nhiên sẽ tốt lên mà trở lại thôi!.” Úy Kỳ Dương nhún vai, có chút
bất đắc dĩ nhiều hơn là nhận mệnh. Ai bảo bọn họ một là sư phụ hắn, một
là sư thúc của hắn ? Ngay cả Bùi Mạch Ninh đứng bên cũng đã hắc tuyến
đầy mặt. Thật là hết nói nổi với hai lão nhân quái dị này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...